Nghe câu hỏi của Thiên Nguyệt Triệt, Đàn sững người một chút: “Chủ tử không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?”
Làm sao có thể, ngày hôm qua lúc bọn hắn tìm được chủ tử, chủ tử té xỉu trên đất, toàn thân có rất nhiều vết thương, khóe miệng còn chảy máu tươi.
Quanh thân đều là dấu vết đánh nhau, không khí lưu động xung quanh cũng hỗn độn, đặc biệt là mái tóc hắc sắc dài tới gót chân, trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Nhưng làm thuộc hạ, đây là chuyện ngoài quyền hạn và trách nhiệm của nàng, không ngờ sáng nay tỉnh lại, chủ tử cư nhiên không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, bi ai a, trong lòng Đàn buồn bực nói thầm.
“Không, ta chỉ nhớ một chút, từ phòng giam đi ra, sau đó đến nơi này, tiếp theo ta đuổi theo mùi hương nào đó, sau đó ta đụng phải một nam nhân xa lạ, nhưng là… Nhưng nam nhân kia có hình dáng ra sao, ta tựa hồ không nhớ một chút nào.” Thiên Nguyệt Triệt đè huyệt thái dương, đây là chuyện gì?
Nhưng thật ra cũng không phải là không nhớ một chút nào, hắn nhớ kỹ ánh mắt của nam nhân kia, trong ánh mắt mang theo hận cùng sát ý.
“Chủ tử, chuyện gì phát sinh bọn ta cũng không rõ ràng, ta cùng Đàn Thành đuổi theo sau khi không thấy bóng dáng chủ tử, bọn ta không cách nào xác định chủ tử ở đâu, cho nên không dám vọng động, khi thấy ngũ thải quang trụ, mới đuổi tới, lúc chúng ta chạy tới chỉ phát hiện chủ tử nằm trên mặt đất, bên cạnh cũng không có người nào.” Đàn kể chi tiết, nhưng chỉ nhìn thấy thần sắc mê mang của Thiên Nguyệt Triệt, thật sự rất không yên tâm: “Chủ tử, ngươi… Ngươi không sao chứ?”
Thanh âm lo lắng không tự chủ được.
Thiên Nguyệt Triệt khóa chặt chân mày: “Không có chuyện gì, có thể là trong khoảng thời gian ngắn trong đầu quá rối loạn, ngươi giúp ta mặc y phục, thuận tiện đỡ ta đi ra ngoài đi dạo một chút.”
Đầu hỗn loạn mà không có chút đầu mối nào cần được thoải mái một chút, không khí trong lành trong rừng trúc vừa lúc có thể bổ sung năng lượng.
Một thân huyền y làm tôn lên khí chất xuất trần của Thiên Nguyệt Triệt, chẳng qua là sắc mặt có chút không tốt, nhìn qua phi thường tiều tụy, mở cánh cửa ra, Thiên Nguyệt Triệt tự bước đi, Đàn đi theo bên cạnh, sợ Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên ngã xuống, bởi vì lúc này nhìn qua, chủ tử thật sự rất cần người chiếu cố.
Mặc dù bình thường cũng liên tục chiếu cố chủ tử, nhưng giờ phút này Thiên Nguyệt Triệt khiến nhiều người cảm thấy thân thiết, mà không là lục hoàng tử Mạn La đế quốc cao cao tại thượng.
“Nơi này chính là nơi các ngươi phát hiện được ta sao?” Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận nhìn chung quanh một chút, dấu vết đánh nhau vẫn rõ ràng như thế, từ dấu vết lưu lại có thể thấy được khi đó đánh nhau kịch liệt đến cỡ nào, nhưng bất kỳ một cảnh tượng nào cũng không khơi dậy trí nhớ của Thiên Nguyệt Triệt.
“Vâng, thuộc hạ cùng Đàn Thành phát hiện chủ tử tại nơi này.” Đàn chỉ vào vị trí mặt đất Thiên Nguyệt Triệt đã từng nằm, nói: “Bất quá… .” Đàn do do dự dự, có mấy lời không biết nên nói hay không.
“Đối với ta, ngươi còn có lời gì không thể nói ? Đương nhiên nếu như là chuyện riêng của cá nhân ngươi, ta có thể duy trì trầm mặc.” Trước kia rất lâu Thiên Nguyệt Triệt đã từng nói với Đàn, Đàn Thành và Liệt La Đặc, hắn có thể cho bọn họ quyền lợi rất lớn, có thể xem bọn họ như người một nhà, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn, nhưng hắn muốn tuyệt đối trung thành, đồng thời hắn cũng không xen vào chuyện riêng tư của bọn họ.
“Không phải, chuyện này có quan hệ với chủ tử, chẳng qua là thuộc hạ không biết nên mở miệng thế nào.” Đàn vội vàng giải thích, nàng không muốn Thiên Nguyệt Triệt hiểu lầm, Thiên Nguyệt Triệt là thần trong lòng bọn hắn. Không ai có thể thay thế.
“Vậy thì nói ra.” Thiên Nguyệt Triệt đi tới một bên, trên mặt đất có vết máu, Thiên Nguyệt Triệt dính một chút lên ngón tay, còn có thể phân biệt được đây là máu của hai người.
Bởi vì không khí trong rừng trúc hơi ươn ướt, vết máu khô tương đối chậm, tuy vết máu còn bị nhiễm hơi nước, nhưng không thể ảnh hưởng tới phán đoán của Thiên Nguyệt Triệt.
Vết máu tại vị trí dựa theo lời Đàn nói hẳn là của mình, như vậy vết máu này là của nam tử trong ấn tượng của hắn.
Chẳng lẽ đối phương cũng bị thương sao?
“Chủ tử… .” Đàn Thành cũng nhanh chóng tới nơi: “Thuộc hạ trở lại phòng nhỏ khồng thấy người, đoán hẳn là chủ tử cùng Đàn lại tới đây .”
Đàn Thành phong trần mệt mỏi chạy tới: “Chủ tử, thân thể không sao chứ.”
“Không sao, đi thôi, bọn ta trở về phòng nhỏ.” Mới vừa rồi nghe Đàn nói, Đàn Thành trở về đô thành mua mã xa, trở lại phòng nhỏ, quả nhiên thấy một con ngựa cùng một chiếc xe ngựa dừng một bên.
Bọn họ biết rõ tính cách của hắn, cho dù thân thể hắn khó chịu, khẳng định cũng sẽ lên đường đi Lạc thành, cho nên chuẩn bị mã xa trước.
“Không thể trễ nải thời gian tới Lạc thành, các ngươi thu thập, chúng ta nhanh chóng lên đường.”
Mạn La đế đô
Cuối cùng sứ giả liên bang đã tới, trên đại điện Thiên Nguyệt Thần ngồi ở đế vị, long bào kim hắc sắc càng tôn thêm khí chất nội liễm của hắn.
Hai mắt phượng hoặc nhân đầy tiếu ý nhìn người dưới đại điện, nét mặt giống như phi ưng bay lượn phía chân trời.
“Đều nói bệ hạ Mạn La đế quốc tuấn mỹ thiên hạ vô song, hôm nay vừa thấy quả nhiên không phải là khoa trương.” Sứ giả liên bang Tự Kỳ Mạn tay phải đặt trên ngực, lòng bàn tay nắm lại, tay trái đưa ra sau lưng, hướng về phía Thiên Nguyệt Thần hành lễ.
“Ha ha…” Thiên Nguyệt Thần sảng lãng cười to: “Vương tử cảm thấy trẫm chỉ có khuôn mặt sao?” Ánh mắt tuấn lãng mị lên, khóe miệng câu khởi nụ cười tự tiếu phi tiếu.
Quanh thân là một cỗ khí tà ác, nhưng có cao quý tao nhã, khiến người ta không dời được tầm mắt.
“Ách?” Tự Kỳ Mạn không ngờ Thiên Nguyệt Thần sẽ hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là có chút sửng sốt, vừa định trả lời, bên cạnh đã có giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến.
“Bệ hạ là dật quần chi tài, hiển nhiên tuyệt đại tao nhã.” Thanh âm nhẹ nhàng như gió nhẹ lướt qua, như mật rót vào lòng người.
Thiên Nguyệt Thần nhìn nữ tử thướt tha phía sau Tự Kỳ Mạn, mục mâu thâm thúy không thấy đáy khiến người khác nhìn không ra suy nghĩ, tiếng nói trầm thấp mang theo thành thục cùng gợi cảm của nam nhân: “Đều nói tiếng chim hoàng anh êm tai dễ nghe, theo trẫm thấy thanh âm của công chúa mới là thanh âm của tự nhiên a.”
Nữ tử nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo trên trở nên hồng nhuận, mừng rỡ ngẩng lên, mái tóc nâu dài tới eo xõa tung trên vai, hai mắt thủy linh động quang mang: “Bệ hạ biết ta?” Công chúa cũng chính là muội muội của Tự Kỳ Mạn – Tự Thư Mạn, vẻ mặt chờ đợi nhìn Thiên Nguyệt Thần.
Phong hoa nguyệt mạo như oa oa động lòng người.
“Tam công chúa vang danh thiên hạ, thanh âm là thiên hạ chi nhất, trẫm hiển nhiên cũng nghe được ba phần.” Thiên Nguyệt Thần mỉm cười nhìn Tự Thư Mạn, thiếu nữ thẹn thùng dưới cái nhìn của hắn mặt càng thêm đỏ lên.
Ngượng ngùng cúi đầu: “Bệ hạ khen nhầm, tiểu điện hạ của quý quốc mới danh dương thiên hạ, dáng vẻ tuyệt thế vô song, nhị ca theo lệnh của phụ hoàng tới quý quốc ký kết giao hảo, Tự Thư Mạn tùy hứng mới quấn quít lấy ca ca theo đến đây.”
“Công chúa trời sinh thuần khiết, sao trẫm có thể kiến trách, nói đến Triệt nhi, thuần khiết chỉ là lời đồn đãi.” Thiên Nguyệt Thần đứng lên từ đế vị: “Vương tử cùng công chúa đi mấy ngày liên tiếp, mấy ngày nay thỉnh nghỉ ngơi thật tốt, ba ngày sau trẫm thiết yến tại ngự hoa viên, thỉnh vương tử và công chúa cùng tới ngắm trăng.”
“Cảm tạ lời mời của bệ hạ, Tiểu vương cùng Tam muội nhất định sẽ đến.” Tự Kỳ Mạn hành lễ lần nữa với Thiên Nguyệt Thần.
Lạc thành
Thiên Nguyệt Triệt mấy ngày liên tiếp thúc ngựa âm thầm đi đường núi, rốt cục sau khi rời Phỉ Bỉ Na thành bảy ngày thì tới Lạc thành.
Lạc thành không hổ là nơi sinh ra thực thần, mã xa vừa mới vào cửa thành Lạc thành, liền ngửi được mùi thơm trong không khí, làm cho người liên tục đi đường như Thiên Nguyệt Triệt, Đàn cùng Đàn Thành cũng cảm thấy đói bụng.
“Đến Hồi Giác thế gia trước.” Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong xe ngựa trực tiếp phân phó, nghe thanh âm có chút tiều tụy, Đàn cùng Đàn Thành cũng biết chủ tử sau chuyện ở Phỉ Bỉ Na thành vẫn chưa điều dưỡng thật tốt, cho nên mấy ngày liên tiếp rất mệt nhọc.
“Vâng, thủ hạ đi dò đường.” Đàn Thành xuống ngựa, đi tới một quán rượu bên cạnh: “Đại thúc, xin hỏi đến Hồi Giác thế gia đi đường nào?”
Đại thúc quay đầu lại tò mò nhìn Đàn Thành một cái, sau đó nói: “Dọc theo con đường này, đi phía đông, quý phủ cuối cùng là Hồi Giác thế gia.”
Đàn Thành từ đại thúc mới rõ ràng, nguyên lai đường của Lạc thành chia từ cửa thành, bọn họ đang ở giữa đường, chia theo bốn hướng đông, nam, tây, bắc, mỗi một chỗ đều có một phủ đệ thế gia, tựa như cuối hướng đông là Hồi Giác thế gia.
Đàn Thành đến bẩm báo với Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt nghe xong thì bước xuống mã xa, Đàn từ một bên đỡ hắn: “Chủ tử, không phải đến Hồi Giác thế gia trước sao? Lúc này?” Đàn nghi ngờ hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt cười một tiếng: “Ta thay đổi chủ ý, trước tiên chúng ta tìm một chỗ, tìm hiểu tình cảnh ở nơi này một chút, Đàn Thành, ngươi đến Hồi Giác thế gia trước, nếu có chuyện gì cũng kịp xử lý.”
“Vâng.” Đàn Thành lĩnh mệnh xoay người lên ngựa, hướng phía Hồi Giác thế gia.
“Chủ tử, ta thấy khách điếm này không tệ, lầu một rất đông, vị trí lầu hai đặc biệt thanh nhã, hay chúng ta vào nơi này?” Đàn nhìn khắp bốn phía, hướng về phía thực lâu bên trái nói.
“Không.” Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: “Thực lâu đông khách quý, hiển nhiên sẽ không toàn tâm toàn ý hầu hạ chúng ta, thực lâu trống khách, hiển nhiên không phải chỗ nói chuyện, cho nên chúng ta chọn bên kia.” Tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng thực lâu đối diện: “Người không nhiều cũng không ít, không có ánh mắt chú ý tới chúng ta, hơn nữa thực lâu như vậy mới biết chiếu cố thực khách.”
Đối với sự giải thích của Thiên Nguyệt Triệt, Đàn không thể nào hiểu hết ý tứ trong đó, nhưng nàng biết chủ tử nói ắt có đạo lý.
Quả nhiên như Thiên Nguyệt Triệt nói, hắn và Đàn mới tới cửa, thị giả liền nhiệt tình tiếp đón.
“Bọn ta muốn một phòng thanh nhã, tiền không quan trọng.” Thiên Nguyệt Triệt rảo bước tiến lên cánh cửa, hướng phía thị giả mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT