Ban đầu, hắn đã từng hoài nghi giữa Đàn Thành và Thánh Linh quốc có một mối liên hệ rất khó giải thích. Hôm nay được Thiên Nguyệt Thần nhắc nhở một câu, mối ngờ vực trong lòng Thiên Nguyệt Triệt lại càng thêm lớn.

Vì sao những bạch y nữ tử kia muốn cứu Đàn Thành?

Tuy phụ hoàng nói, bọn họ không có khả năng đả thương Đàn Thành nhưng chắc chắn họ phải có mục đích?

Quay cuồng trong những dấu hỏi liên miên, Thiên Nguyệt Triệt trong lòng có chút rối rắm tựa như mấy câu hỏi lộn kiểu mặc quần áo cái nào trước cái nào sau, cái nào trái cái nào phải vậy.

Đột nhiên, có một sự đụng chạm ấm áp truyền đến tâm trí. Là Thiên Nguyệt Thần cúi xuống hôn lên gò má người ta.

“Phụ ……. Phụ hoàng?” Mỗi lần thân mật, Thiên Nguyệt Triệt đều không chịu được mà đỏ mặt ngượng ngùng. Rõ ràng bản chất da mặt đứa bé này dày lắm nhưng chẳng hiểu sao cứ lúng ta lúng túng trước mặt Thiên Nguyệt Thần.

“Triệt nhi chớ nghĩ quá xa.” Thiên Nguyệt Thần cười ôn nhu. “Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Cái đầu nhỏ như vậy, đừng chứa quá nhiều đồ, có rất nhiều chuyện đến đầu cầu là sẽ thẳng hết, Triệt nhi chẳng nghĩ nó sẽ tự thông, Triệt nhi mà càng nghĩ nó sẽ càng khó hiểu.”

Thiên Nguyệt Triệt liếc Thiên Nguyệt Thần một cái, có vài việc không phải dễ dàng như lời nói vậy đâu, “Phụ hoàng, ta với ngươi rất là bất đồng.” Thiên Nguyệt Triệt giơ ngón tay ra đếm đếm, “Trước hết, lúc ta còn là một con người bình thường, phụ hoàng đã được sinh ra, được bồi dưỡng trở thành hoàng đế cho nên không hoàn toàn hiểu, làm một kẻ thấp bé đồng nghĩa với việc phải luôn luôn suy tính. Thứ hai, sau khi ta tới đây, có một thân phận mới, làm hoàng tử của người, vốn đã muốn trốn trong bụng mẫu thân sống cho yên ổn ngươi lại lấy đao mổ bụng nàng ép ta chui ra, ta đương nhiên sợ a, sợ một lúc nào đó người này sẽ mang ta đi giết, chúng ta lại thêm một sự khác biệt trong suy nghĩ nữa. Cuối cùng, khi trở thành người phụ hoàng thương ta lại càng thêm sợ, khi đó ta còn nhỏ, sợ đến lúc người nổi sắc tâm a.” Nhìn tiểu hài tử tuôn một tràng dài lý luận, Thiên Nguyệt Thần dở khóc dở cười.

Hai người vẫn đuổi theo phía sau, duy trì khoảng cách tương đối tốt, nhưng trong nháy mắt……………đã lại không thấy bọn họ đâu.

“Phụ hoàng?” Thiên Nguyệt Triệt dui dụi mắt, hắn không nhìn lầm chứ?

“Đúng là đã biến mất.” Thiên Nguyệt Thần để Thiên Nguyệt Triệt xuống, đứng giữa rừng cây nghi hoặc nhìn quanh.

“Không.” Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, thái độ vô cùng kiên định, “Phụ hoàng, trừ khi là tạo dựng không gian ma pháp, nếu không, không thể vô duyên vô cớ mà không nhìn thấy người. Triệt nhi cam chắc các nàng không biết ma pháp, cho nên sẽ sử dụng thủ thuật để che mắt chúng ta.”

“Là ẩn nhẫn?” Thiên Nguyệt Thần nói.

“Đúng, rất có thể.” Ẩn nhẫn hay còn gọi là thuật ẩn thân, “Phụ hoàng có thể dùng kết giới hắc ám vây trụ nơi này chứ?”

“Chuyện đó có khó khăn gì?” Thiên Nguyệt Thần ngạo khí bất phàm. Hai tay ngưng tụ ám lực từ Ám Dạ minh châu, sau đó tung chúng lên cao, nháy mắt bầu trời vốn trong xanh phút chốc mây đen giăng kín, phàm là mắt thường chỉ có thể thấy không gian chìm trong bóng tối đen đặc.

Thiên Nguyệt Triệt biết, bên trong kết giới hắc ám, người bình thường không thể nhìn thấy xung quanh.

Đúng ra, trong tình huống này sử dụng ma pháp ánh sáng lấy bản thân làm đèn sẽ là tốt nhất nhưng phụ hoàng đã nói, một khi hắn sử dụng linh lực thì ám lực trong dòng máu Ám Dạ cũng sẽ sôi sục lên. Vì không muốn làm cho người kia phải lo lắng, Thiên Nguyệt Triệt đành thả Thủ Điện Đồng từ trong Tạp Cơ Tư ra. Trên trán của cô nàng có khảm đá dạ quang Kiệt Tắc Nhĩ, loại đá Kiệt Tắc Nhĩ này cũng ẩn chứa ma pháp quang hệ cho nên thật sự là một lựa chọn tối ưu.

“Phụ hoàng, bọn họ có thể nhịn được bao lâu?” Thiên Nguyệt Triệt tựa trước ngực Thiên Nguyệt Thần, vô cùng mong đợi.

Kết giới hắc ám không chỉ là một kết giới tối đen đơn thuần, mà là một sự đan xen bền chắc của ám lực, con người nếu như bị một lượng lớn những luồng tà khí đó xâm nhập thân thể cũng sẽ bị chủ nhân của nó khống chế theo.

“Triệt nhi có thể ở trong lòng mặc niệm.” Thiên Nguyệt Thần hảo tâm đề nghị.

Xì….Thiên Nguyệt Triệt phát ra tiếng cười trong trẻo, “Khả năng nói những câu hài hước của phụ hoàng thăng cấp rồi nha.” Nhìn Tiểu Bạch bị lôi ra theo Thủ Điện Đồng đang ngồi ăn chuối, Thiên Nguyệt Triệt bỗng dưng cảm thấy có chút đói bụng.

Lão nhị và lão đại ở phía sau thì khỏi bàn, mắt nhìn không dứt, nước miếng nuốt không ngừng. Cả hai đều là tộc dân Ám Dạ cho nên kết giới chẳng ảnh hưởng một chút nào luôn, chỉ khổ mỗi cái bụng đói cứ anh ách mãi nãy giờ.

“Đại……..đại ca………” Mặc dù có chút sợ người nọ khí lực cường đại, vẻ mặt tuy ôn hòa nhưng ánh mắt tựa như băng, nhưng vấn đề sinh tồn là không thể không giải quyết.

“Đại ca?” Thiên Nguyệt Thần nói nhỏ, “Ta khi nào có thêm hai đứa con trai nữa vậy.”

“Ha ha ha …… phụ hoàng….người tếu quá nha……ha…ha…ha…ha…” Thiên Nguyệt Triệt cũng không cách nào đè nén được nữa, dứt khoát cười to.

“Triệt nhi.” Vung tay đem hai sinh vật kia gạt ra khỏi tầm mắt của mình, Thiên Nguyệt Thần đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực, “Triệt nhi, sao cười đắc ý như vậy.” Cúi đầu đem đôi môi hồng nhuận hôn đến thật sâu.

“Ô….. hô…….” Thiên Nguyệt Triệt quơ chân quơ tay loạn xạ, bất đắc dĩ cam chịu người kia, đấu không có nổi a.

Đột nhiên, từ trong bóng tối một cỗ xáo động mãnh liệt tụ lại tập trung nhắm về phía Thiên Nguyệt Triệt công kích.

Thiên Nguyệt Thần cười lạnh, “Không biết tự lượng sức mình.” Ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần bay vọt lên thật cao, dùng tâm thức điều khiển bóng tối trong kết giới, vây bọc thứ đang cử động thật chặt.

A…..

Trong phút chốc, tiếng kêu rên ầm ĩ vang lên bốn phía.

Đợi cho đến khi Thiên Nguyệt Thần thu hồi kết giời, bầu trời quang đãng vài phút trước kia được toàn vẹn trả về.

Chỉ là trước mắt, những nữ tử bóng trắng nọ lộ diện nguyên hình, hộc máu té ngã trên mặt đất, còn Đàn Thành ở cùng một chỗ với bọn họ lại được bảo hộ rất an toàn, điểm này càng khiến cho Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt có chút bất ngờ ngoài ý muốn.

Một trận gió lạnh hướng tới phía sau bọn họ quét qua, ánh mắt Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt lóe lên sắc bén. Bọn họ cũng không nhìn thấy kẻ nào cả nhưng một thoáng kia, Đàn Thành lại cùng những nữ tử bóng trắng nọ biến mất.

“Phụ hoàng, mau đuổi theo.”

Vốn là dựa vào mùi hương hòa quyện trong gió để bắt theo dấu vết của bọn họ nhưng giờ phút này lại chẳng thấy đâu.

“Phụ hoàng?” Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày,Sao lại vô duyên vô cớ không rõ phương hướng?

“Là kết giới.” Thiên Nguyệt Thần nói, “Vây kết giới, mùi hương sẽ bị tiêu trừ.”

Kết giới?Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc, “Ở chỗ này có kẻ khác cũng có thể sử dụng kết giới?”

“Có lẽ không phải là mùi, đi, cứ theo hướng mà ở đó mùi hương biến mất trước.”

Đi được một đoạn nữa, phía trước là cồn cát mênh mông, căn bản không thể xác định, “Phụ hoàng, kết giới của người này thật lợi hại, muốn tìm ra hẳn là phải phá được kết giới cái đã…….” Thiên Nguyệt Triệt mới nói được một nửa liền cảm nhận bầu không khí xung quanh có sự biến đổi.

“Phụ hoàng?”

Hai người xoay mặt nhìn nhau, Thiên Nguyệt Thần hướng về phía dị tượng phát chưởng.

Răng rắchai tiếng đi kèm một chút chấn động, kết giới đã bị phá hư.

Cồn cát trước mắt không còn, thay vào đó…………là thành cổ……..chính xác hơn là di chỉ còn sót lại của một tòa thành cổ.

“Sự xáo trộn vừa rồi là chuyện gì xảy ra?” Thiên Nguyệt Thần nói.

“Ta cảm nhận được thánh lực của lá chắn chí tôn, có thể lúc đó Đàn Thành đã tỉnh lại.”

Hai người dựa theo hơi thở của lá chắn chí tôn tiếp tục đi tới. Toà cung điện hùng vĩ trước mặt bọn họ không ngờ chính là hoàng cung Thánh Linh quốc trong truyền thuyết. Tuy nói là hùng vĩ nhưng cũng không tính là lớn lao gì nhiều, chẳng qua, ở cái nơi hoang vu này đây là nơi đầu tiên có phòng có ốc, cảm xúc bởi vậy trở nên có chút bốc đồng.

“Vào xem.” Thiên Nguyệt Triệt đề nghị.

“Ừ.”

Bên trong thành cổ kết cấu cũng hao hao như những cung điện ở Man La, không có gì đặc biệt cả, nhưng bởi vì đã bị hoang phế nhiều năm cho nên chỗ chỗ đều phủ dầy một tầng bụi bặm. Tiếp tục tiến vào sâu hơn, họ phát hiện một phần mộ tọa lạc ở gian chính. Dám đem phần mộ dựng trong hoàng cung, điểm này đủ khiến Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần hai người bọn họ tò mò không dứt.

“Phụ hoàng nghĩ trong phần mộ này là ai?” Thiên Nguyệt Triệt đi xung quanh cổ mộ vài vòng, cảm thấy nên cân nhắc một chút.

“Người có quyền lực cao nhất quốc gia này.” Thiên Nguyệt Thần thẳng thắn. Hoàng cung là nơi quân quyền trọng điểm, đặt ở chính cung không phải mộ của Vua thì còn của ai.

“Phụ hoàng nghĩ quá thực dụng.” Thiên Nguyệt Triệt cong môi lên phê phán, trong đầu thì phân vân nên là mở ra coi hay là thẳng tay thiêu hủy.

Chợt…….OANH……. một tiếng, nắp hầm mộ xê dịch để lộ ra một đường xuống tối om.

Bậc thang bên trong rất hẹp, uốn lượn cong queo, tới được điểm cuối cùng, thì bị một con sông chặn lại.

“Thối quá.” Thiên Nguyệt Triệt che che lỗ mũi, nơi này tràn đầy mùi máu tanh tưởi, ánh sáng càng xuống càng mờ căn bản nhìn không rõ hết thảy xung quanh, “Thủ Điện Đồng, ra đi.”

Thời điểm đá dạ quang Kiệt Tắc Nhĩ phát huy công hiệu, Thiên Nguyệt Triệt nhìn xong mà muốn phát nôn, cái gì mà sông chứ, đây rõ ràng là máu, máu chảy thành sông, phải cần biết bao nhiêu thi thể? Quay lại phía sau, đường đi đã bị đóng kín không biết tự lúc nào.

“Tiểu Triệt, phía trước có ánh mắt.” Thủ Điện Đồng chỉ vào không trung, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng, khiến người ta có chút thẹn thùng, rất muốn tìm một cái gương, soi thử coi mình có thự sự đủ đẹp.

“Đây không phải là ánh mắt.”Thiên Nguyệt Thần che chở Thiên Nguyệt Triệt, chuẩn bị kĩ càng, “Đây là con dơi.” Tiếng vừa mới dứt, ánh sáng từ đá dạ quang Kiệt Tắc Nhĩ cũng vừa vặn xoay loạn, chiếu thẳng vào đám vật lộn đầu lúc nhúc treo trên cao kia.

Thiên Nguyệt Thần phóng xuất Kim Mang thần kiếm trên người. Bản kiếm này khác với bản kiếm còn lại luôn tản mát thứ ánh sáng nhu hòa của Thiên Nguyệt Triệt. Thức tỉnh cùng linh hồn Ám Dạ Vương, trải qua thời gian dài cùng Ám Dạ châu tương tác thấm nhuần, khí đen phủ dọc thân kiếm, ám lực phóng ra nơi đầu mũi kiếm một ngọn lửa địa ngục đỏ rực tới mê người.

Cả hai bay vững trên Kim Mang thần kiếm, tính toán tránh đi.

Dơi sợ lửa hoặc đúng hơn là hết thảy những sinh vật bóng đêm đều sợ thứ đó. Cho nên ở một khắc đầu kiếm bùng lên, những con dơi này nhất loạt xoay người bỏ chạy.

Thủ Điện Đồng ở phía trước dẫn đường, linh hồn áp trong lâu khô này thuộc về bóng tối cho nên cũng coi như là đồng loại đi, chẳng ai quay qua tập kích nàng hết. Vượt qua sông máu, phía trước là một bãi tha ma quạnh quẽ hoang vu.

Ở nơi đó, cô hồn dã quỷ vất vưởng vật vờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play