“Hừ.” Thiên Nguyệt Triệt sao có thể không biết Thiên Nguyệt thần tâm tư có điểm hối hận, hừ lạnh nói, “Đánh a, ngươi đánh chết ta a.” Hắn lại không phải cố ý, đầu tiên hắn cũng không dám khẳng định, bây giờ nghĩ lại, ngay lúc bắt đầu phó hồn hẳn phải theo chủ hồn cùng đến cùng đi nhưng là phó hồn tới không hoàn toàn, bây giờ không hiểu được nguyên nhân là do đâu, phó hồn của hắn lại rời khỏi thân thể chủ.

“Ngươi … ” Thiên Nguyệt Thần nhào tới, đem ủy khuất nhìn chằm chằm tiểu hài tử đang bị y trói trong lồng ngực, “Đánh ngươi, ta cũng nghĩ vậy đó, nhưng là ….” Nam nhân thở dài, “Ta thế nào từ bỏ được.”

Thế nào từ bỏ được để cho tiểu hài tử nhạy cảm này bị một tia ủy khuất, chuyện của kiếp trước coi như một cuộc thịnh thế phồn hoa đi, ngày hôm nay hắn chỉ nghĩ làm sao giữ chặt đứa bé này.

Thiên Nguyệt Triệt hốc mắt đau xót, khẽ dời đầu đi, mười ba tuổi, đúng là vẫn còn dễ dàng cảm động, bị nam nhân ôm vào ngực tự hắn hiểu rõ bản thân thích nhất là ý nghĩ mình thuộc về nam nhân này: “Nhưng là , phụ hoàng vừa rồi đánh rất nặng”. Ý xấu trong mắt vẫn chưa có rời đi a, tựa trong lòng nam nhân không lưu tình ác ý vạch trần ý tứ y tàn nhẫn với hắn.

“Đó là vì Triệt nhi mắc sai lầm” Thiên Nguyệt Thần nghĩ thầm, quả nhiên đứa bé này không có điểm nào tiếp thu sự dạy dỗ vừa nãy, “Triệt nhi không nên gạt ta, Triệt nhi cũng biết trong lòng ta sẽ có biết bao lo lắng.”

Thiên Nguyệt Triệt chu môi, không tiếp tục oán thán nữa mà ở trong ngực Thiên Nguyệt Thần xoay xoay, cái mông nhỏ nhếch lên: “Phụ hoàng, buôi thuốc.”

Nhìn mặt tiểu tử đỏ rực, Thiên Nguyệt thần cố nén cười toan tính, cởi bỏ quần Thiên Nguyệt Triệt xuống, da thịt trắng nõn lộ ra đỏ hồng, hiển nhiên tiểu tử này không được tự nhiên, nhưng là vòng mông có chút mập mạp, quả nhiên là mình có hơi dùng sức, ngón tay dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa tới.

Ân…

Tiếng rên rỉ khe khẽ từ trên môi Thiên Nguyệt Triệt nhả ra, Thiên Nguyệt Thần dừng tay lại: “Đau không ?”

“Phụ hoàng ôm nhu hơn một chút sẽ không đau.” Được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, gia hỏa này Thiên Nguyệt Thần xem ra hắn thập phần hưởng thụ được y phục vụ.

“Ôn nhu a …” Thiên Nguyệt Thần trong mắt ngập ý cười, tay nâng mái tóc dài đen nhánh của Thiên Nguyệt Triệt lên, hạ thấp thân thể, hơi thở nóng bỏng ở bên tại Thiên Nguyệt Triệt cười khẽ, chậm rãi nói: “Triệt nhi hy vọng, phụ hoàng sẽ ôn nhu theo cách nào ?”

Thiên Nguyệt Triệt xoay người, cùng Thiên Nguyệt thần mặt đối mặt, ngón tay dài nhỏ đồng dạng nâng lên cuốn lấy sợi tóc bạch sắc của Thiên Nguyệt Thần đưa tới bên cánh mũi khẽ lướt qua: “Triệt nhi nói, phụ hoàng sẽ ngầm đồng ý sao?” Đôi con ngươi sáng ngời không che giấu được phần giảo hoạt.

“Hài tử tinh nghịch, ngươi cứ việc thử nhìn một chút.” Nam nhân cuồng ngạo chồm lên, không đem sự khiêu khích của Thiên Nguyệt triệt đặt vào mắt.

“Phụ hoàng cứ việc chờ, ta tất có kế hoạch.” Thiên Nguyệt Triệt đồng dạng kiêu ngạo không dứt, cằm nhỏ giương lên đủ để nói cho nam nhân kia rằng kế hoạch có hắn có bao nhiêu chắc chắn.

“Nga?” Thiên Nguyệt Thần nắm cằm tiểu tử “Ta đây liền chờ, đợi cho Triệt nhi có đủ năng lực đem ta áp đến.”

“Hừ.” Lại là tiếng hừ lạnh, có thể thấy tiểu tử thực sự đã quyết định.

“Bất quá Triệt nhi chỉ bởi không có phó hồn mà tạo thành lý do ham ngủ thì không đủ, Triệt nhi vẫn có điều gì gạt phụ hoàng ?” Tiểu tử càng ngày càng ham ngủ dù cho thói quen trước kia vẫn có nhưng hắn vẫn để ý, nếu mở ra đề tài kia liền một lần hỏi cho rõ.

“Cái này … Cái kia …” Thiên Nguyệt Triệt chọc chọc ngón tay, “Phụ hoàng, Triệt nhi mệt nhọc, muốn ngủ.” Thân thể trong lòng khẽ rục rịch chuyển động, Thiên Nguyệt Triệt cố gắng muốn từ trong ngực Thiên Nguyệt Thần chui ra.

“Không được, triệt nhi ham ngủ như vậy, phụ hoàng rất lo lắng, đêm nay trăng nhô lên cao, Triệt nhi liền theo phụ hoàng, chúng ta đi thưởng đêm, Triệt nhi ban ngày ngủ cũng đủ rồi, tiếp tục như thế sẽ thực sự biến thành heo mập đó.” Thiên Nguyệt thần một đường ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt hướng cửa cung bước tới.

“Không được, không được …” Thiên Nguyệt Triệt quơ quơ hai cái chân hài tử, “Ban ngày ta mệt mỏi cả buổi, căn bản cũng không có ngủ qua, phụ hoàng … phụ hoàng … Phụ hoàng tốt … Thần …”

Thân thể Thiên Nguyệt Thần run lên: “Gọi lại một lần nữa.” Hắn cực kì kinh hỉ khi nghe âm điệu Triệt nhi gọi tên của hắn.

Thiên Nguyệt Triệt ở trong lòng Thiên Nguyệt Thần mắng một trận, nhưng ngoài miệng lại nũng nịu kêu: “Thần.” Thanh âm mềm nhẹ, khiến cho tim Thiên Nguyệt Thần đập gia tốc.

Hai người trầm mặc một lúc, không khí thật quỷ dị, khiến cho Thiên Nguyệt Triệt cũng khẩn trương lên, xong, xưng hô rất là tình cảm.

“Triệt nhi a.” Thiên Nguyệt Thần lại lần nữa ôm Thiên Nguyệt Triệt trở lại bên giường, thanh âm nhẹ nói, “Cũng đừng tưởng như vậy là có thể gạt được ta, hôm nay nhất định phải nói cho ta biết, ban ngày ham ngủ như vậy lý do là gì ?”

“Hồ ly.” Thiên Nguyệt Triệt lầm bầm nói, “Bởi vì ta cảm giác phó hồn ly thể, cho nên dùng chủ hồn thần thức lục soát xem vị trí của phó hồn ở nơi đâu, nhưng là … .”

“Nhưng là ngươi liên tục tìm không được vị trí phó hồn, cho nên vẫn liên tục tìm kiếm ?” Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, “Cho nên thời điểm ngươi cùng Thương khung so chiêu, mới lộ ra bộ dáng khí hư, nguyên do thời điểm ngủ say dùng quá nhiều chủ hồn thần thức khiến linh lực lưu thất ?”

“Phụ hoàng cũng biết, còn muốn hỏi ta làm chi, ta đi ngủ đây.” Bò lên giường, vén chăn, chui vào trong, song thân thể không có tiến vào như ý muốn đã bị nam nhân kéo vào trong ngực, “Triệt nhi đang trốn tránh vẫn đề.”

“Kia … nào có ?” Ánh mắt vô tội chớp chớp, chết tiệt, người nam nhân này nhất định phải thông minh như vậy sao ?

“Triệt nhi còn chưa trả lời ta, linh lực lưu thất là bởi vì dùng thần thức quá độ sao ?”

“Cái kia … Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu.”

“Chủ yếu ?” Thanh âm của Thiên Nguyệt Thần trầm xuống vài phần. “Còn thứ yếu, là bởi vì cùng việc phó hồn ly thể có quan hệ?”

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt thành thật gật đầu.

Người linh hồn bị chia ra làm hai, linh lực tự nhiên cũng sẽ bị tách ra, về điểm này cho dù Thiên Nguyệt Triệt nghĩ muốn giấu diếm, Thiên Nguyệt Thần cuối cùng cũng biết, không cần đợi lúc đó hắn lại trừng phạt mình, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy hay là trước khi biết được chi tiết ra sao cũng nên khai ra tương đối một chút.

“Thiên Nguyệt Triệt”. Thiên Nguyệt Thần tâm đã đè nén đến vài phần nộ khí.

“Gọi nặng như vậy làm gì sao ?” Thiên Nguyệt Triệt vuốt vuốt lỗ tai.

“Chuyện trọng yếu như vậy tại sao không nói cho ta? Lần trước ở tế tư pháp lúc khôi phục lại trí nhớ cùng linh lực của Quang Minh thần tử, có phải phó hồn đã rời đi hay không ?” Khó trách khi đó, linh lực của ngũ thần tướng không đủ, bởi hắn lúc ấy chỉ có chủ hồn, cho dù khởi động thánh linh châu thì năng lực cũng có hạn, mà tự bản thân thậm chí cũng không từng phát hiện.

Thiên Nguyệt Triệt dạ thưa không có phát ra âm thanh nhưng nhìn phản ứng thành thật từ nét mặt hắn, Thiên Nguyệt Thần biết mình đã đoán đúng.

“Giờ phút này nếu như trong tay ta có kiếm, ta nhất định sẽ bổ đầu ngươi ra coi coi ngươi đang nghĩ những cái gì ?” Thiên Nguyệt Thần hung hăng nói.

“Cho dù không có kiếm phụ hoàng cũng thừa sức, chỉ cần giơ tay một cái thôi.” Thiên Nguyệt Triệt hảo tâm nhắc nhở, kết quả là ngũ lôi oanh đỉnh,“Thiên — Nguyệt — Triệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play