Thổ Kỳ Dịch Nhân là một người không an tĩnh được một lúc, trước đó cùng Cốc Thương Quỳnh, Thủy Cách Nhĩ đánh cuộc, kết quả hắn tìm được Thiên Nguyệt Triệt trước, chuyện này khiến hắn cực kỳ vui vẻ, nhưng thật ra hắn không biết là khi đó hai bằng hữu của hắn cố ý nhường hắn.

Theo lời của bọn hắn nói, đó là bởi vì Thổ Kỳ Dịch Nhân cần tự tin.

Yến hội cũng chỉ là cuộc gặp gỡ bình thường của bằng hữu, trong đình viện của Thổ Kỳ Dịch Nhân, cũng chỉ có bốn người bọn họ.

“Bọn họ là hảo bằng hữu của ta, Cốc Thương Quỳnh và Thủy Cách Nhĩ, hắn là bằng hữu ta mới biết, Thiên… .” Thổ Kỳ Dịch Nhân còn chưa nói hết, liền nghe Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp: “Ta họ Xa, tên Nguyệt Thiên.”

Xa Nguyệt Thiên, tên rất dễ nghe, cũng là họ rất kỳ quái, từ ngôn ngữ cử chỉ của Thiên Nguyệt Triệt có thể thấy được hắn là người được dạy dỗ tốt, trên người của hắn có khí chất bất kỳ quý tộc nào cũng không thể bắt chước.

Phảng phất rất dễ dàng tới gần, rồi lại cách xa ngàn dặm.

Cho nên hai người có thể khẳng định hắn xuất thân quý tộc, mà quý tộc của Mạn La đế quốc tựa hồ không có họ Xa, mặc dù hai người có nghi ngờ, nhưng lại không nói rõ.

Đây là mặt khác của cách kết giao bằng hữu.

Ánh mắt cười nhạt lộ ra gợn sóng trong suốt, nhấc tay lại hiện ra phong vị khác, có rất ít người có thể đem hồn nhiên cùng gợi cảm đồng thời biểu hiện, mà người này cũng là tác phẩm nghệ thuật phù hợp nhất.

Dù chỉ là một động tác tùy ý, cũng khiến người ta không dời được tầm mắt.

Thổ Kỳ Dịch Nhân là một người lơ mơ, rõ ràng nhớ kỹ Thiên Nguyệt Triệt tên gọi là Thiên Nguyệt Triệt, tại sao lại gọi Xa Nguyệt Thiên, có lẽ là mình nhớ lầm, hắn nghĩ như vậy.

Vài ba câu liền đem chuyện Thiên Nguyệt Triệt tới Lạc thành nói một lần.

“Đại thiếu gia của Hồi Giác gia – Liệt La Đặc là bằng hữu của Xa thiếu gia?” Cốc Thương Quỳnh để cái chén xuống, đùng là bất ngờ, thế nào cũng không ngờ người này lại là bằng hữu của Liệt La Đặc.

“Mọi người đều biết hai tháng trước thực thần thiếu niên từ Đô thành trở về, còn tưởng rằng lần này hắn chắc chắn tham gia cuộc so tài thực thần, dù sao việc này có thể đưa danh tiếng Hồi Giác gia đẩy lên tầng cao mới, nhưng không ngờ hắn lại không ghi danh.” Cốc Thương Quỳnh có chút tiếc nuối.

“Đúng vậy a, sinh ý của Hồi Giác thế gia có vẻ từ lúc Hồi Giác lão gia tử giao ra bổng tử, lại bắt đầu đi xuống , nếu như lúc này Hồi Giác Liệt La Đặc trở lại chắc chắn sẽ khác.” Thủy Cách Nhĩ đồng ý, bất quá hắn là người làm ăn, hiển nhiên địch nhân càng ít càng tốt.

“Như vậy chuyện đương gia của Hồi Giác gia hiện nay là người nào?” Thiên Nguyệt Triệt theo lời của bọn hắn hỏi.

“Đại thiếu gia… Đại thiếu gia…” Hạ nhân đi tới bên cạnh Thổ Kỳ Dịch Nhân, nhẹ giọng nói: “Nhị thiếu gia của Hồi Giác gia cầu kiến.”

Thổ Kỳ Dịch Nhân phân phó hạ nhân đi mời người.

“Hồi Giác Khinh Liệt cũng là đương gia hiện nay của Hồi Giác gia.” Cốc Thương Quỳnh hướng về phía Thiên Nguyệt Triệt giải thích.

Thiên Nguyệt Triệt đem ánh mắt chuyển sang người y, nam nhân này chỉ sợ cũng không đơn giản, nhưng hắn không thích ánh mắt của y nhìn hắn, mặc dù không khiến người ghét, nhưng là lại phi thường lộ liễu.

Ánh mắt này, Thiên Nguyệt Triệt hiểu, rất hiểu, là nam nhân nào đó luôn luôn nhìn hắn như vậy.

Nghĩ tới nam nhân kia, khóe môi Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ câu khởi nụ cười, giờ phút này, không biết hắn đang làm gì?

Mạn La đế đô

Hắc sắc tựa hồ là màu Thiên Nguyệt Thần yêu thích nhất, một năm 365 ngày tối thiểu có đến 300 ngày trở lên hắn vận y phục hắc sắc.

Có rất ít người có thể bộ lộ hết sự cao quý cùng thần bí của hắc sắc, mà Thiên Nguyệt Thần lại là một trong số đó.

Hai chân tùy ý mở rộng, thân thể tựa vào long ỷ, lười biếng nhìn vũ đạo phía dưới, mái tóc hắc sắc được buộc phía sau, bình thường chỉ có lúc ở bên Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần mới thả tóc.

Bởi vì nhi tử bảo bối của hắn thích vuốt ve sợi tóc của hắn.

Mục mâu ô hắc híp lại, vẻ mặt nhàn nhạt biếng nhác mà ưu nhã nói không ra lời.

“Đế quốc của bệ hạ quả nhiên không tầm thường, ba ngày nay thấy được sự phồn hoa cùng phú cường của đế đô thật khiến bổn vương lưu luyến đi tới đi lui.” Tự Kỳ Mạn cầm lấy ly rượu hướng phía Thiên Nguyệt Thần mời.

Khóe miệng Thiên Nguyệt Thần nhếch nhẹ, không nhanh không chậm cầm lấy ly rượu đáp lễ, không giống với Tự Kỳ Mạn từng ngụm từng ngụm, Thiên Nguyệt Thần uống rượu thích từ từ nhấm nháp.

Đầu tiên là thả vào bên môi tinh tế nghe hương thơm của rượu, sau đó bờ môi ngậm lấy thành chén, tay khẽ giơ lên, để cho rượu theo thành chén từ từ đi vào trong miệng, mùi rượu từ nhạt đến nồng, hương nhẹ nhàng, luôn luôn kích thích cảm quan của chính mình.

Nam nhân này luôn gợi cảm mà mê người, khiến Thư Mạn si mê nhìn chằm chằm mỗi một cái động tác của Thiên Nguyệt Thần, dường như muốn đem người nam nhân này một tấc một tấc khắc vào tính mạng của nàng.

Theo dư quang, Thiên Nguyệt Thần hiển nhiên thu hết thảy biểu hiện của nàng vào đáy mắt, ưu nhã là một thói quen tự nhiên của hắn, vì cự tuyệt một nữ nhân mà trở nên thô lỗ không phải tác phong của hắn.

Trong miệng hàm chứa rượu, tay đưa cái chén nhỏ thả trên bàn.

“Khó được vương tử hài lòng, nếu không để ý sự chậm trễ của trẫm, có thể ở lại dạo chơi mấy ngày.” Thiên Nguyệt Thần khách sáo nói.

“Không không không, bệ hạ thịnh ý khoản đãi là vinh hạnh của nước ta, chẳng qua là…” Tự Kỳ Mạn nhìn muội muội của mình một cái: “Tiểu muội đối với quý quốc vô cùng thích, đối với bệ hạ lại càng vừa thấy đã yêu, nhưng không biết bệ hạ có thể nguyện cùng nước ta nâng cao quan hệ một bước.”

Nga?

Đây không phải là biến tướng của yêu cầu liên hôn sao?

Những phi tần đang ngồi tham gia yến hội, người nào cũng là dáng vẻ bế nguyệt tu hoa, chẳng qua không còn trử, nữ nhân cuối cùng là dung nhan dễ dàng già đi, Tự Thư Mạn có lẽ không có dáng vẻ bế nguyệt tu hoa, nhưng toàn thân nàng lộ ra mùi thơm ngát, thiếu nữ nhẹ nhàng yêu kiều cũng là điểm thiếu hụt của nữ nhân trong hoàng cung.

Da thịt trắng nõn nhìn qua giống như con mèo nhỏ ngon miệng, khiến nam nhân nhìn liền rất dễ dàng vọng động.

Huống chi nàng lại là công chúa của một nước, thân phận cùng Thiên Nguyệt Thần xứng đôi, lúc trước Thiên Nguyệt Thần có nói, Bằng Sắc liên bang có lẽ nhỏ, nhưng quân đội của họ đều là tinh binh, huống chi duới tình huống như thế cự tuyệt là cử chỉ rất không khách khí.

Nhưng thật ra khi biết công chúa cua Bằng Sắc liên bang cũng xuất hiện, Thiên Nguyệt Thần biết mục đích của quan hệ hữu hảo lần này, bất quá hắn không sao cả, trong cung nhiều một nữ nhân hoặc là thiếu một nữ nhân, đối với cuộc sống của hắn cũng không có ảnh hưởng, chẳng qua là…

Trong đầu hiện lên bóng dáng kiêu ngạo mà tinh tế kia, Triệt nhi a, sau khi trở về, chẳng phải là lại mang đến kinh hỉ cho phụ hoàng.

Rất xa, Thiên Nguyệt Triệt nhìn bóng dáng càng ngày càng gần, người kia chính là Hồi Giác Khinh Liệt?

Khiến người ta không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, khuôn mặt bình thường đi đâu cũng gặp, ánh mắt cao ngạo lộ ra sự vô lễ, y phục thượng đẳng phủ lấy thân hình cao lớn của hắn.

Có lẽ hài tử xuất từ quý tộc đều có một loại khí chất khó có thể giấu đi, không chỉ là Cốc Thương Quỳnh hay là Thủy Cách Nhĩ, Hồi Giác Khinh Liệt cũng giống vậy, cả người bộc lộ sự kiêu ngạo của kẻ có tiền.

Hồi Giác Khinh Liệt hướng ba người quen thuộc chào hỏi, sau đó tầm mắt dừng lại ở khuôn mặt duy nhất xa lạ, quả nhiên như trong lời đồn đãi, lục hoàng tử có dáng vẻ tuyệt thế.

Rung động bị dằn xuống đáy lòng, cảm xúc trong mắt chưa từng dao động chút nào, Thiên Nguyệt Triệt cũng vô cùng kinh ngạc, năng lực khống chế tâm tình bản thân của người này thật cao.

“Vị công tử này là bằng hữu của đại ca ta sao?” Hồi Giác Khinh Liệt hiển nhiên là người thông minh, lúc trước quản gia đem tình huống bẩm báo lại cho hắn, hắn liền biết rõ, trong lòng Thiên Nguyệt Triệt nhất định Liệt La Đặc có địa vị không thấp.

Cho nên giờ phút này cũng không hỏi: Vị công tử này là chủ tử của đại ca sao?

Như vậy, thứ nhất có thể khiến Thiên Nguyệt Triệt có ấn tượng tốt, thứ hai cũng có thể nói rõ hắn là một đệ đệ quan tâm ca ca thật tốt.

“Hồi Giác thiếu gia khách khí, thường nghe Liệt La Đặc nói hắn có đệ đệ thông minh bất phàm, hôm nay vừa thấy quả nhiên khí vũ hiên ngang.” Thiên Nguyệt Triệt cũng khách khí đáp lễ.

“Công tử quá khen, công tử tới quý phủ lúc tại hạ không ở, mới vừa hồi phủ nghe quản gia báo chuyện công tử, nhưng biết quản gia không lưu công tử ở tại quý phủ, cho nên cố ý đến đây nghênh đón.” Hồi Giác Khinh Liệt cũng thành khẩn, hữu lễ nói.

“Nga? Quản gia cũng lợi hại, cư nhiên biết ta ở chỗ này.” Thiên Nguyệt Triệt tự tiếu phi tiếu, trong ngôn ngữ có thêm một tia nguội lạnh.

Ba người khác kinh ngạc, mới vừa rồi thanh âm của thiếu niên có cười đùa, trong lúc bất chợt có một cỗ uy nghiêm cao cao tại thượng.

Hồi Giác Khinh Liệt cũng cả kinh, nhưng biểu hiện của hắn vô cùng tốt, vội vàng khom lưng nói: “Thỉnh công tử tha lỗi, quản gia thuần túy là quan tâm sự an toàn của công tử, cho nên mới phải phái người đi theo.”

“Không sao.” Thiên Nguyệt Triệt thu liễm hơi thở: “Cũng là ta có chút hẹp hòi, về chuyện Liệt La Đặc, không biết Hồi Giác thiếu gia có ý kiến gì không?” Mang theo ba phần dò xét bảy phần chân thành, Thiên Nguyệt Triệt không nhẹ không nặng nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play