"Phụ hoàng, không phải ảnh vệ nói ôn dịch phát sinh ở Hồng Diệp thôn sao? Trực tiếp để ảnh vệ dẫn đường, phụ hoàng vừa đi vừa hỏi như vậy là muốn đối phương chú ý sao?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong lòng Thiên Nguyệt Thần, đầu tựa lên vai y, mở to mắt hỏi.

"Nếu như là Triệt nhi thì nhất định sẽ chạy thẳng tới Hồng Diệp thôn, khiến đối phương ứng phó không kịp, đúng không?" Thiên Nguyệt Thần xoa đầu của hắn, ôn hòa nói.

"Ân." Không thể phủ nhận, hắn thích dùng cách đấu trực tiếp, đối với chuyện lãng phí thời gian, từ trước đến giờ hắn lười làm, nhưng nếu có nam nhân này theo bên người thì lại khác.

"Triệt nhi thích rõ ràng, nhưng có một số việc mờ ám mới thú vị." Tóc tựa hồ dài thêm rất nhiều, Thiên Nguyệt Thần lấy ra ngân ti cột tóc cho Thiên Nguyệt Triệt, tránh cho tóc vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tay vuốt ve khóe mắt của hắn, đôi mắt này luôn thần thái phi dương, mà chỉ khi nhìn y mới thể hiện tiếu ý nồng đậm.

Triệt nhi, tình của ngươi, lòng của ngươi, ta vẫn không hiểu hết?

Ngay cả như vậy vẫn không thể nhẫn tâm tổn thương ngươi.

"Phụ hoàng, rất dương. " Bắt lấy đỉnh đầu nam nhân đang hôn lên mặt hắn, Thiên Nguyệt Triệt khẽ cười nói.

Thiên Nguyệt Thần không có tiếp tục, nắm lấy bàn tay nhỏ bé: "Lạnh không?" Cảm giác được tay nhỏ bé có một tia lạnh lẽo, Thiên Nguyệt Thần ôn hòa hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, nhìn ánh mắt nhu tình như nước của nam nhân, tâm cũng nóng lên: "Không lạnh." Chỉ cần có ngươi sẽ không lạnh.

Dưới ánh trăng, hai người nhìn nhau thật lâu, mái tóc quấn quanh nhau, Thiên Nguyệt Triệt tinh nghịch nâng tóc Thiên Nguyệt Thần lên, sau đó dùng ngân ti của mình cột tóc hai người vào nhau.

"Phụ hoàng, đây là kết tóc." Ý tứ không cần nói cũng biết.

Ánh mắt chờ đợi có chút thản nhiên, cũng có chút kiêu ngạo.

Thiên Nguyệt Thần biết hài tử trong ngực cao ngạo, nhưng cao ngạo đồng thời cũng có yếu đuối, có tính trẻ con.

Cầm lấy mái tóc hai người kết chung, Thiên Nguyệt Thần hứa hẹn: "Uh, kết tóc."

Kết tóc là vĩnh viễn, cho nên Triệt nhi, ngươi đời đời kiếp kiếp là thê của ta.

Nghe được Thiên Nguyệt Thần đồng ý, mặt Thiên Nguyệt Triệt nhất thời hớn hở lên, còn bất chợt thưởng thức mái tóc của hai người, nhìn kiệt tác của mình, thật là hài lòng.

"Phụ hoàng." Giống như nghĩ tới điều gì, Thiên Nguyệt Triệt bỗng nhiên kêu lên.

"Ân?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi nhìn hắn, mặt Thiên Nguyệt Triệt chợt hiện lên tức giận.

"Thư phi nói sau này phụ hoàng sẽ còn có hài tử, cho nên ta không phải là cuối cùng." Xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn chắc chắn là tức giận, đặc biệt là lúc nhắc tới hài tử.

"Triệt nhi là hài tử của phụ hoàng, hài tử duy nhất." Hài tử xâm nhập cốt nhục.

"Vạn nhất sau này phụ hoàng thật sự có lão bát thì làm sao?" Chỉ hứa hẹn không có nghĩa gì, nhưng hắn tin tưởng y, cho nên mới bốc đồng.

"Không có ngày đó, bởi vì nó chỉ có cảm giác với Triệt nhi." Đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực, cố ý cọ xát: "Tin tưởng đi."

Tin tưởng cái rắm, Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt cúi đầu, nghĩ thầm, nam nhân này lúc nào cũng động dục.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt lại ngẩng đầu lên, giống như đã quyết định.

"Ân?" Cảm giác hôm nay tiểu đông tây đặc biệt không ổn định, Thiên Nguyệt Thần biết tiểu đông tây có điều suy nghĩ.

"Nếu như, nếu như phụ hoàng có hài tử khác, Triệt nhi sẽ giết hắn, thật sự." Cho dù ngươi hận ta.

Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, Thiên Nguyệt Triệt cong khóe miệng nhìn y.

Đột nhiên, Thiên Nguyệt Thần ôn nhu nở nụ cười: "Không có nếu như."

Cúi đầu hôn lên môi Thiên Nguyệt Triệt, nếu như để hắn nói tiếp, Thiên Nguyệt Thần không cách nào khẳng định mình sẽ nghe được cái gì? Triệt nhi, cho ta thêm một ít thời gian, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.

Bờ môi mềm mại đầy mùi vị ngọt ngào, Thiên Nguyệt Thần nhẹ nhàng mút lấy, tinh tế đảo qua mỗi một chỗ, đầu lưỡi khuấy động khoang miệng Thiên Nguyệt Triệt, trêu đùa đầu lưỡi của hắn, cùng hắn dây dưa.

Ngọn lửa quen thuộc cấp tốc lan tràn, dục vọng dưới hạ thân đã cứng rắn, nhưng Thiên Nguyệt Thần chỉ ôn nhu hôn hắn, cũng không tiến thêm một bước.

"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt rên rỉ lên tiếng, ánh mắt ngập nước nghi hoặc nhìn nam nhân đang ôm hắn trong ngực.

"Như vậy là tốt rồi." Thiên Nguyệt Thần cũng không để ý.

Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, sau đó xấu xa cười nhẹ: "Có phải phụ hoàng cảm thấy không có giường lớn hoa lệ, lại đang ở tiểu viện nông gia, sẽ xấu hổ, hiếm khi phụ hoàng cũng thẹn thùng nha?"

Nhìn tiểu đông tây không biết sống chết khiêu khích, Thiên Nguyệt Thần thật sự rất muốn đặt hắn ở phía dưới, hung hăng tiến vào thân thể của hắn, mới cho hắn nghỉ ngơi hai ngày đã trở nên vô pháp vô thiên.

Nhưng lý trí ngăn trở y muốn vọng động.

"Triệt nhi muốn?" Thiên Nguyệt Thần tà mị cười, tay vươn vào trong y phục Thiên Nguyệt Triệt, xẹt qua hai điểm phấn nộn, mềm nhẹ vuốt ve.

"Hô … Nói nhảm." Hắn chẳng qua là, chẳng qua là … Chỉ là muốn … Muốn cái gì?

Tự mình cũng không biết, chẳng qua là quan tâm người nam nhân này mà thôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ ửng, càng dán sát lấy ngực nam nhân, y phục tản ra cũng không quan trọng, chỉ chú ý cảm thụ cảm giác của thân thể.

Ánh trăng chiếu rọi trên da thịt trắng nõn, tản mát ra quang mang nhu hòa, Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ Thiên Nguyệt Thần, tùy ý để bàn tay to ấm áp kia khuấy động lồng ngực hắn.

Bởi vì loại cảm giác này thật sự rất tốt.

Chết tiệt, Thiên Nguyệt Thần nói nhỏ, nét mặt tiểu đông tây chẳng những động lòng người, hơn nữa càng thêm yêu diễm, gợi cảm cực điểm.

Ôm lấy tiểu đông tây, hai bóng dáng nhất thời biến mất ở trong tiểu viện.

"Trong phạm vi trăm mét, nếu có người cố ý đến gần, giết." Thanh âm trầm thấp lộ ra vô tình, khiến người ta cảm giác được lãnh lẽo thật sâu.

"Vâng."

Trong bóng tối truyền đến mấy đạo thanh âm vô tình tương tự.

Cánh rừng được bốn bề núi vây quanh, đồng thời còn truyền đến tiếng nước chảy róc rách, tuy là đêm tối, nhưng thỉnh thoảng cảm giác được tiếng chim và hương hoa.

Bên dòng suối nhỏ là cỏ non xanh nhạt, bình thường những người trong thôn tới nơi này giặt y phục hoặc tắm rửa.

"Thật sự không lạnh?" Rất sợ bảo bối trong ngực không thoải mái, Thiên Nguyệt Thần xác nhận lần nữa.

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt nhìn đôi mắt hắc sắc của Thiên Nguyệt Thần, gật đầu.

Thiên Nguyệt Thần nở nụ cười, gương mặt tuấn mỹ vô song, dưới đêm trăng càng tuyệt đại tao nhã.

Cởi trường sam trải trên nền cỏ xanh, sau đó đem nhân nhi nhẹ nhàng đặt ở trên y phục, động tác đầy sủng nịnh.

Con non xanh mượt cũng không đâm người, song có chút khác lạ, khiến Thiên Nguyệt Triệt càng thêm vội vã.

"Phụ hoàng." Ánh mắt mê muội biểu hiện trạng thái chân thực, càng tăng thêm vẻ liêu nhân.

Thiên Nguyệt Thần tinh tế giải khai y phục trên người Thiên Nguyệt Triệt, mỗi một cử động cũng đặc biệt ưu nhã, ngón tay xẹt qua mỗi một nơi, phảng phất có ngọn lửa tán loạn, mà cỗ tán loạn này khiến Thiên Nguyệt Triệt không yên, nghĩ muốn, rồi lại nói không nên lời.

Vóc dáng hoàn mỹ của nam nhân lộ ra trước mắt, lồng ngực rắn chắc luôn khiến hắn cảm thấy ấm áp cùng an toàn.

Vươn tay đặt lên lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, không mềm mại như mình, mà rắn chắc có thể tin cậy, ngay cả màu sắc nhũ tiêm cũng khác nhau rất lớn.

Nhẹ nhàng vừa đụng, khiến tim Thiên Nguyệt Thần đập rộn lên, tiểu đông tây này thật biết hành hạ người.

Mục mâu thâm thúy bắt đầu phát ra quang mang quỷ dị, khóe miệng còn tạo thành độ cong tự tiếu phi tiếu, tay Thiên Nguyệt Triệt vuốt ve lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, vô ý thức lè lưỡi liếm liếm đôi môi khô khan.

Vào giờ khắc này toàn bộ lý trí bay hết, đôi môi mỏng ngăn chặn đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, đầu lưỡi ướt át mút lấy bờ môi hắn, sau đó bá đạo đưa vào khoang miệng, mãnh liệt đảo qua mỗi một chỗ.

Hơi thở nam tính cuồng liệt khiến Thiên Nguyệt Triệt ngẩn ngơ, tay nắm thật chặt cánh tay Thiên Nguyệt Thần, đầu lưỡi cũng không tự giác vươn tới, giao triền, dịch thủy trong suốt từ khóe môi hai người chảy ra.

Chỉ bạc phá vỡ đêm tối yên tĩnh.

Môi xẹt qua tai Thiên Nguyệt Triệt, dừng lại trên cổ trắng nõn, hôn qua cổ đi tới lồng ngực mềm mại mê người, hé miệng ngậm lấy điểm phấn hồng.

Mút lấy, khuấy động, giống như là nhấm nháp mỹ vị trên đời, nhũ tiêm vốn mềm mại dần dần cương lên, tựa hồ đang chờ đợi nam nhân thương yêu.

Bộ ngực truyền đến đau đớn bén nhọn, khiến Thiên Nguyệt Triệt không khỏi hoàn hồn: "Phụ hoàng ….. Đau …."

Mà nam nhân không để ý tới Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị, chỉ là dùng sức giữ chặt thắt lưng giãy dụa của hắn, dần dần, cảm xúc hỗn độn bị khoái cảm thay thế, nhũ tiêm bị cắn vương bọt nước, trong suốt không giống phàm vật, giống như đang khóc, càng khiến người thương tiếc.

Linh hồn đã không còn là của mình nữa, Thiên Nguyệt Triệt toàn thân vô lực tê liệt nằm trên cỏ, da thịt trắng noãn đỏ ứng, thần bí mà gợi cảm khiến người ta không thể khắc chế được ham muốn vọng động.

Dục vọng dưới hạ thân Thiên Nguyệt Thần cơ hồ muốn đốt cháy y, lớn không giống bình thường.

Môi rời khỏi lồng ngực Thiên Nguyệt Triệt, một đường hôn xuống bụng, nhẹ tay tách hai chân Thiên Nguyệt Triệt, phân thân phấn nộn đứng thẳng lộ ra chất lỏng trắng đục.

Tiếng cười mị hoặc lòng người của Thiên Nguyệt Thần truyền ra: "Chỉ như vậy đã lên cao trào sao?"

Mở hai chân Thiên Nguyệt Triệt rộng thêm, huyệt khẩu phấn hồng lộ dưới ánh trăng, cũng may là đầy tháng, mới có thể nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ này.

Dưới ánh trăng, hoa huyệt co lại, một tia tinh dịch trong suốt rơi xuống, chảy vào trong hoa huyệt, khiến hoa huyệt đột nhiên khẽ mở ra.

Tinh hương trong suốt của thiếu niên lộ ra mùi vị, tản bốn phía.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play