Từ đế đô Mạn La đế quốc đến Lạc thành, cho dù ngựa chạy không ngừng cũng cần bảy ngày, mà thân thể Thiên Nguyệt Triệt không cho phép đi liên tục như vậy.

Cho nên kế hoạch định ra, bọn họ quyết định đi đường núi, mặc dù đường núi nguy hiểm hơn so với quan đạo, nhưng lộ trình rút ngắn một nửa.

Ra khỏi đế đô là đã chạy hai ngày đường, bọn họ chọn dừng chân ở Phỉ Bỉ Na thành trước khi trời tối.

Gần tới bốn giờ chiều, Thiên Nguyệt Triệt, Đàn, Đàn Thành cùng với Nặc Kiệt đến Phỉ Bỉ Na thành, Thiên Nguyệt Thần phân phó Nặc Kiệt đi theo, mặc dù hắn tin tưởng năng lực Thiên Nguyệt Triệt, nhưng có Nặc Kiệt ở bên, hắn tương đối yên tâm.

Đối với sự lo lắng của Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt rõ ràng, huống chi mang theo Nặc Kiệt cũng có lợi không ít.

Mọi thứ dọc đường đi và lộ trình, tất cả đều giao cho Nặc Kiệt là được rồi.

Một chiếc xe ngựa đơn giản dừng trước khách điếm, bên cạnh là hai thiên lý mã, bên này là Đàn Thành khí chất nội liễm, mà bên kia là Đàn, người vận hồng y, tướng mạo thanh tú.

Không chỉ là hai thiên lý mã kia, kể cả ngựa kéo xe cũng là bảo mã ngàn dặm, mặc dù xe ngựa đơn giản, nhưng người trong nghề nhìn một cái liền nhìn ra, đó là dùng gỗ tốt nhất chế tạo, sở dĩ thiết kế đơn giản chẳng qua là không muốn để người khác chú ý.

Đàn cùng Đàn Thành rối rít xuống ngựa, đi tới trước xe, đầu tiên xuống xe ngựa chính là Nặc Kiệt một thân mập mạp, lúc này Nặc Kiệt lại khôi phục kiểu tóc trái dưa hấu kia, sau khi xuống xe cũng không rời đi, mà là kéo rèm một bên.

Một đôi giày da hắc sắc duỗi ra trước tiên, một thân tơ tằm tuyết trắng, bên hông thắt đai lưng hắc sắc, trên đai lưng không treo bảo thạch hay mỹ ngọc thường gặp, mà là một thanh kiếm hắc bạch nhỏ như đồ trang sức, bên kia thì mang theo một túi thơm, nhìn túi thơm không có vẻ nặng, cho nên bên trong không thể nào là kim tệ.

Người bước ra có thân hình mảnh khánh, nhìn qua y phục thì là nam tử, nhưng người nọ dùng mũ sa che đi dung nhan, cho nên không nhìn ra tuổi thật.

Người đi trên đường có chút ngạc nhiên nhìn mấy lần, sau đó cũng dời đi tầm mắt.

“Chủ tử, thủ hạ đã hỏi, mặc dù khách điếm này không phải khách điếm sang trọng nhất trong thành, nhưng khách điếm này có thức ăn ngon nổi tiếng nhất thành.” Mặc dù Đàn Thành trầm mặc ít nói, nhưng liên quan đến chuyện Thiên Nguyệt Triệt thì phi thường tỉ mỉ, nơi dừng chân sang trọng không phải là vấn đề, dù sao trong thiên hạ, nơi nào có sánh được với hoàng cung Mạn La đế quốc, cho nên thức ăn của chủ tử mới là vấn đề trọng yếu.

“Ân, điểm này Đàn nên hướng Đàn Thành học nhiều một chút.” Thanh âm thanh nhã của Thiên Nguyệt Triệt tràn ra, không keo kiệt khen ngợi, đúng là ở phương diện này Đàn không tỉ mỉ như Đàn Thành, đương nhiên sự trung thành của Đàn cũng là chân thật đáng tin .

“Vâng, thuộc hạ nhớ kỹ.” Đàn cười duyên trả lời, dung nhan thanh lệ lại thêm thanh âm ôn nhu thu hút ánh mắt của nhiều người.

Thiên Nguyệt Triệt đi vào cánh cửa, Nặc Kiệt phân phó thị giả một bên đem ngựa của bọn hắn cùng xe ngựa đến nơi khác, trông coi chăm sóc cẩn thận, còn đút thêm một số tiền đồng.

Đại lục này cấp bậc tiền cũng khác nhau, từ tiền đồng, ngân tệ đến kim tệ.

Người ra vào khách điếm cũng không nhiều, có lẽ là chưa đến lúc, thị giả thấy khách nhân thì đã sớm mở to hai mắt lòe lèo sáng đứng chờ một bên.

Gặp nhiều khách nhân từ nam chí bắc, ánh mắt của bọn họ sắc bén vô cùng, ngay từ lúc Thiên Nguyệt Triệt xuống xe ngựa, trong nháy mắt đã đánh giá hắn từ trên xuống giới, chỉ cần nhìn vào mấy thiên lý mã là đủ biết không phải người tầm thường, mà Thiên Nguyệt Triệt ăn mặc đơn giản, nhưng ở giữa đai lưng hắc sắc có thêu một con rồng sống động, hơn nữa con rồng kia chỉ thêu một mắt, nếu như thị giả đoán không lầm, đôi mắt kia được đính hắc bảo thạch thượng đẳng, không phải là đồ tầm thường có thể làm giả.

Tại đại lục này, mặc dù rồng không tượng trưng cho đế vương, nhưng trong mắt mọi người rồng là con vật cao quý, cho nên rất nhiều người giàu có, ở trên y phục, trên đai lưng, túi thơm, áo choàng, hoặc là trên những đồ vật chạm trổ trong nhà, cũng sẽ thêu hình rồng, biểu hiện thân phận của mình.

“Khách quan, bên trong, mời.” Một thị giả mang theo người đánh xe hướng chuồng ngựa sau hậu viện, một thị giả khác lập tức ân cần đi trước dẫn đường.

“Bọn ta muốn bốn gian phòng hảo hạng, trong đó một gian bỏ hết toàn bộ đồ vật bên trong, đồng thời chủ nhân nhà ta thích an tĩnh, bốn gian phòng hảo hạng liên tiếp không có phòng đối diện, hoặc là mỗi bên hai phòng đối diện nhau.” Đàn lấy ra kim tệ đưa tới trước mặt thị giả.

Thị giả lĩnh ngộ, đi tới nói với chưởng quỹ vài câu, lập tức mang theo nhóm người Thiên Nguyệt Triệt đi tới gian phòng hảo hạng.

Bốn gian phòng hảo hảng liên tiếp không có phòng đối diện có lẽ hơi khó khăn, nhưng mỗi bên hai phòng đối diện nhau thì không khó, bảo thị giả rời đi, Thiên Nguyệt Triệt lấy đồ dùng hàng ngày từ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư, chăn bông, chăn lông, trà cụ, ngay cả dục dũng cũng định mang đi, nhưng Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ lại một chút, mang theo dục dũng nhưng không có nước ấm, cho nên quyết định không mang.

Một giờ sau gian phòng được sắp xếp ổn thỏa, đại khái cũng gần năm giờ, bụng có chút đói.

Thiên Nguyệt Triệt thả Tiểu Bạch ra, bảo nó coi chừng dùm gian phòng, bốn người đi xuống lầu chuẩn bị dùng cơm.

Thị giả nhìn thấy khách nhân mới thuê bốn phòng hảo hảng, lại nhiệt tình dẫn đường: “Khách nhân, muốn ra ngoài dạo phố hay là… ?”

Đàn, Đàn Thành, Nặc Kiệt song song đưa mắt nhìn sang Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt đi tới bàn ăn trong góc: “Trước tiên đưa lên vài món ăn thanh đạm, món ăn thanh đạm có thể có hương vị thịt, nhưng không được có một chút thịt nào, sau đó mới đưa lên vài món ăn mặn.”

Ách…

Nghe được lời Thiên Nguyệt Triệt, thị giả dò xét cẩn thận hắn, mặc dù vừa bắt đầu cũng biết thân phận khách nhân này không đơn giản, nhưng nghe thanh âm của hắn vẫn duy trì một khoảng cách xa lạ, cùng với việc hắn chú trọng ăn uống, cũng biết người này nhất định không tầm thường.

“Thế nào? Có vấn đề?” Thanh âm bình thản giống như vừa rồi, nhưng khiến thị giả cảm thấy một cỗ áp lực thật sâu.

“Không, không có, thỉnh khách nhân chờ.” Đối với yêu cầu của khách nhân, bất cứ lúc nào cũng không thể cự tuyệt, đây là nguyên tắc của một thị giả ưu tú.

Thiên Nguyệt Triệt ý bảo, ba người chia ra ngồi hai bên và đối diện với hắn.

Có lẽ Thiên Nguyệt Triệt yêu cầu hơi khó khăn, cho nên món ăn cũng không nhanh, bất quá nơi này không hổ là gần đế đô, đồ dùng ở khách điếm đều không thua kém, thị giả cũng không để nhóm người Thiên Nguyệt Triệt chờ không, mang lên trước đĩa trái cây.

Cửa khách điếm tiến tiến xuất xuất rất nhiều người, lúc này có vẻ cũng náo nhiệt lên, trên đường hình như cũng thế.

Năm con ngựa dừng trước khách điếm, bốn hắc y nam tử đứng ở phía sau lam y nam tử, lam y nam tử mặc phi thường đẹp đẽ quý giá, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng bộ dáng vô cùng cao lớn, tuấn dật, khiến người ta vừa nhìn cũng biết là thiếu gia thế gia.

Lam y nam tử xuất hiện hấp dẫn rất nhiều tầm mắt của người trong khách điếm.

Trong đó một hắc y thị vệ hướng về phía thị giả nhẹ giọng nói mấy câu, đồng thời kín đáo đưa cho thị giả một số tiền.

Thị giả ngầm hiểu, nhận lấy tiền, nói với chưởng quầy, liền đi ra ngoài.

Bởi vì hắc y thị vệ nói chuyện với thị giả rất nhỏ, cho nên mọi người không nghe thấy bọn họ nói cái gì.

Lam y nam tử dừng lại ở đại sảnh cũng không lâu, sau đó thị giả dẫn bọn họ lên lầu hai.

“Chủ tử, ngài đoán xem người kia có lai lịch gì?” Đàn vừa kẹp lên một mảnh trái cây bỏ vào trong miệng, vừa tán gẫu.

Thiên Nguyệt Triệt không trả lời ngay, suy tư trong chốc lát mới nói: “Nhãn quan tứ phương, tai nghe tám mặt, không liên quan chuyện của chúng ta coi như không nhìn thấy.”

Đàn lè lưỡi làm làm mặt quỷ, bất quá vẫn ghi nhớ lời nói của Thiên Nguyệt Triệt.

Sau khi lam y nam tử đi, món ăn của nhóm người Thiên Nguyệt Triệt cũng được đưa lên.

Thiên Nguyệt Triệt chưa động tay, bọn họ tự nhiên sẽ không động tay trước, cho nên khi Thiên Nguyệt Triệt gắp lên một mảnh măng, nhẹ nhàng nhai vài miếng, hài lòng gật đầu, Đàn liền nhanh chóng ăn thử.

Sắc trời lúc nhóm người Thiên Nguyệt Triệt an tĩnh dùng cơm dần dần chuyển tối, mà lúc này Phỉ Bỉ Na thành hiển nhiên mang một không khí khác, phía ngoài, tiếng pháo vang dội, thanh âm ca xướng, còn có tiếng cười khúc khích.

Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, có chút hứng thú: “Chúng ta cũng đi ra ngoài nhìn một cái, tham gia náo nhiệt.”

“Vâng.” Đàn lớn tiếng đáp, có thể thấy được tiểu cô nương này đã sớm sốt ruột chờ.

Đi tới cửa, đột nhiên có một nam nhân vận hắc y đi đến, nhìn thấy có người đi ra cũng không có ý nhường, hiển nhiên Thiên Nguyệt Triệt cũng không phải là người nhường nhịn.

Hai người cứ như vậy sáp vai mà qua, bả vai Thiên Nguyệt Triệt bị hung hăng đụng phải, nếu như không phải Thiên Nguyệt Triệt đã có chuẩn bị, khẳng định lúc này Thiên Nguyệt Triệt sẽ bị ngã ra ngoài.

Khí lực thật lớn, Thiên Nguyệt Triệt âm thầm nghĩ, người kia nhìn qua không chút thay đổi, một bộ dáng chớ đến gần, nhưng không phải không dễ trêu .

Hắc y nam tử cầm lấy kiếm, hai tay ôm ngực, rảo bước tiến lên cánh cửa, cước bộ dừng lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Đàn Thành là người nhạy cảm bực nào, mặc dù vừa rồi Thiên Nguyệt Triệt định trụ thân hình, nhưng bước đi vẫn có chút không vững, một màn này hắn thấy vô cùng rõ ràng.

Hai mắt híp lại, kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ.

Chẳng qua là…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play