Khách điếm

Một nam tử vận cẩm y hắc sắc từ lầu hai đi xuống, mắt phượng câu nhân lạnh lùng quét qua những nam nữ phát ra si mê dưới lầu. Khuôn mặt tuấn mỹ hờ hững, tản ra phong thái tôn quý không gì sánh kịp.

“Chủ nhân, ngài đi lên, điểm tâm đã chuẩn bị xong.” Dưới lầu là nam nhân mập đô đô, kiểu tóc giống như trái dưa hấu, thanh âm trung tính nghe cũng rõ ràng.

“Ân.” Thanh âm trầm thấp có chút gợi cảm, Thiên Nguyệt Thần ngồi xuống một bên ghế: “Rời kinh thành mấy ngày ?”

Tùy ý hỏi, mấy ngày không có tiểu đông tây bên người cũng có chút không quen, nghĩ tới thân thể mềm mại kia, mục mâu hắc sắc Thiên Nguyệt Thần hiện lên quyến luyến.

“Đã năm ngày, chủ nhân nhớ tiểu chủ nhân a, lúc chúng ta đến Anh Túc đế quốc, chủ nhân có thể nhìn thấy tiểu chủ nhân.” Nặc Kiệt mang một bộ mặt ta hiểu rõ nhìn Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, hai tay ôm ngực nhìn Nặc Kiệt: “Đáng lẽ nên để Triệt nhi dẫn ngươi đi Ma huyền sâm lâm, đây tuyệt đối không sai lầm.”

Nặc Kiệt vừa nghe vẻ mặt nhất thời đen lại: “Chủ nhân, ngài tạm tha nô tài đi, nô tài tuyệt đối không chịu được tiểu chủ nhân lăn qua lăn lại.”

Ăn sớm một chút, Thiên Nguyệt Thần mang theo Nặc Kiệt rời khỏi khách điếm.

Mạn La đế quốc dồi dào tuyệt đối không chỉ giới hạn trong đế đô, nơi này chỉ là một thành trì, mặc dù không phồn hoa như đế đô, nhưng cảnh sắc mê người, so với đế đô lại có một hương vị riêng.

——— —————— ———————

Thùng gỗ rất lớn, mặc dù không thoải mái như ôn tuyền trong hoàng cung, nhưng so với trên thuyền chỉ có thể chà xát người, thùng gỗ này khá ổn.

Trên đảo mang theo hương vị nguyên thủy, Thiên Nguyệt Triệt ngửi thấy hương thơm từ nước ấm truyền ra, giống như tất cả mọi chuyện tối qua chưa từng từng xảy ra.

Đàn ở bên cạnh đấm lưng cho Thiên Nguyệt Triệt,, da hài đồng nhẵn nhụi hơn da nam nhân, hơn nữa từ nhỏ Thiên Nguyệt Triệt được Thiên Nguyệt Thần che chở, phàm là dùng cái gì cũng qua tay Thiên Nguyệt Thần.

Mặc dù khi đó Thiên Nguyệt Thần thuần túy là vui thú, nhưng không thể phủ nhận hắn thật sự rất cẩn thận.

Thủ pháp đấm bóp của Đàn có lực đạo rất nhẹ, đây là kinh nghiệm nhiều năm.

“Đàn?” Thanh âm mềm nhũn của Thiên Nguyệt Triệt mang theo cảm giác thư giãn.

“Chủ tử có gì phân phó?” Động tác trong tay Đàn không dừng lại, nhưng vẫn cung kính nói.

“Không cần khẩn trương như thế.” Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại hưởng thụ phần an tĩnh khó có được này: “Ngươi đi theo bổn điện hạ đã bao lâu?”

Giống như là hữu ý hay vô ý trò chuyện, làm cho tâm của Đàn đột nhiên nhảy lên: “Bẩm chủ tử, năm năm, chủ tử mới ra đời không bao lâu, nô tỳ được bệ hạ lựa chọn, từ đó về sau vẫn là thiếp thân chiếu cố chủ tử.”

Thật sao?

Khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt nhếch lên thấy rõ độ cung, chẳng qua là Đàn đứng sau lưng Thiên Nguyệt Triệt nên không có phát hiện.

Tẩy rửa xong, Thiên Nguyệt Triệt trần truồng từ trong thùng nước đứng lên, bọt nước trong suốt từ trên người của hắn giọt giọt rơi xuống, nhỏ giọt trong thùng nước tóe lên những đóa nho nhỏ bọt nước.

Đàn đem Thiên Nguyệt Triệt từ trong thùng nước ôm ra, thả vào trên ghế phủ chăn lông, sau đó dùng chăn lông khác lau khô thân thể Thiên Nguyệt Triệt.

“Chủ tử, hôm nay mặc y phục màu gì?” Da phấn hồng trắng như tuyết, Đàn nhìn một cách hâm mộ.

“Bạch sắc a.” Khó ngủ được tới ánh bình minh, bạch sắc có thể buông lỏng tâm tình.

Thiên Nguyệt Triệt một thân tơ lụa bạch sắc, đôi giày hắc sắc ,từ sau tấm bình phong đi ra, mọi người có chút mơ hồ, bây giờ hài tử này không có nửa điểm giống tối hôm qua.

Bạch sắc phảng phất là màu sắc dành cho riêng hắn, liền giống như bị hắc sắc nhuộm đẫm, tăng thêm một phần sáng, xinh đẹp, không chỉ là xinh đẹp, hơn nữa là tỏa sáng, tỏa sáng không cách nào làm cho người ta dời tầm mắt.

Thiên Nguyệt Triệt bỏ qua Đàn Thành cùng Liệt La Đặc, đi tới trước mặt đảo chủ cùng nữ quỷ, đánh giá bọn họ một phen: “Các ngươi đi thôi.”

Này…

Đảo chủ cùng nữ quỷ nhìn nhau, hai người song song hướng Thiên Nguyệt Triệt quỳ xuống: “Ta giờ đã không còn nơi để đi, cho nên… Cho nên thỉnh chủ tử chứa chấp.”

Nga?

Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, mục mâu hài hước mang theo heph hòi: “Chứa chấp? Bổn điện hạ có thể suy nghĩ, chẳng qua bổn điện hạ cũng không làm chuyện không công.”

Có ý gì?

“Nhưng không phải tối hôm qua công tử đã cứu vô số âm hồn cùng khách nhân sao?” Đảo chủ không rõ, tối hôm qua hắn cứu những người đó, không phải là không có thù lao sao?

Huống chi bọn họ là quỷ hồn, bọn họ không có bảo bối gì có thể cùng hắn trao đổi.

“Tối hôm qua a… .” Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ: “Tối hôm qua là bổn điện hạ khiêu chiến giới hạn của mình.”

Cười nhìn sắc mặt cứng ngắc của đảo chủ cùng nữ quỷ, thanh âm mềm nhẹ của Thiên Nguyệt Triệt vang lên: “Muốn bổn điện hạ chứa chấp các ngươi cũng không phải là không thể, chẳng qua là… .”

“Thỉnh chủ tử phân phó.” Đảo chủ là người thông minh, lập tức lãnh hội.

Mà nhóm người Đàn từ đầu tới cuối cũng chỉ nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía không khí nói chuyện.

“Trên thế giới này tuyệt đối không có lửa làm sao có khói, bổn điện hạ nhớ kỹ, tối hôm qua ngươi nhắc tới báu vật, mặc dù nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng cũng không có phủ nhận, hư vô cũng không đại biểu không tồn tại.” Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, khiến đảo chủ do dự.

Thần sắc vốn cung kính với Thiên Nguyệt Triệt cũng bắt đầu thay đổi: ” Phu thê bọn ta còn tưởng rằng công tử không phải người như vậy, khác những người ham tài phú, không ngờ rằng đã nghĩ sai, từ xưa tới nay chuyện báu vật đã hại bao nhiêu người vô tội, tính mạng của những người vô tội trên đảo còn chưa đủ cho các ngươi thức tỉnh sao? Nếu công tử muốn biết chuyện này, thứ cho ta không thể vâng mệnh.”

“Thật sao?” Thiên Nguyệt Triệt cũng không để ý sự vô lý của đảo chủ, đi đến cửa, nhóm người Đàn Thành đuổi theo.

Đẩy cửa phòng ra, Thiên Nguyệt Triệt liền nhìn thấy Thụy Miện cùng Cách Lực Hộc ngồi trên ghế, mà hồn phách tên hải tặc đầu lĩnh kia đã bị Thụy Miện dùng phù chú chấn trụ.

“Thụy Phi thế nào?” Thiên Nguyệt Triệt tiêu sái tiến lên, cũng không biểu hiện quan tâm, chẳng qua là câu hỏi khách sáo.

Sắc mặt Cách Lực Hộc có chút chán chường.

“Vẫn còn hôn mê, vừa mời y sư trên đảo, nhưng năng lực đối với loại chuyện này cũng có hạn, nhất định phải lập tức đem hắn đi, mời trị liệu sư hồi như cũ.” Tiểu hài tử ngốc, nếu như không phải vì đi tìm ca ca mất tích mười năm, hôm nay cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy: “Chẳng qua là hắn liên tục hôn mê bất tỉnh, ta không biết hắn còn có thể chịu đựng bao lâu nữa.”

Nam nhân luôn luôn sảng lãng có chút nổi giận.

“Là ta, là ta không bảo vệ tốt hắn.” Kiêu ngạo như Cách Lực Hộc cũng tụ trách từ trong đáy lòng..

Thiên Nguyệt Triệt nghe bọn hắn nói, đi tới bên giường, người trên giường, khuôn mặt vẫn thanh tú như cũ, chẳng qua là làn da vốn trơn nhẵn đã không còn, từng khối từng khối giống là bị thứ gì cắn qua, Thiên Nguyệt Triệt kéo chăn ra, Thụy Phi mặc áo trong, nhưng trên cổ vẫn thấy dấu vết bị cắn.

Vừa nghĩ tới những thứ trùng buồn nôn trên hài cốt kia, dạ dày Thiên Nguyệt Triệt lại bắt đầu sôi trào.

Một cỗ vị chua nhàn nhạt mang theo mùi vị ngọt ngào, chỉ thấy Liệt La Đặc đã lấy ra mai vàng khô đặt bên môi Thiên Nguyệt Triệt.

Mở cái miệng nhỏ nhắn, lè lưỡi liếm liếm mùi vị đó, theo sau ngậm đầu lưỡi trở về chỗ cũ: ” Dạ dày bổn điện sẽ bị ngươi nuôi đến kén chọn.” Đem mai vàng ngậm vào trong miệng, Thiên Nguyệt Triệt nhỏ giọng kháng nghị.

“Chủ tử hài lòng là phúc khí của thuộc hạ.” Liệt La Đặc giả lả, sau đó thối lui đến một bên.

Trong miệng cảm giác được mùi vị mai vàng, nhìn lại Thụy Phi ngủ ở trên giường, nhìn những vết thương nhỏ vụn đã không còn cảm thấy buồn nôn .

“Đàn Thành, đem châm bao lấy ra.” Lúc trước trong hoàng cung Thiên Nguyệt Triệt phân phó Nặc Kiệt đi làm theo yêu cầu căn cứ giải phẩu, cũng chưa dùng tới, vừa lúc hôm nay nên thử một chút.

“Vâng.” Đàn Thành lấy ra một bao vải màu đen từ trong lòng ngực.

Mặc dù là màu đen, nhưng vừa nhìn liền biết bên trong là đồ trân quý, dùng tơ lụa may thành bao vải, rốt cuộc bên trong là cái gì?

“Thiên Nguyệt công tử?”

“Thủy Nguyệt công tử?”

Thụy Miện cùng Cách Lực Hộc trăm miệng một lời nói, lời nói thốt ra mới phát hiện xưng hô với Thiên Nguyệt Triệt có chút bất đồng, hai người hai mặt nhìn nhau.

“Thiên Nguyệt là họ của bổn điện hạ, Thủy Nguyệt là chữ của bổn điện hạ.” Không phải là chữ, trời mới biết chữ là vật gì, chẳng qua Thiên Nguyệt Triệt lấy cớ mà thôi.

“Họ Thiên Nguyệt? Thủy Nguyệt công tử là người của hoàng tộc Mạn La đế quốc, Thiên Nguyệt?” Cách Lực Hộc mở miệng hỏi, lông mày nhíu lại, có chút nghi ngờ.

Thiên Nguyệt Triệt không trả lời thẳng vấn đề của Cách Lực Hộc: “Nếu như đại lục này chỉ có một họ Thiên Nguyệt.”

Mặc dù không có trực tiếp thừa nhận, nhưng lại không phủ nhận, Thụy Miện bị giam ở chỗ này mười năm, đối với chuyện bên ngoài có lẽ không biết, nhưng Cách Lực Hộc không thế.

Nhìn mái tóc đen nhánh của Thiên Nguyệt Triệt, nhớ kỹ lúc trước là thủy phấn, thủy phấn?

Cách Lực Hộc tự hỏi hai chữ này, đột nhiên trợn to hai mắt: “Thủy Nguyệt công tử là lục điện hạ của Mạn La đế quốc, ngày đó bằng một chậu nước áp chế tướng quân Liệt Tư Ban Lỗ của Anh Túc đế quốc, lục điện hạ —— Thiên Nguyệt Triệt?”

Sẽ không sai, chữ Triệt viết tách ra thành Thủy Nguyệt, thế nào cũng không nghĩ tới lục hoàng tử Mạn La đế quốc dương danh thiên hạ lại là hài tử này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play