Thiên Nguyệt Thần cùng Thương Khung liếc mắt qua nhau, đồng thanh đáp, “Không có chuyện gì.”

Nhìn dáng vẻ mình đầy thương tích mà vẫn quật cường của hai người này, Thiên Nguyệt triệt xì cười một tiếng. Nụ cười này đã chính thức xua tan những mệt mỏi căng thẳng mấy ngày vừa qua, tâm tình ai nấy cũng đều dịu xuống.

Ô ô ô ô …… Một tràng khóc lóc cất lên, một bóng dáng béo tròn gạt người nhao tới, “Tiểu điện hạ, nô tài lo lắng cho ngài chết mất, tiểu điện hạ, ô ô ô ô ô ……” Nước mắt lần này là thật, Nặc Kiệt còn khóc mãnh liệt hơn trước.

Nhìn Nặc Kiệt nước mắt nước mũi, nói cũng không biết nói sao, tâm tình của mọi người phá lệ thật tốt.

“Được rồi, được rồi mà.: Thiên Nguyệt Triệt sờ sờ đầu Lặc Kiệt, vốn là vuốt rất nhẹ vậy mà tóc giả của Nặc Kiệt vẫn bị xê dịch tuột ra, khiến cả phòng được một phen cười lớn.

Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên người Thiên Nguyệt thần, gương mặt vẫn tuẫn mỹ như thế, nhưng không mang chút lãnh ngạo nào, nhìn qua còn thoảng nét vui mừng lộ rõ.

Mọi người thấy thế, nhúc nhích lui ra, Thương Khung có chút không vui, rất muốn lưu lại, Tu tiện tay kéo hắn lôi đi.



“Còn có chỗ nào không thoải mái hay không?” Ngồi xuống bên giường, Thiên Nguyệt Thần vươn tay ôm đối phương thật chặt, mới chỉ có nửa tháng ngắn ngủi như thế nhưng y mỗi ngày đều trôi qua chật vật vô cùng. Nếu như mười bốn ngày đó không có Thương Khung chọc vào lôi kéo hắn đánh nhau thì hắn không hiểu sẽ phát sinh những chuyện gì nữa.

“Không có.” Thiên Nguyệt Triệt đưa tay chạm lên gương mặt Thiên Nguyệt Thần, “Chẳng qua chỉ là mệt mỏi chút thôi.”

Thiên Nguyệt Thần bắt lấy bàn tay nhỏ, bao trọn trong lòng bàn tay mình, “Một chút, có một chút đấy thôi cũng đủ để ta kinh hồn bạt vía.” Nhưng có dù có như vậy thêm nữa y cũng vẫn cam tâm tình nguyện chịu đựng cả đời.

“Sau này sẽ không tái diễn.” Nghịch ngợm trong lòng bàn tay Thiên Nguyệt Thần vẽ vài vòng, Thiên Nguyệt Triệt ưng thuận hứa hẹn, sẽ không để cho người nam nhân này vì mình lo lắng như vậy lần nào nữa.

Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, “Thỉnh thoảng có thể vì Triệt nhi lo lắng một chút, có thể chứng minh trái tim ta còn nóng.” Chỉ cần còn yêu người này một ngày.

Thiên Nguyệt Thần tự biết, trái tim mình, sẽ luôn ấm nóng như thế.

Thiên Nguyệt Triệt nghe vậy, ánh mắt sáng bừng lên.



Nằm ở trên giường tròn nửa tháng, đích thực có chút rã rời, minh chứng rõ ràng nhất là tứ chi phải trái.

Cho nên một khi thân thể thể đã không có gì đáng ngại, chuyện thứ nhất Thiên Nguyệt Triệt làm đó chính là xuống giường rèn luyện thân thể.

Ngay sau đó, Thiên Nguyệt Triệt cũng phát hiện ra một vấn đề, thân thể mặc dù không có gì tổn hại nhưng thánh linh châu trong cơ thể hắn lại rơi vào trạng thái say ngủ, linh lực không còn sự giằng co như ban đầu.

“Ám lực từ dòng máu Ám Dạ trong cơ thể ngươi bây giờ đã lấn lướt linh lực thần tử rồi.” Âm thanh của Thương Khung từ phía sau Thiên Nguyệt Triệt truyền tới.

Thiên Nguyệt Triệt quay đầu, “Làm sao ngươi biết?”

Thương Khung đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống, “Ta mặc dù không thuộc Thần tộc nhưng linh lực của Tinh Linh hoàng trong ta lại tương đồng với ngươi, linh hồn chúng ta là song tính cho nên ta cảm ứng được. Ngươi mặc dù là kiếp sau của Quang Minh nhưng bản thể lại không phải cố chủ tất có sự sai khác. Thời gian ngươi nắm giữ thánh linh châu chưa lâu, nó và ngươi vẫn còn ngăn cách chưa dung hợp cho nên khi ám lực đè át minh lực thì thánh linh châu cũng bị bóng tối vây quanh.”

Thiên Nguyệt Triệt nghe xong cũng không phản ứng nhiều, “Khi ta còn rất rất nhỏ lúc ngươi giả mạo mẫu phi của ta ngươi đã biết, tại sao khi đó không ngăn cản?”

Gương mặt Thương Khung ửng đỏ, nhìn Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu, sau đó dời tầm mắt đi, buồn bực cất giọng đáp, “Bởi vì khi đó Thiên Nguyệt Thần là tình địch của ta.” Hắn ước gì giữa hai người sinh thêm nhiều rắc rối như vậy hắn lại càng vui.

“Trẻ con.” Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh.

“Nhưng khi đó ta thích ngươi.” Thương Khung rống to, “Không đúng là ta thích cái linh hồn trong cơ thể ngươi.”

“Cho nên ta mới nói ngươi trẻ con.” Thiên Nguyệt Triệt hướng Thương Khung sau đó đột nhiên làm mặt quỷ trêu tức, “Trẻ con.”

“Thiên Nguyệt Triệt.” Thương Khung cực kỳ tức giận, bị một nhóc con mười ba tuổi đầu nói hắn trẻ con, hắn đường đường là Tinh Linh hoàng, uy nghiêm còn ở đâu, “Ngươi muốn ăn đòn có phải không?”

“Ta không thèm sợ ngươi, ngươi đừng tưởng rằng hiện tại linh lực Quang Minh trong ta không dùng được mà thiếu gia ta phải sợ ngươi.” Thiên Nguyệt Triệt hai tay chống nạnh, rõ ràng là tỏ ý khiêu chiến nhau.

“Hừ.” Thương Khung hừ lạnh, “Nhóc con, đừng tưởng rằng ta đây muốn thắng ngươi phải dùng đến linh lực, hai tay không cũng có thể nhấc được ngươi nhé.” Vừa nói Thương Khung vừa nghênh mặt hạ tầm nhìn cao ngạo hướng đối phương.

Hai cặp mắt chằm chằm đấu nhau, Thương Khung túm lấy cổ áo Thiên Nguyệt Triệt.

“Ngươi muốn làm gì?” Thiên Nguyệt Triệt liều mạng giãy giụa.

“Yên một chút.” Giọng điệu của Thương Khung đột nhiên dịu lại, cả hai nháy mắt liền biến mất khỏi hoàng cung.

Dải thiên hà lấp lánh ánh sao xuất hiện trước mắt Thiên Nguyệt Triệt, cho dù kiếp này hắn chưa từng tới thì bằng với ký ức xa xôi kiếp trước kia, Thiên Nguyệt Triệt cũng biết, hắn được đưa đến tộc Tinh Linh.

“Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?” Tinh Linh tộc là nơi đẹp nhất tinh cầu này, không như Ma tộc toàn máu tanh, không như Ám Dạ tộc tràn đầy bức bối, cũng không như Thần tộc thánh khí bao quanh, nơi này tràn đầy sự hài hòa cùng hơi thở của vũ trụ.

“Có muốn đáp xuống cảm thụ chút không, thử tắm nơi dòng sông ngân hà lãng mạn một lần?” Thương Khung hỏi chỉ là cho có, không đợi Thiên Nguyệt Triệt đáp lời đã kéo tuột y phục người nọ xuống ném qua.

Thiên hà– đương nhiên không phải là sông ở trên trời, so với những dòng sông bình thường khác cũng chẳng có gì khác biệt. Sở dĩ gọi nó làThiên hàchỉ bởi ở đáy sông tản ra vòng sáng ngũ sắc.

Đặc biệt là vào ban ngày, ánh mắt trời chiếu vào giữa sông, màu sắc nới đáy nước sẽ khuếch đại lên bề mặt, sẽ giống như những ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

Đêm tối, đáy sông lại trong veo phản chiếu những vì sao trên trời, từng đốm từng đốm sáng, vô cùng xinh đẹp.

“Này ….” Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị, vừa mới mở miệng thì nước sông ào ào tràn vô, hại Thiên Nguyệt Triệt phải cuống quýt điều tiết hô hấp, cũng may bơi lội là hạng mục mà người hiện đại giỏi lắm a.

Thương Khung mỉm cười, cũng cởi y phục xuống, nhảy vào sông, “Chả có cái gì thế này.”

Ánh mắt mang theo vẻ hứng thú trêu chọc, đem Thiên Nguyệt Triệt toàn thân cao thấp quét từ trên xuống dưới.

Thiên Nguyệt Triệt trừng hắn một cái, “Ngươi nói nhảm cái gì đấy.” Mặc dù hắn chỉ mới có mười ba tuổi, mặc dù vóc dáng coi như chưa trổ mã hết đi, nhưng tổng thể hắn phát triển vẫn toàn diện đấy chứ, nghĩ tới điều này, Thiên Nguyệt Triệt cũng giỡn lại Thương Khung, “Ngươi còn chả có hình có khối gì hết.”

Thương Khung chẳng màng so đo, tựa vào bên bờ, hai tay khoác sang hai bên, “Nhóc con.”

“Gì?” Khó có được một lần Thương Khung dùng giọng điệu đứng đắn nói chuyện với y, Thiên Nguyệt Triệt cũng trở nên nghiêm túc.

Thương Khung thở dài một hơi, “Ngươi biết không, vũ trụ rất đặc biệt, nó luôn đòi hỏi phải cân bằng.”

Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, khó mà tường tượng một Thương Khung lại nói ra lời như thế, “Thì sao?”

“Thì là người đã nghĩ xong chưa?” Quay đầu, trong mắt Thương Khung không hề có một chút đùa giỡn.

“Nghĩ cái gì?” Hắn không rõ ý từ của y, nhưng trong mờ hồ hắn dường như cũng hiểu, Thiên Nguyệt Triệt tự biết hắn và phụ hoàng, một là ánh sáng một là bóng tối đúng là hai cái cực để giữ thăng bằng.

“Quang linh lực trong người ngươi chỉ là tạm thời bị phong ấn, Thiên Nguyệt Thần cũng đã nói chỉ cần trở lại Ám Dạ tộc là có thể giải trừ, cho nên việc lựa chọn hoàn toàn trở thành Quang Minh thần tử hay Ám Dạ chi tử, nhóc con ngươi quyết định dứt khoát chưa?” Nếu như Thiên Nguyệt Triệt trở thành Ám Dạ chi tử như vậy thứ ánh sáng duy trì vạn vật sinh tồn sẽ mất đi, theo thời gian, cái thế giới tràn ngập ánh nắng này sẽ từ từ chìm vào bóng tối.

Cuối cùng sẽ có một ngày, thế giới ngày sẽ bị thống trị bởi bóng tối. Đương nhiên không phải chỉ có Thiên Nguyệt Thần là tối cao, đối với Thiên Nguyệt Thần, Thương Khung hiểu rõ, nam nhân này không màng thứ dã tâm kia, thậm chí y còn coi đây là thứ phiền toái rắc rối nhưng vạn vật sinh tồn tự có định luật.

“Linh hồn của ta là linh hồn Quang Minh thần tử đúng không?” Nhìn gương mặt tuyệt mỹ trước mắt, Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ câu hỏi của y.

Tinh Linh hoàng là nam nhân đẹp nhất tinh cầu này, xem ra kiếp trước đúng là song sinh song diện (diện = mặt)

“Vậy nên ….”

“Ta không sợ thế giới hắc bạch đảo diên, ta sẽ lựa chọn làm Quang Minh thần tử bởi vì …. bóng tối vốn đã có chủ nhân.” Thiên Nguyệt Triệt đứng lên, thân thể ướt nước, đi vào bờ, trong đôi mắt ấy lấp lánh sáng ngời.

Những tia sáng này Thương Khung biết nó chất chứa hy vọng, hắn hy vọng sống sot.

“Ta lựa chọn ánh sáng bởi vì chỉ có như vậy ta mới có thể cùng người đó sóng bước ngang hàng.” Nếu như hắn trở thành Ám Dạ chi tử thì hắn vĩnh viễn chỉ là con của phụ hoàng, hắn không muốn điều đó, thứ hắn muốn là trở thành người yêu của y.

Một ai nhân ở địa vị ngang hàng.

Nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thương Khung đã biết, đây có lẽ chính là tình yêu.

Yêu? Rốt cộc là điều kỳ diệu như thế nào…..Hắn đồng thời cảm thấy tò mò, cũng cảm thấy thực tịnh mịch. (Tịch mịch = cô quạnh, cô đơn)

Chẳng lẽ đúng như lời Thiên Nguyệt Triệt từng nói, hắn cố chấp với người kia chẳng qua là bởi trên thế giới này chỉ có hai người họ là giống nhau thôi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play