Ăn xong cơm trưa, Thiên Nguyệt Triệt dùng lý do ham chơi muốn trung niên nam tử dẫn hắn đi xem chung quanh.

Phong cảnh ở nông thôn quả thật rất tuyệt, dù ở hiện đại đã đi du lịch khắp nơi trên thế giới, nhưng thiên nhiên và không khí nơi này vẫn đẹp và trong lành đến mức khiến Thiên Nguyệt Triệt có chút say mê.

Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, hai minh vệ và trung niên nam tử, một nhóm năm người xuyên qua ruộng lúa, rừng hoa quế đi tới rừng phong diệp.

Nói là rừng phong diệp, nhưng những cây kia không phải là cây phong, mà là những cây có lá màu đỏ, màu đỏ rất đẹp.

"Tên của thôn chúng ta bắt nguồn từ đây." Hướng về phía rừng hồng diệp, trung niên nam tử kiêu ngạo giới thiệu.

" Hồng Diệp này có gì đặc biệt?" Thiên Nguyệt Triệt vuốt ve lá Hồng Diệp, chẳng qua là không giống với lá cây phong mà thôi, không thấy có gì đặc biệt.

Nhưng cảm giác như vậy cũng chỉ một lát, theo thời gian tiếp xúc, lá Hồng Diệp dần dần truyền đến một cảm giác rất kỳ quái, giống như là bên trong có cái gì lưu động, cảm giác như dòng nước suối chảy qua.

Đây là?

"Đương nhiên là đặc biệt." Trung niên nam tử nói đến cái này, âm lượng đặc biệt lớn, đó là kiêu ngạo phát ra từ nội tâm: "Từ lá cây này chảy ra nhựa màu đỏ, có thể dùng điều chế hồng tửu, mà thôn chúng ta dựa vào việc điều chế hồng tửu để duy trì cuộc sống."

Nga? Ly kỳ như vậy?

Thiên Nguyệt Triệt thuận tay hái một lá cây xuống, có lẽ do lúc trước bọn họ xuất thủ hào phóng, có lẽ không thấy bọn họ có ác ý, cho nên trung niên nam tử cũng không ngăn cản.

Hái lá cây xuống, Thiên Nguyệt Triệt đặt ở trong lòng bàn tay, cẩn thận xé mở theo từng đường gân, chất nhựa đỏ tươi từ trong lá cây tràn ra, còn tản mát mùi thơm nồng đậm, mùi thơm này chính là mùi thơm của rượu.

"Tại sao bên trong lại có mùi thơm của rượu?" Tò mò, Thiên Nguyệt Triệt đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó đưa cho Thiên Nguyệt Thần, để y cũng cảm nhận.

"Đó cũng là một việc phải học." Trung niên nam tử đáp: "Lúc cây còn non, hàng năm bọn ta đều dùng một lượng rượu lớn để tưới, những rượu này cũng không cần phải là rượu đắt tiền mua bên ngoài, mà là rượu trong thôn ta tự chế, không đáng giá tiền, lâu ngày trong lá cây hồng diệp có mùi vị của rượu, hơn nữa đợi mùa thu hoạch, chỗ lá cây bị hái sẽ mọc ra lần nữa, không giống những lá cây khác, đến mùa thu thì héo rũ."

Cho nên mới đáng giá như vậy.

Nhưng là...

"Cái này có từ khi nào? Triệt nhi chưa từng nghe lão sư nói đến cái này, cái này thật thú vị, chắc chắn Triệt nhi còn biết về nó nhiều hơn lão sư." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt hiện lên sự kiêu ngạo, thật là khả ái.

Mà trung niên nam tử hiển nhiên đặc biệt yêu mến những hài tử khả ái: "Cái này cũng không rõ, nhưng theo tổ tông bọn ta ghi lại, từ khi thôn xuất hiện thì nó đã có, cụ thể lúc nào thì không rõ ràng lắm."

"Nhưng tại sao nó có nhựa màu đỏ?" Thiên Nguyệt Triệt còn vuốt vuốt lá cây, không chịu buông tay.

"Đó là bởi vì truyền thuyết kia." Trung niên nam tử nhắc tới truyền thuyết, cũng không có gì miễn cưỡng.

"Truyền thuyết? Bá bá, Triệt nhi thích nghe chuyện xưa nhất." Đôi mắt to sáng ngời nháy a nháy, khiến trung niên nam tử đỏ mặt.

Tay Thiên Nguyệt Thần đang ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt âm thầm dùng sức, tiểu đông tây này dám quyến rũ người khác trước mặt y.

Cũng may đối phương là người thôn quê, nếu là ở đô thành, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Thiên Nguyệt Triệt nhấc chân hung hăng đạp lên chân Thiên Nguyệt Thần một cái, nam nhân chết tiết cư nhiên dám niết thắt lưng của hắn, chắc chắn đã bị thâm.

Thiên Nguyệt Triệt nguyện ý nghe, trung niên nam tử cũng nguyện ý nói: "Nghe nói thật lâu trước kia, thôn này vẫn chỉ là một mảnh đất hoang phế, sau đó trong thôn có hai người tới, một nữ nhân và một nam nhân, nghe nói nữ nhân này rất đẹp, hai người vì trốn người nhà truy đuổi mà đến nơi đây.

Lâu sau nơi này có nhiều người đến ở, sau đó người nhà nữ nhân tìm đến nơi này, giết nam nhân kia, nữ nhân rơi huyết lệ, đi theo nam nhân.

Bởi vậy lá cây ở nơi này đều có màu đỏ, sau đó tổ tiên phát hiện trong những lá cây này có rất nhiều nhựa, sau nữa là dùng nhựa đó ủ rượu."

Nam nhân? Nữ nhân? Bỏ trốn?

Trong đầu Thiên Nguyệt Triệt nổ vang, hình như lúc trước cũng từng nghe qua truyền thuyết này ở đâu đó, ở đâu?

Phụ tử hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhớ tới một chỗ, Phỉ Bỉ Na thành.

Truyền thuyết về Phỉ Bỉ Na thành, Thiên Nguyệt Triệt nghe Nặc Kiệt nói, mà Thiên Nguyệt Thần thân là quốc quân của Mạn La đế quốc, đối với tên đô thành thành hiển nhiên cũng hiểu rõ mấy phần.

Lướt qua rừng Hồng Diệp, lại đi quanh quẩn du ngoạn, một nhóm năm người đi tới ngã ba đường.

Lộ khẩu chia làm hai con đường.

"Chúng ta đi bên trái hay là đi bên phải?" Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu lên hỏi.

"Bên trái là thông đến thôn khác, bên phải là đến nơi cung cấp nước cho toàn bộ Phỉ Bỉ Na thành, nơi đó có đập chứa nước cao hơn mười trượng, hơn nữa nước ở đó trong suốt thấy đáy." Trung niên nam tử chậm rãi nói.

Cái gì?

Tâm Thiên Nguyệt Triệt chấn động mạnh một cái, nói như vậy, đây chẳng phải là... Chẳng phải là...

Ngày đó mặc dù sắc trời mông lung, mùi máu tanh tản mát khắp rừng, nhưng Thiên Nguyệt Triệt rất rõ ràng trước mắt mình là cái gì, đó là đập chứa nước, một đập chứa nước phi thường khổng lồ, nói cách khác...

Trong đầu đột nhiên nhớ tới, buổi tối đó không nhìn thấy bóng dáng mấy hắc y nhân kia, khi đó hắn hoài nghi có phải còn đường khác hay không, xem ra suy đoán không tệ, đúng là còn đường khác.

Chuyện đêm đó Thiên Nguyệt Triệt cũng đã nói cho Thiên Nguyệt Thần, mà giờ khắc này trong lòng Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ cái gì Thiên Nguyệt Thần cũng đoán được .

Ngầm hiểu lẫn nhau, Thiên Nguyệt Triệt dùng thanh âm mềm mại xen lẫn hứng thú nói: "Bá bá, có thể mang bọn ta đi qua nhìn hay không, ta từ nhỏ lớn lên ở đô thành, chỉ thấy quá hồ nhỏ, tiểu kiều, cho nên luôn hướng tới biển rộng mênh mông, mặc dù hôm nay không thấy được biển rộng, nhưng có thể nhìn thấy đập chứa nước hùng vĩ như thế, cũng khiến Triệt nhi vô cùng kích động."

Kích động là thật, nhưng lý do là giả.

"Đương nhiên có thể a, nhưng là..." Trung niên nam tử nhìn bọn họ, có chút khó xử: "Chúng ta chỉ có thể đứng ở dưới vách đứng, đập chứa nước ở bên trong vách đứng, muốn đi lên thì phải dùng xa (ròng rọc), nơi đó có thành vệ binh trấn giữ không cho bọn ta đi tới, dù sao đó cũng là nơi quan trọng."

Sau đó năm người dọc theo đường kia đi đến đập chưa nước, nói thật, đến đó cũng không gần, nếu như không phải mấy người có công lực thâm hậu, sợ rằng hai chân đã sớm nhũn ra, mà trung niên nam tử thì đã thành thói quen, lộ trình này chẳng đáng gì.

Đi một nửa lộ trình, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên dừng bước.

"Sao vậy?" Thiên Nguyệt Thần không giải thích được, lo lắng hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt cười một tiếng, ghé vào tai Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, chúng ta tạo hồi ức a."

Thanh âm cười đùa vang lên, tâm Thiên Nguyệt Thần khẽ động, loan hạ thắt lưng, "Như vậy, từ nay về sau bắt đầu." Hai minh vệ phía sau Thiên Nguyệt Thần sửng sốt, dù thế nào họ cũng không ngờ chủ tử luôn luôn cao ngạo có thể làm chuyện hạ thấp thân phận mình như vậy.

Nhưng ngay cả động tác này, nam nhân vẫn làm thập phần ưu nhã.

Bất quá cũng chỉ là một lát, bọn họ rất nhanh hoàn hồn, bởi vì đối phương là tiểu điện hạ của bọn họ, cho dù chuyện lớn hơn nữa cũng có thể xảy ra, tình yêu chủ tử dành cho tiểu điện hạ là thiên địa chứng giám.

Thiên Nguyệt Triệt vui vẻ cong khóe miệng, trèo lên lưng nam nhân, tựa đầu trên vai Thiên Nguyệt Thần, hơi thở phả ra quanh quẩn bên tai y.

Tim đập rất nhanh, cảm giác như vậy gọi là hạnh phúc.

Ai nói chỉ có nam nhân và nữ nhân mới có thể chung một chỗ, ai nói phụ hoàng nhất định phải có rất nhiều hài tử, Thiên Nguyệt Triệt xấu xa nghĩ, hắn tuyệt đối sẽ không để phụ hoàng có thêm hài tử nào.

"Hài lòng?" Thiên Nguyệt Thần vừa hỏi tiểu đông tây sau lưng, vừa quay đầu lại, môi hai người xẹt qua trong phút chốc, cả hai đều sửng sốt.

"Hài lòng." Khóe mắt đã loan thành hình bán nguyệt, có thể không vui sao?

Thiên Nguyệt Thần cười ôn nhu: "Chỉ cần Triệt nhi vui vẻ là tốt rồi."

Sủng nịch không chỉ là một ngày hai ngày, mà là cả đời.

Đi tới dưới chân đập chứa nước, phía trên là vạn trượng cao chót vót, quả nhiên rất cao, công lực bình thường thì không thể nào lên đến.

Ban ngày và ban đêm khác biệt nhau rất lớn, ban ngày thấy được thì càng thêm xác định cái đập này rất to, khiến Thiên Nguyệt Triệt không khỏi nhớ lại đập nước ở hiện đại.

"Đi qua bên kia có xa (ròng ròng), thành vệ binh canh giữ nơi đó, bọn ta chỉ có thể đứng bên này nhìn." Trung niên nam tử có chút tiếc nuối, nhìn bộ dáng của hắn cũng muốn đi lên xem.

Thiên Nguyệt Thần hướng phía hai minh vệ ra hiệu, minh vệ vội vàng lôi kéo trung niên nam tử đi thăm thú nơi khác.

"Có muốn lên xem một chút không?" Thiên Nguyệt Thần một tay ôm eo Thiên Nguyệt Triệt, khiêu mi hỏi.

"Phụ hoàng đuổi nam tử kia đi, không phải là ý này sao?" Thiên Nguyệt Triệt tức giận phản bác.

Mạnh miệng a, bất quá y thích.

Thiên Nguyệt Thần cười đến tà ác, Thiên Nguyệt Triệt vừa nhìn cũng biết nam nhân này lại muốn gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play