Khi Tư Đồ Thánh Phi tới nơi, hàng xóm cho biết thi thể cậu bạn kia đã được đưa tới nhà tang lễ.

Nhà tang lễ có rất nhiều người ra ra vào vào phúng viếng, thậm chí có mấy gương mặt rất quen thuộc, đều là giảng viên, sinh viên cùng trường.

“Tư Đồ Thánh Phi?” Mấy sinh viên cùng khóa thấy hắn đến đều rất bất ngờ.

Không rõ quan tài đặt ở đâu, Tư Đồ Thánh Phi gật gật đầu, tỏ vẻ lễ phép, “Tôi đến chia buồn.”

“Hai cậu có giao tình?” Mấy người bên đội bóng rổ thắc mắc, cho tới giờ cũng chưa từng nghe nói qua, Tư Đồ Thánh Phi với người bạn đã mất của họ có quen thân nhau.

Tư Đồ Thánh Phi hơi nhíu mày, đối phương thấy mình có phần không đúng vội vàng nói, “Tôi dẫn cậu vào, cậu ấy được đặt bên trong.”

“Tôi muốn ở riêng với cậu ấy một lát?” Ngữ điệu ôn hòa, lời tuy rằng là lịch sự hỏi nhưng ánh mắt lại có sự uy nghiêm không cho phép ai kháng cự.

Này………Nhóm bạn học đưa mắt nhìn qua nhau, đột nhiên nhớ tới mấy lời đồn đại về Tư Đồ Thánh Phi. Trong trường có rất nhiều người truyền tai nhau, cậu ta thích con trai, chẳng lẽ?

Nhất thời, bọn họ nhìn Tư Đồ Thánh Phi với ánh mắt vô cùng đồng cảm, “Được……được ……”

Từ ánh mắt mấy người kia, Tư Đồ Thánh Phi thừa hiểu nhưng cũng không nghĩ tới việc đính chính, ngược lại còn phụ theo ý tứ đó họa thêm chút biểu cảm bi thương khôn cùng.

Ai……….Nhóm bạn học thở dài, tiện tay đóng cửa lại giùm hắn.

Thi thể được đặt giữa gian, bên ngoài màn che – tiếng cha mẹ khóc tới đau đớn cùng với sự yên lặng phía sau màn này tựa như phân tách thành hai thế giới. Lưu luyến kẻ ở người đi.

Quan tài bằng gỗ nắp gạt, bên dưới là kính thủy tinh, Tư Đồ Thánh Phi đẩy nắp gỗ ra, lột bỏ lớp vải trắng bọc xác, thứ đập vào mắt khiến Tư Đồ Thánh Phi bị dọa.

Thay vì nói là phát hoảng, chẳng bằng nói hắn giật mình khi phải chứng kiến một điều không tưởng tượng nổi.

Đây không còn là thân thể con người nữa rồi, toàn thân tựa như bị rút sạch nước, chỉ còn khung xương cùng một tầng da, khó trách đặt quan ở một gian riêng, cũng nhờ bạn học tới hỗ trợ, để cản khách.

Chết tiệt, đúng lúc này, lại có người tới gọi.

“Tư Đồ Thánh Phi………..Tư Đồ Thánh Phi………..” Tiếng gõ cửa vang lên, là giọng gọi của cậu bạn mới đứa hắn tới ban nãy, “Tôi quên nói cho cậu………..” Chìa tra vào ổ, cửa bị mở ra, người kia nói không lên lời, vì hắn thấy vẻ mặt Tư Đồ Thánh Phi kinh ngạc đến ngây người, “Này, cậu không sao chứ? Thật có lỗi, quên nói cho cậu.”

“Không sao, xin cậu để tôi yên tĩnh một lát.”

Lại lui ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Tư Đồ Thánh Phi mà đăm chiêu, thầm nghĩ,Như vậy mà không sợ ư, hay là bị dọa tới choáng váng rồi?

Lần thứ hai dời tầm mắt về lại thi thể, phần cổ có hai miệng vết thương, quả thực là bị cắn, nhưng trong quan tài có đá khô làm lạnh, miệng vết thương đã sớm đông lại, chỉ còn lưu vài tia máu tơ.

Cầm lấy di động, lại gọi cho Thiên Nguyệt Triệt, “Alo, là ta, ……. Đã xem thi thể, bước đầu có thể phán đoán rất có khả năng là tên ám dạ kia làm, hơn nữa, đối phương ra tay rất độc ác, máu trong thi thể bị hút khô chỉ còn da bọc xương, vậy nên…….ngươi cần để tâm, ta lo trong trường có thể sẽ lại có người bị hại.”

“Ta hiểu, đên nay ngươi sẽ ở lại bên đó sao?” Thiên Nguyệt Triệt lúc này đã ở trường học, đang trong phòng hiệu trưởng ngồi. Sở dĩ lựa chọn nơi này thứ nhất là thoải mái, thứ hai là bí ẩn, thứ ba là ngoại trừ hiệu trưởng sẽ không có ai vào đây mà hiệu trưởng đã sớm ra về, cuối cùng nơi này có vị thế quan sát tốt nhất trong trường.

“Ừ, ta sợ miệng vết thương có biến dị, ngươi cũng biết tệ nhất là tên kia để lại âm khí trong vết thương khiến cái xác trở dậy làm thây người.” Thây người giống với cái mà nhân loại gọi là cương thi nhưng hơi khác biệt ở chỗ chúng chỉ đi hút máu người.

“Miệng vết thương không thể tinh lọc?” Linh lực của Quang Minh thần tử có thể thanh lọc hết thảy tà ác không phải sao.

“Không thể, nếu thi thể còn ở ngoài thì có khả năng nhưng cậu ta đã nhập quan, khí lạnh từ băng đã thấm vào sâu từng phần cơ thể rồi. Nếu tinh lọc sẽ phát sinh rắc rối, mà muốn làm cũng cần ít nhất nửa tiếng lận.” Lỡ như có địch ẩn thân, sẽ bị chú ý, nơi này lại tùy lúc đều có thể có người đi vào, đến lúc đó không biết chừng hắn sẽ bị tất thảy coi là dị nhân mà xử lý.

Hoặc mấy tay cảnh sát sẽ rút súng chĩa vảo hắn kết luận bắt được hung thủ giết người.

“Rồi, vậy ngươi tự mình chú ý, chuyện bên ngoài có phụ hoàng và Thương Khung lo liệu, chúng ta có thể yên tâm.” Hai nam nhân kia mặc dù có chút thủy hỏa bất dung nhưng khi lo chính sự đều rất đúng mực.

“Ta hiểu.”

Cúp máy, cả hai đem tâm trí đặt trên việc của mình.

Đêm thực yên tĩnh nhưng lòng người lại rất loạn.

Trường học để trấn an các sinh viên nên tăng cường bảo an đi tuần, nói vậy chứ trong lòng họ cũng có chút tình tự.

Những sinh viên nào trọ gần trường thì ra về, một số ít cảm thấy ở một mình càng thêm lạnh thì không dám về nữa, chui vào ký túc, một giường hai ba người, hai giường kéo sát vào nhau cùng ngủ, trường học tuy biết nhưng đều là sinh viên mình thì cũng an toàn, đương nhiên không ngăn cản.

Trường học chốn chốn thắp đèn, cho dù là phòng học nửa đêm không có sinh viên nữa cũng bật sáng trưng.

Thiên Nguyệt Tiệt lấy một ít đồ ăn vặt từ nhẫn Tạp Cơ Tư, vừa ăn vừa nén giận,Bật cho lắm đèn như vậy, địch còn dám tới nữa chắc?

Đột nhiên, mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe sáng, khí tức của hắn có thể sẽ đánh động đối phương nhưng nếu đối phương ngửi thấy nơi này có đồng loại………nghĩ tới đây, liền vội vàng thả lão Đại cùng lão Nhị ra.

“Đại ca.” Lão Đại, lão Nhị bị nhốt ở trong nhẫn quả là lâu, trừ lúc ban đầu tới thả ra sai quét tước dọn dẹp khuân đồ sau rồi quên bẵng đi mất.

“Đại ca, ta còn đang kiếm tiền đó.” Lão Nhị nói thầm.

“Kiếm tiền?” Thiên Nguyệt Triệt hạ miếng khoai tây chiên trong tay xuống tỏ ra rất hứng thú.

“Đúng vậy, ta, lão Đại, còn có Tiểu Bạch cùng với đèn pin, chúng ta ở bên trong đó chơi mạt chược.” Vừa rồi hắn còn soát soát mấy cái túi trên người, “Đèn pin nói, nếu chúng ta đã tới nơi này thì nên sống theo tập quán nơi đây, cho nên ta nghĩ a, cứ bước chân ra ngoài là phải tiêu tiền, nhưng ta không có tiền, liền tính toán kiếm kiếm một chút từ mấy người kia.”

Lão Nhị hắn tính toàn chu toàn lắm.

Tiền trong tay bọn họ là Thiên Nguyệt Triệt boa cho mỗi lần gọi hỗ trợ.

“Trước mắt đại ca sẽ cho các ngươi cơ hội để kiếm một món tiền lớn.” Thiên Nguyệt Triệt buông mồi.

Hử?Lão Nhị lão Đại nhìn qua nhau, rồi trước sau cùng nói, “Đại ca cứ phân phó.”

“Các ngươi giúp ta kiểm tra toàn trường một lượt, nhưng đừng có khiến người trong trường thấy rồi bị dọa sợ, đồng thời cẩn thận xem xét phụ cận xung quanh, xem có cảm giác được hơi thở đồng loại của các ngươi hay không, nếu có, thì làm bộ………”

“Đại ca.” Thiên Nguyệt Triệt còn chưa có nói xong đã bị lão Nhị cắt đứt, “Đại ca, ta biết, ngươi muốn chúng ta làm nội gián đúng không? Yên tâm, làm nội gián ta cùng lão Đại quá rành.” Lão Nhị vỗ ngực cam đoan, hiển nhiên lời mình vừa nói dọa người thế nào.

“Ùm.” Thiên Nguyệt Triệt gật gật đầu, cũng biết, thuộc hạ của mình rất thông minh, “Vậy đi đi.” Đồng thời thưởng trước cho bọn họ hai túi nước ô mai thực lớn.

Nhà tang lễ.

Tư Đồ Thánh Phi sau khi rời khỏi nhà tang lễ liền tới khách sạn đối diện gần đó thuê một phòng, từ bên trong giám thị nhất cứ nhất động.

Nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối, bụng đói bắt đầu sôi lên. Bữa sáng tinh thần khủng hoảng cho nên vẫn chưa được miếng nào.

Cũng may dưới lầu có một quán bán đồ ăn nhanh, tuy rằng không phải Tư Đồ Thánh Phi không muốn đến quán to ăn món ngon mà là sự vụ trọng yếu, là đại trượng phu co được ắt phải dãn được, hắn chịu.

Một mình gặm hết mười cái热炒 (GG) mùi vị vô cùng thơm ngon, chả trách đông khách đến như thế.

Bên trong lễ đường.

Tiếngcót kétvang lên phía gian đựng quan tài, nhưng bên ngoài đủ thứ tạp âm ồn ào căn bản không ai chú ý đến.

Xoảng……..Hai cánh tay khô héo chỉ còn khung xương dội lên đâm thủng lớp kính thủy tinh của quan tài.

Xoảng……..Lại thêm một tiếng, hai cẳng chân gạt những mảnh thủy tinh rơi xuống.

Thi thể từ trong quan tài nhảy ra …………. da dẻ khô cằn không chút huyết sắc, tròng mắt trắng dã đảo vòng xung quanh, rồi hướng phía cửa sổ nhảy ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play