“Bệ hạ……bệ hạ……” Thời điểm Thiên Nguyệt Thần tỉnh lại lỗ tai ong ong tiếng Nặc Kiệt kêu khóc ở bên.
“Ồn muốn chết.” Âm thanh phát ra khàn khàn, Thiên Nguyệt Thần mở mắt, sau đó phát hiện tất cả mọi người đều vây quanh y, nhìn một lượt khắp bốn phía, y đã ra ngoài rồi sao?
“Bệ hạ, người hù chết nô tài.” Nặc Kiệt ấm ách khóc.
“Ta……” Đầu có chút nặng nề, hồi phục tinh thần Thiên Nguyệt Triệt mới phát hiện vẫn còn ôm người nọ trong tay.
“Bệ hạ, ngài vừa rồi ngất xỉu.” Nếu không phải bọn họ nhanh mắt nhanh tay phỏng chừng lúc này bệ hạ cùng tiểu điện hạ đã lăn tròn dưới đất.
“Ừ.” Gật gật đầu, Thiên Nguyệt Thần lại nặng nề ngủ tiếp.
Mấy ngày sau,
Một bóng dáng nhỏ xinh bưng đồ ăn tiến vào phòng ngủ của Thiên Nguyệt Thần, trên giường, người nọ vẫn nhắm mắt trầm ngủ.
Thiên Nguyệt Triệt có điểm rầu rĩ không vui, rõ ràng người chịu khổ nhất chính là hắn cũng chỉ hôn mê tới ngày thứ hai liền tỉnh, còn phụ hoàng y lại ngủ trọn ba ngày.
Đặt điểm tâm lên bàn, Thiên Nguyệt Triệt vừa gặm bánh bao vừa nhìn người trên giường, càng nhìn càng thấy phiền muộn, Thiên Nguyệt Triệt dứt khoát đem khay thức ăn bưng tới cửa sổ gần giường, rồi đi qua, một tay cầm tóc Thiên Nguyệt Thần khẽ giựt giựt, một tay chạm lên vuốt ve gương mặt của y, đồ ăn cứ thế mà bị lãng quên không thương tiếc, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt dồn hết vào mỗi một người.
Nhẹ tay vuốt qua mi mắt người nọ, rồi sống mũi và dừng lại ở bờ môi.
Thiên Nguyệt Triệt từ từ hạ thấp đầu xuống, chớp mắt vài cái rồi hôn lên, chính là … càng hôn càng khó dứt, thẳng đến khi một đầu lưỡi ướt át tiến vào trong miệng mình Thiên Nguyệt Triệt mới bừng tỉnh, “Phụ hoàng.” Hắn kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, vui sướng hô lên.
“Vừa tỉnh lại ta đã nhận được một món quà lớn từ Triệt nhi rồi.” Trong mắt Thiên Nguyệt Thần còn vương lại một chút mệt mỏi, thanh âm khàn khàn sau bao ngày chưa nhấp một ngụm nước.
“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt nhào qua ôm lấy y, “Phụ hoàng.” Mang theo một phần non nớt lặp gọi, dường như vẫn không dám tin.
Thiên Nguyệt Thần thuận tay ôm lấy bé con ấp vào lồng ngực, y cũng muốn tự mình xác minh: thực là Triệt nhi rồi……
…
Sau khi xác định ám lực trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt đã được hoàn toàn lọc ra, Thiên Nguyệt Thần mới quyết định quay về Mạn La đế quốc.
“Ám Dạ tộc ổn chứ?” Thiên Nguyệt Triệt cũng rất thận trọng.
“Vẫn ổn.” Thiên Nguyệt Thần nói như vậy để người nọ yên tâm, kỳ thực y cũng có một điểm lo lắng, chính là về tên Mông Sa kia. Tộc nhân trong tộc trước đã đi tìm quanh nơi Mông Sa rơi xuống mà y cũng đã dùng Ám Dạ châu để truy nhưng dường như thực sự không hề tồn tại hơi thở của hắn, nếu có Ám Dạ châu chắc chắn sẽ cảm ứng được.
“Phụ hoàng có tâm sự?” Thấy Thiên Nguyệt Thần lâm vào trầm tư, Thiên Nguyệt Triệt nhìn ra được vấn đề, hắn cho tới bây giờ cũng không hy vọng người nọ đem tâm sự một mình giấu kín.
Thiên Nguyệt Thần đương nhiên hiểu tâm ý của Thiên Nguyệt Triệt, nên quyết định nói ra chuyện của Mông Sa.
“Phụ hoàng, ta có một suy nghĩ thế này, có lẽ người sẽ cảm thấy không thể đâu.” Thiên Nguyệt Triệt ngập ngừng, “Phụ hoàng, Mông Sa kia có lẽ nào, chính là phụ thân của Đàn Thành hay không?”
“Ý của Triệt nhi là?” Trong đầu Thiên Nguyệt Thần có một cái gì đấy lóe lên trong tích tắc.
“Phụ hoàng, còn cả chuyện tổ tiên của Thánh Linh quốc biết đất nước Nhật Bản lẫn chuyện của Triệt nhi, điều này thực kỳ quái, nếu như hắn thực đến từ địa cầu vậy thì ở nơi đó ai đã kể mọi chuyện cho hắn nghe?”
“Tức là?” Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt chừng như đã sáng tỏ.
“Phụ hoàng, dù thế nào ta cũng muốn trở lại địa cầu một chuyến, bất luận là sự tình Thánh Linh quốc hay là chuyện của phó hồn, đều khiến cho lòng ta vô cùng bất an.”
Loại tâm tình bứt rứt này ngày càng trở nên dữ dội vậy mà hắn vẫn mông lung không cách nào nắm bắt được một điểm đầu mối.
“Triệt nhi muốn mở cánh cửa thời không? Kể cả nếu có lỡ như mở không đúng cách sẽ phá hủy nó?” Chuyện này không hề đơn giản, điều kiện tiên quyết là nhất định phải nắm được thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa.
“Phụ hoàng, hiện tại ta không quản được nhiều như thế.”
Mở ra cánh cửa thời không là chuyện Thiên Nguyệt Triệt nhất định phải làm, nếu vậy ngũ hành cần phải giao hòa thêm một lần nữa.
Trên bầu trời Mạn La đế quốc, năm thần tố Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ lại nhất loạt tụ hợp.
“Ta không đồng ý.” Người đầu tiên phản đối chính là Dụ Phi, ca ca của Thiên Nguyệt Triệt ở địa cầu, chủ nhân của linh châu hệ Hỏa, “Đi rồi, vạn nhất không thể trở về thì sao?” Thiên Nguyệt Triệt là ruột thịt duy nhất của y, trừ bỏ nam nhân bên cạnh thì y chỉ có Triệt nhi là người nhà, làm một chuyện nguy hiểm như vậy, y tuyệt không đồng ý.
“Ca, một linh hồn sao có thể bị phân tách thành như vậy được, huynh thử nghĩ xem đệ thực có thể bình thản mà sống với sự khiếm khuyết đó ư?” Thiên Nguyệt Triệt chỉ đơn giản hỏi ngược lại một câu cũng đủ để chặn lời người nọ muốn nói, đúng vậy, kiếp trước Du Phi chính là Hỏa thần trong ngũ tướng, hắn đương nhiên hiểu một linh hồn phân tán có cảm giác ra sao.
“Nhưng, đệ ………”
“Ca, bởi vậy đệ mới quy tụ mọi người ở chốn này.” Thiên Nguyệt Triệt nói ra ý định của mình, “ Một năm, thời hạn là một năm, nếu như đến lúc đó ta còn chưa trở về, mọi người có thể dùng linh lực ngũ hành mở lại thông đạo thời không đưa ta trở về.”
“Điện hạ đã quyết rồi ư?” Thổ thần tướng cất lời, từ trước đến nay thần tử luôn quyết rồi mới nói với họ, tính cách của người cả năm đều hiểu rõ.
“Ừ.”
“Thuộc hạ đi cùng chủ tử.” Liệt La Đặc lên tiếng, với cái dạ dày khó chiều như thế, sao hắn có thể yên tâm đây.
Thiên Nguyệt Triệt lắc lắc đầu, “Nếu ngươi cùng đi thì thời điểm mở thông đạo sẽ khuyết thiếu một thần lực cân bằng, ai cũng không thể thay thế được, cho nên tất cả đều phải lưu lại, chỉ có ta, phụ hoàng cùng Nặc Kiệt bước vào mà thôi.”
Nặc Kiệt vừa nghe thấy mình cũng có suất liền đắc ý tới vênh váo.
Kỳ thật Nặc Kiệt không hề biết, sở dĩ Thiên Nguyệt Triệt mang cả hắn theo là bởi vì người nọ cần một bảo mẫu theo giúp chăm lo sinh hoạt thôi mà.
…
Màn đêm rất đẹp nhưng đẹp nhất vẫn là trên bầu trời đen tuyền một dải ấy đột nhiên xuất hiện năm ánh sao sáng rực đồng loạt điểm lên. Trong khi toàn bộ dân chúng còn đang chìm đắm trong cảnh sắc thần kỳ đó thì chuyền đi của Thiên Nguyệt Triệt đã bắt đầu.
Dị thế.
Đúng vậy, đối với Thiên Nguyệt Thần cùng Nắc Kiệt, trái đất chính là dị thế không sai.
Cũng may, trước khi tới nơi này, Thiên Nguyệt Triệt đã tự tạo linh cầu ma pháp đem hết thảy những gì cần biết về địa cầu nhét vào bộ nhớ của cả hai người kia, chứ bằng không, với tính cách của Nặc Kiệt, đảm bảo khi hắn nhìn thấy một chiếc ô tô vun vút phóng vụt qua chắc chắn sẽ la hét một hồi.
Trên người bọn họ lúc này đang mặc trang phục của người Trái Đất, đồ là lúc trước dựa theo bản vẽ của Thiên Nguyệt Triệt mà được may ra. Mới đầu mặc vào, cả Thiên Nguyệt Thần lẫn Nặc Kiệt đều cảm thấy có chút không quen, nhưng tập dần rồi cũng không còn cảm giác cứng nhắc nữa.
Khi cả ba người đáp tới, thì lúc này trời đã về chiều, trời mây ánh tím ánh hồng vô cùng xinh đẹp.
“Trời ạ, nô tài thật sự không thể tưởng tượng ra đây là nơi mà tiểu điện hạ từ nhỏ lớn lên.” Nặc Kiệt hưng phấn, bấn loạn hoa chân múa tay.
Thiên Nguyệt Thần hạ tầm mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt, y phát hiện, trong đôi mắt người nọ có thứ ánh sáng trước giờ chưa từng hiện hữu lúc còn ở Mạn La.
“Rất vui sao?” Thiên Nguyệt Thần nhẹ giọng hỏ, kỳ thực y đã sớm biết.
Thiên Nguyệt Triệt gật gật đầu, hắn cũng chẳng nghĩ sẽ dối Thiên Nguyệt Thần, “Ta đã từng muốn đem nơi này dứt bỏ, bởi vì bên kia có phụ hoàng, ta cũng đã cho rằng bản thân sẽ chẳng còn cảm giác gì, nhưng không ngờ ……… trở lại nơi đây, lòng, vẫn có chút kích động. Có điều ……… trước tiên chúng ta cần tìm một nơi để ở cái đã.”
Trên người cả ba không ai có tiền mặt, cũng may là trước khi đi còn nhớ mang nhiều châu báu theo.
Tới một cửa hiệu cầm đồ, Thiên Nguyệt Triệt đem viên Rubi đặt lên bàn, dõng dạc hỏi, “Tôi cần bán nó, được bao nhiêu tiền đây?”
Hiệu cầm đồ mở thông đêm, tất nhiên là vẫn có.
Người trông cửa hàng đầu tiên là khinh khỉnh nhìn Thiên Nguyệt Triệt mấy lượt rồi sau đó mới cầm viên rubi lên, kết quả là thấy rồi bắt đầu kích động,Viên rubi này …… hóa ra là hàng thật, còn được gọt dũa tinh xảo, trước giờ chưa từng thấy qua.
“Ngài là?” Thái độ người trông cửa hàng biến hóa thực nhanh.
Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh nhìn đối phương, rồi chĩa ngón trỏ về phía Thiên Nguyệt Thần, chính là người đàn ông tóc bạc ngồi vắt chân nghiêm nghị trên ghế.
Ánh mắt người nọ sáng bừng lên, mới rồi còn ngái ngủ gà gật, không phát hiện phía sau thiếu niên này còn có một người đàn ông nữa, lúc này, ……Trời ạ, một người đàn ông thực quý phái, lại còn …. có tóc màu bạc. Chẳng phải hoàng tử chỉ tồn tại trong truyện cổ tích thôi sao?
Cộc cộc cộc ……Thiên Nguyệt Triệt không khách khí gõ gõ lên mặt bàn, “Người kia đã có một đứa con lớn là tôi rồi, hiện tại chú ý vào khối đá giùm đi.” Giọng điệu tức giận, lộ rõ vẻ ghen tuông.
Lưu luyến thu hồi tầm mắt, nhịn không được lại quét mắt về phía Thiên Nguyệt Thần thêm vài lần, “Ngài chờ một chút.” Kế đó cô nàng mới xoay người đi vào bên trong, một vài phút sau, có một người đàn ông bộ dáng mập mạp thay vào đi tới.