Đôi mắt mê mang không biết làm sao nhìn Thiên Nguyệt Thần, trong đầu nhỏ hồi tưởng câu nói kia của Thiên Nguyệt Thần: ta là phụ hoàng của ngươi, Tiểu đông tây của ta.

Thiên Nguyệt Thần buồn cười nhìn Thiên Nguyệt Triệt nằm ở trên giường, trong ánh mắt trong suốt là con ngươi kim sắc ( màu vàng), con ngươi ròng kim sắc, mà giờ khắc này cặp mắt kia đang ngốc nghếch nhìn nhìn.

Thiên Nguyệt Thần đi qua đem tiểu đông tây ôm vào trong ngực: ” Tiểu đông tây ngốc nghếch, rốt cục đã tỉnh.”

Ngốc nghếch? Mình sao? Tiểu đông tây?

Lúc lý trí Thiên Nguyệt Triệt còn chưa thanh tỉnh, bụng nhỏ vừa lúc “Cô lỗ… Cô lỗ…” Vang lên.

Thiên Nguyệt Thần buồn cười vuốt cái bụng nhỏ của tiểu đông tây: “Nguyên lai là Triệt nhi đói bụng rồi a.”



Bây giờ là tình huống nào, trong tẩm cung, Thiên Nguyệt Triệt bị một thiếu phụ ôm vào trong ngực, thiếu phụ giải khai áo, lộ ra nhũ nãi tuyết trắng mà mượt mà, sau đó đưa tới miệng của hắn.

Oa… Oa…

Tiếng la khóc lại một lần nữa vang lên.

Thế nào lại như vậy? Thế nào lại là tiếng la khóc, hắn rõ ràng mở miệng nói chuyện, lý trí rốt cục một khắc khôi phục.

Thiên Nguyệt Thần nghe tiếng khóc của Thiên Nguyệt Triệt liền xông vào, song nhìn đến tình huống trước mắt nhịn không được cười phá lên ha ha.

Chỉ thấy con trai bảo bối của hắn liều mạng đá chân, tay nhỏ bé nắm hai cái nhũ nãi của nãi nương, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt, cố gắng phe phẩy đầu nhỏ.

Nghe thấy tiếng cười của Thiên Nguyệt Thần, mọi người nhanh chóng quỳ xuống, duy chỉ có nãi nương quỳ cũng không được mà không quỳ cũng không được.

Đi quá bế Thiên Nguyệt Triệt từ tay nãi nương ôm vào ngực, thấy lệ rơi đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt phượng nhíu lại: “Trẫm bảo các ngươi chăm sóc tiểu đông tây thật tốt, các ngươi cho trẫm thấy cái gì?”

“Bệ hạ tha mạng.” Đế vương đột nhiên hạ thanh âm khiến mọi người quỳ trên mặt đất nhịn không được run run.

“Bệ hạ, thật sự là tiểu điện hạ thế nào cũng không chịu uống sữa, nô tỳ không thể làm gì a.” Nãi nương nhanh chóng quỳ xuống, không kịp để ý lúc này mình đang loã lồ chật vật.

Nhíu mày nhìn tiểu đông tây ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, Thiên Nguyệt Triệt mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng chui vào trong lòng Thiên Nguyệt Thần, mùi vị này là mùi vị hắn quen thuộc, cho dù lúc mới ra sinh còn không ý thức, nhưng mùi vị này hắn nhớ kỹ, thanh âm người nam nhân này hắn cũng nhớ kỹ.

Lúc đập vào mắt chỉ là một mảnh tử sắc, hắn nghe thấy thanh âm phía ngoài, là thanh âm của nam nhân này, nhưng bây giờ, bụng của hắn thật đói, bụng nhỏ lại một lần nữa “Cô lỗ… Cô lỗ…”.

“Tại sao Triệt nhi không uống sữa, cái bụng nhỏ không phải rất đói sao?” Thiên Nguyệt Thần vuốt vuốt bụng Thiên Nguyệt Triệt hỏi, cũng không để ý một anh nhi có thể trả lời với hắn thế nào.

Cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt giật giật: đó là nhũ nãi của nữ nhân a, sao hắn có thể ngậm lấy.

Song nghe vào trong tai Thiên Nguyệt Thần cũng là thanh âm ríu ra ríu rít.

Thanh âm mang tiếu ý lướt qua đỉnh đầu Thiên Nguyệt Triệt: “Triệt nhi nhỏ như vậy đã làm quân tử a, khiến cho phụ hoàng thấy dễ chịu, nhưng là làm quân tử cái bụng Triệt sẽ đói nha.”

Ta mới không phải quân tử, cũng không muốn làm quân tử. Thiên Nguyệt Triệt nói thầm trong lòng.

“Bệ hạ, nô tài có một biện pháp có thể khiến cái bụng tôn quý của tiểu điện hạ không đói.” Mắt Nặc Kiệt lóe sáng.

“Nga? Nói nghe một chút, dùng được có thưởng.”

Cái bụng tôn quý?

Nghe lời nói của Nặc Kiệt, Thiên Nguyệt Triệt giật giật trong lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, thân thể mềm mại không xương chuyển hướng Nặc Kiệt, ánh mắt ngơ ngác, cái người này thật quá béo.

Sau đó cố gắng chuyển động trong ngực Thiên Nguyệt Thần, muốn nhìn một chút bụng của mình rốt cuộc có bao nhiêu tôn quý, chẳng qua là đáng tiếc thân thể nho nhỏ động thế nào cũng không được thấy bụng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play