Mục mâu của Thiên Nguyệt Thần hàm chứa ý cười nhìn chăm chú vào tiểu gia hỏa được lông cừu thượng đẳng bao lấy trước mắt, bởi vì nước nóng mà gương mặt hồng nộn, bàn tay nhỏ bé trắng noãn nắm thật chặt ngón trỏ của hắn mà đưa vào miệng cắn, trong miệng không có răng mang lại cảm xúc mềm mại.
“Kỳ quái… Thật là kỳ quái… .” Nặc Kiệt ở một bên nâng cằm lên không tự kìm hãm được nói nhỏ.
“Kỳ quái nơi nào?” Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt trong ngực có chút buồn bực, tại sao đứa nhỏ này mới tắm rửa, nhiệt độ cơ thể lại xuống thấp như thế?
Mạn La đế quốc có một tập tục, hài tử nào mới sinh ra cũng phải tắm rửa, nhưng hôm nay hài tử được đế vương ôm trong ngực là hài tử đầu tiên trong lịch sử được Mạn La đế vương đích thân tắm rửa.
Nặc Kiệt nghiễm nhiên không biết lời nói nhỏ của mình đã lọt vào tai Thiên Nguyệt Thần.
“Bình thường mà nói hài tử mới sinh cũng sẽ oa oa khóc lớn, nhưng tại sao lục hoàng tử không hề có một chút dấu hiệu?”
“Ngươi nói cái gì?” Thanh âm như tùy ý lại ẩn tàng lãnh ý, Nặc Kiệt đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện vừa rồi đã vô tình trả lời câu hỏi của đế vương.
“Bệ hạ… .” Hai chân khẽ cong vừa chuẩn bị quỳ xuống.
“Đủ rồi.” Trầm giọng ngăn cản động tác của Nặc Kiệt, “Còn có tốt nhất sau này ngươi cách trẫm ba bước, miễn cho nước miếng của ngươi nhỏ giọt trên người tiểu đông tây.”
Nặc Kiệt nhanh ngậm miệng lại, lui về phía sau ba bước, động tác cực nhanh nghiễm nhiên nhìn không ra trọng lượng 200 cân.
Đang lúc này cửa vang lên tiếng thông báo của thị vệ.
Nặc Kiệt hướng Thiên Nguyệt Thần khom lưng, đi ra ngoài.
“Cũng đến giờ hợi rồi( buổi tối chín giờ —— mười giờ ) còn lớn tiếng ồn ào?” Nặc Kiệt hướng thị vệ bên ngoài nhắc nhở.
“Đại tổng quản, không phải bọn thuộc hạ lớn tiếng ồn ào, mà là Đại tế ti đã trễ thế này còn ầm ĩ muốn gặp bệ hạ, ta đã nói : lúc này bệ hạ không rảnh, nhưng là….” Thị vệ kính cẩn giải thích.
Toàn bộ hoàng cung ai không nể mặt Nặc Kiệt, thậm chí phi tử ở hậu cung được sủng ái đụng phải Nặc Kiệt còn phải gọi một tiếng Nặc tổng quản, bởi vì, từ lúc Thiên Nguyệt Thần là thái tử, Nặc Kiệt cũng đã ở bên cạnh hắn , hai người rõ ràng là chủ tớ, nhưng hai người cũng là thanh mai trúc mã.
Phàm là những chuyện xấu Thiên Nguyệt Thần làm tuyệt đối không thể thiếu phần Nặc Kiệt.
Nặc Kiệt gật đầu, hướng phía Đại tế ti Bối Đức Nhĩ nói: “Không biết đã trế thế này Đại tế ti không ở tế ti tháp nghỉ ngơi, lại tới quấy rầy bệ hạ vì việc gì?”
Bối Đức Nhĩ nghiêm túc nhìn Nặc Kiệt: “Thỉnh Nặc tổng quản nhanh đi thông báo bệ hạ một tiếng, nói là thánh hoa trong tế ti tháp có chuyện.”
Tế ti ở Mạn La đế quốc là những người luyện ma pháp đặc chủng, bọn họ học ma pháp không phải là công kích, phòng thủ, cũng không phải là y liệu (chữa bệnh), mà là một loại ma pháp đặc thù có thể tiên đoán.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể luyện, cho nên tế ti ở Mạn La đế quốc rất ít.
Thánh hoa?
Nặc Kiệt gật đầu chạy nhanh vào, chuyện về thánh hoa không phải chuyện đùa.
Thánh hoa ở Mạn La đế quốc chính là Mạn Đà La hoa kim sắc (màu vàng) hiếm thấy, cho đến bây giở ở Mạn La đế quốc chỉ có một cây, vẫn được thờ cúng bên trong tế ti tháp, chính là dù đã trải qua nhiều nhiều mưa gió cũng chưa từng nở hoa.
Thậm chí có không ít người suy đoán cái gọi là thánh hoa kia chỉ là truyền thuyết, nhưng Nặc Kiệt biết, từ nhỏ đi theo Thiên Nguyệt Thần, đối với chuyện tình của Mạn La đế quốc có thể nói là hắn quen thuộc tận cành lá.
Bên trong tế ti tháp
Nhãn thần thâm trầm của Thiên Nguyệt Thần nhìn Mạn Đà La kim sắc trước mắt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng sẽ hoài nghi những gì được chứng kiến hôm nay là ở trong mộng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT