Ba người, sáu anh mắt nhất loạt nhìn Thiên Nguyệt Thần, y lần thứ hai lấy Ám Dạ Châu ra.
Bên trong Ám Dạ Châu dần biến đổi, hình ảnh một nam tử đang nằm thả mình trong hồ bơi, ngửa mặt lên trần, một đôi mắt màu đỏ tản ra ánh nhìn đầy thu hút.
Thiên Nguyệt Thần nhìn về phía Tư Đồ Thánh Phi, “Ngươi có ấn tượng gì không?”
Tư Đồ Thánh Phi lắc đầu, “Chỉ là …… cảm giác nam nhân này rất quen thuộc.” Dường như đã từng thoáng thấy qua.
“Phụ hoàng, vẫn là người nói rõ đi.” Thiên Nguyệt Triệt không kiên nhẫn nhất hội, đến cả Tư Đồ Thánh Phi cũng cảm thấy rất quen vậy mà hắn lại không có ấn tượng chút nào?
Biết bảo bối nhà mình lười đoán, Thiên Nguyệt Thần cũng không tiếp tục dây dưa, “Năm đó khối huyết ngọc bị trộm đi, Triệt nhi còn nhớ chứ?”
Cái gì? Thiên Nguyệt Triệt, Tư Đồ Thánh Phi nhất loạt mở to mắt.
“Là tên trộm đi huyết ngọc sao?” Lại nhất loạt kêu lên.
Này tất nhiên nhớ rồi, còn rất sâu sắc là đằng khác. Chỉ vì khối huyết ngọc bị lấy đi hại Thiên Nguyệt Triệt không dám đối mặt với Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, đó là di vật duy nhất mẫu phi lưu lại cho Ngũ ca. Trong lòng Thiên Nguyệt Triệt vẫn luôn ẩn ẩn cảm giác chính mình quả thực có lỗi với huynh ấy.
“Người này có quan hệ với Mông Sa?” Vốn tưởng chỉ cần truy đuổi một tên ám dạ lạc tới thế giới này là Mông Sa, hiện tại xem chừng sự việc không hề đơn giản như thế.
“Đó là suy đoán của đám lão thần, Triệt nhi lo lắng cái gì?” Thiên Nguyệt Thần nhìn bảo bối nóng lòng như bị lửa đốt, không khỏi cảm thấy bé bỏng, Triệt nhi bây giờ hẳn là nên nghỉ ngơi cho tốt trước đã không phải sao?
“Hừ, theo ý ta, nếu đã thấy bóng dáng địch nhân thì nên sớm dao sắc chặt đay rối, như vậy khỏi cần lo kéo nhiều thấy mệt.” Ngón tay bẻ răng rắc, Thiên Nguyệt Triệt quả thực rất muốn vận động gân cốt một hồi.
“Yên tâm, sẽ có cơ hội.” Vỗ vỗ bả vai Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần đẩy cục cưng vào trong phòng, mệt mỏi cả đêm, nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, y nhịn không được thở dài.
…
Ở một nơi khác vô cùng âm u.
Vô cùng vô cùng âm u, ngoại trừ hai chữ ‘âm u’ thì không tìm thấy được từ thứ hai để miêu tả.
Tại nơi đây có một cỗ quan tài rất đặc biệt, sừng sững đặt giữa tâm phòng, chỉ cần mở cửa ra là có thể nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà không cách nào tới gần được.
Bốn phía đen như mực, không thấy rõ bên trong quan tài là đựng người sống hay người chết.
Một thân ảnh nhanh nhẹn đi tới cạnh quan tài, từng trận gió nhẹ nổi lên, thổi qua. Không gian tối đen đột nhiên bừng sáng, bốn phía trong phòng đồng loạt thắp nến lên – chiếu rọi quang cảnh, trong quan tài thi thể chậm rãi mở mắt.
Thì ra là người sống.
“Không phải đã nói, đừng đến quấy rầy ta sao?” Người trong quan tài lên tiếng, thanh âm thật sâu cũng thật lạnh. Quả thật người bình thường khó mà chống lại nổi sự hấp dẫn.
“Ngươi ngủ tản hương thơm tới vậy, ta thèm chịu sao thấu.” Nam tử cười cười đáp, thản nhiên ngồi xuống một bên, ngón tay thanh mảnh mở nắp vò rượu đỏ bên cạnh, uống một ngụm, “Ngay cả hương vị máu tươi trong này cũng không làm khứu giác của ngươi ngứa ngáy sao?”
“Câm miệng.” Người trong quan tài thoáng cái phi thân ra, trường bào màu đen vây lấy thân hình thon dài, lông mi đen rậm nhếch lên, đôi con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm kẻ đối diện, “Chuyện gì?”
Nam tử hấm hứ vài tiếng rồi mới thu lại nụ cười, “Y đến đây.”
“Y?” Người nọ trong nghe không hiểu, nhíu mày, “Y nào?”
Nam tử lắc lắc đầu, “Kẻ đứng đấu Ám Dạ chúng ta.”
“Thiên Nguyệt Thần? Nhanh như vậy?” Người nọ kinh ngạc, tới rất không đúng lúc, có điều, thù này dường như không cần chính mình quay lại báo.
“Không, là kẻ chân chính đứng đầu Ám Dạ kia.” Nam tử sửa lại cho đúng, “Hay là nói, Ám Dạ Vương chân chính khôi phục trí nhớ bên trong Thiên Nguyệt Thần.” Một thân đầu bạc, đó là biểu trưng tối cao của Ám Dạ Chi Chủ, là dấu hiệu xác nhận quyền năng vô thượng của mặt trăng.
“Ồ……….” Người nọ nghe xong, ánh mắt thoáng lóe lên rồi lập tức khôi phục, “Ngươi đã cùng hắn giao thủ?” Nhìn thấy vẻ hứng thú của nam tử, người nọ không khỏi hoài nghi, tên này rất ít khi ưng cái gì trong mắt.
“Không, là nữ nhân ngu xuẩn kia đã giáp mặt với hắn.” Nam tử thản nhiên trả lời, “Vậy nên ……”
“Hắn sẽ rất nhanh tìm tới chúng ta.” Người nọ tiếp lời, “Ý ngươi là như thế?”
“Ta chờ không kịp.” Tại cái thế giới không có gì thú vị này, đối mặt với đám sinh vật – người – không có một chút năng lực đánh trả, hắn chán tới chết, chỉ muốn trở lại thế giới ban đầu hắn ở kia, nhưng ……….Liếc mắt sang nhìn người nọ, nếu không phải thương thể của y chưa lành, nếu không phải bọn hắn không thể mở ra khe hở thời không thì hắn đã sớm……..
“Chỉ có một mình y?” Người nọ trầm giọng.
“Không, bên cạnh Ám Dạ Vương tất nhiên phải có Quang Minh thần tử trăm ngàn năm bầu bạn, ngươi cũng thừa biết. Thật sự khó có thể tưởng tượng nhỉ? Hai người bọn họ vậy mà……..” Ánh mắt nam tử rơi xuống trên người trước mắt, “Ngươi nói hai ta……..”
“Thu lại ánh mắt của ngươi.” Người nọ lạnh lùng liếc trả.
“Thật sự không khơi nổi khiếu hài hước của ngươi, ta mặc dù đối với nam nhân quả thật có hứng thú, cũng tuyệt không tìm tới khối băng như ngươi.” Nam tử xoay người ra cửa, “Đã nói xong, ngươi muốn thế nào ………” Nam tử đi tới một nửa, phía trước, cửa lớn đột nhiên biến thành tường đá.
Mà người nọ sớm đã chặn trước mặt, “Ta không cho phép ngươi động đến hắn.”
“Không cho phép?” Nam tử khẽ cười một tiếng, “Ta …… không phải thuộc hạ của ngươi.”
Lời ra tới miệng, liền thấy ánh mắt người nọ tối sầm xuống, “Được được được …. Chỉ là ta có chút tò mò, ngươi từ lúc nào thì nảy sinh lòng thương tiếc với hắn thế, phải nhớ rằng năm đó, chính hắn đã đem ngươi đuổi ra khỏi tộc ám dạ.” Thấy người nọ không có ý đáp lời, nam tử nhìn không được nói, “Hay là năm đó đó, chính ngươi mới đối với người kia có hay không ………..”
“Câm miệng.” Người nọ ngẩng đầu, trong mắt tản ra sát khí, “Ngươi có biết …. Lòng hiếu kỳ giết chết một con mèo.”
Nam tử giơ hai tay lên, “Được rồi, ta phải đính chính, ta không phải mèo.”
“Ngươi………” Người nọ vung tay, không khí xung quanh bắt đầu biến đổi.
“Ta đi …… Ta đi ……..” Nam tử khoát tay, bức tường chặn nơi cửa biến mất. Nhìn theo hướng nam tử rời đi, trong mắt người nọ sát ý càng lúc càng đậm.
……….
“Phụ hoàng ……… Phụ hoàng ……….” Hai tay quơ trong không trung, những tiếng kêu dồn dập thoát ra từ miệng Thiên Nguyệt Triệt, “Phụ hoàng……..” Ánh mắt đột nhiên bật mở, đồng tử phóng đại hết cỡ.
“Triệt nhi ……..” Cửa bị đá văng, Thiên Nguyệt Thần khẩn trương vọt vào, “Triệt nhi, làm sao vậy?”
Nhìn bộ dạng Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần biết, đứa nhỏ nhất định đã gặp ác mộng, “Không sao rồi.” Đi qua, đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào lòng, “Ngoan, không sao nữa rồi.”
Không, không, không,Thiên Nguyệt Triệt lắc lắc đầu, lòng hắn vô cùng bất an, hắn rất ít khi nằm mơ, đúng ra là từ sau khi linh hồn Quang Minh thần tử thức tỉnh, cho tới giờ hắn chưa từng mộng mị, giấc mơ của Quang Minh thần từ có ý nghĩa gì, Thiên Nguyệt Triệt không thể đoán ra, nhưng cảnh trong mộng thật khiến hắn sợ hãi.
“Phụ hoàng…….” Vẫn chưa hoàn hồn, Thiên Nguyệt Triệt gắt gao bám lấy cánh tay Thiên Nguyệt Thần, ra lực rất lớn, thoáng cái trên tay Thiên Nguyệt Thần liền chảy máu.
“Triệt nhi?” Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, đứa nhỏ trong ngực hắn đang run, là mơ thấy điều gì lại khiến cho hắn sợ tới như vậy.
“Khiến phụ hoàng lo lắng rồi.” Cảm giác được cánh tay y bị thương, Thiên Nguyệt Triệt cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, “Phụ hoàng, ta không sao.”
Mi mắt Thiên Nguyệt Thần hạ xuống, dù rằng Thiên Nguyệt Triệt nói không có việc gì nhưng y nhìn ra được sự tình nghiêm trọng, chỉ là hắn không chịu nói. Thấu hiểu mà yên lặng, Thiên Nguyệt Thần cũng không định hỏi tiếp những gì Triệt nhi đã thấy trong giấc mơ kia.
“Thì ra Triệt nhi cũng không phải không sợ cái gì.” Âm thanh dịu dàng mang theo trêu đùa, nhằm làm dịu đi không khí hiện tại.
Thiên Nguyệt Triệt ngay cả sức để cãi lại cũng không có, chỉ càng lúc càng ấp sâu vào trong lòng Thiên Nguyệt Thần, yên lặng.
So với Thiên Nguyệt Triệt, Tư Đồ Thánh Phi bên này cũng chẳng khá hơn, cùng một linh hồn tương liên, Thiên Nguyệt Triệt ra sao, hắn cũng cảm ứng đồng dạng.
Cho nên ……… Thiên Nguyệt Triệt mơ, hắn cũng mơ.
Hai tay siết chặt lấy cái cốc, hắn không ngừng thở dồn dập, ánh mắt dường như cũng hoảng loạn, giấc mơ này hắn cũng sợ hãi.