Rin cầm trên tay túi xách một đựng một số linh tinh và một ít quần áo, bước vào phòng khách nơi Minh Trí đang ngồi đợi. Cô cúi chào vợ chồng Trịnh gia.
- Cha, mẹ con sẽ đến sống cùng Minh Trí. - Cô không dám nhìn khẽ nói
- Còn Lê Hoàng, chúng ta phải nói gì với cậu ấy. - Mẹ cô bàng hoàng nói
- Mẹ, gửi lời xin lỗi anh ấy. Hôn ước này con muốn huỷ, con sẽ đi theo Trần thiếu gia.
- Con thật sự yêu thương cậu ta thì chúng ta sẽ không ép con lấy Phạm thiếu gia, cho phép con qua lại với Trần thiếu gia. Con là con gái Trịnh gia, đâu thể bỏ đi cùng người đán ông khác như vậy.
- Ta không cho phép con qua lại với tên khốn này, nếu con qua lại với hắn thì đừng xem ta là cha nữa.- Trịnh Đạt tức giận quát.
- Trịnh lão gia không nên nóng giận, tôi sẽ dẫn nhị tiểu thư đi dù ngài có xem cô ấy là con gái hay không. - Sau đó ra lệnh. - Trần Hậu, cậu đưa tiểu thư ra xe trước.
Trần Hậu xách túi cho Rin rồi đưa cô ra xe. Cô quay đầu lại nhìn cha mẹ, hai dòng nước mắt rơi xuống. - Cha, mẹ giữ gìn sức khoẻ, con đi sẽ về thăm hai người.
- Mày đã quyết định chọn nó thì mau cút đi, đừng bao giờ về đây nữa.- Cha cô hét to.
Cô lặng lẽ theo Trần Hậu ra xe.
- Trịnh lão gia không nên tức giận, từ nay Hà My là người của tôi. Mong ông nhớ điều này, đụng đến Trần gia, ông sẽ không có kết quả tốt. - Minh Trí đe doạ.
- Ý tôi là gì thì ông và phu nhân đây hiểu rõ nhất, tôi nhắc lại cho ông nhớ nếu ông dám động đến Hà My thì kết quả của ông sẽ tồi tệ hơn những gì ông tưởng tượng.- Nói xong Minh Trí quay bước ra khỏi Trịnh gia.
Vì suốt đêm không thể liên lạc với Rin nên Ken rất lo lắng. Buổi sáng, anh đã nhanh chóng lái xe đến Trịnh gia để hỏi thăm về tình hình của Rin. Khi xe chạy đến cổng nhà Trịnh gia liền thấy một tên đàn ông xa lạ đang mở cửa cho Rin bước lên một chiếc xe màu đen bóng loáng.
Ken vội cho xe dừng lại bước xuống, liền thấy phía cửa nhà Trịnh gia Minh Trí bước ra đi về phía chiếc xe mà Rin đã bước lên. Trong lòng lửa nóng bóc lên, Ken đi về phía Minh Trí
- Trần thiếu gia, muốn đưa vợ tôi đi nơi nào? - Giọng Ken đầy tức giận
- À, hôn lễ của cậu và nhị tiểu thư đã tổ chức khi nào mà không mời Trần gia chúng tôi? - Minh Trí tỏ ra ngạc nhiên.
- Chúng tôi đã đính hôn vài tháng trước, cô ấy hẳn nhiên là vợ sắp cưới của tôi. - Giọng Ken đã đầy sự phẫn nộ.
Rin trên xe nhìn ra ngoài thấy Ken liền vội vàng bước xuống xe.
- Ken, em có việc muốn nói với anh. - Cô lên tiếng
- Rin, đêm qua em đã đi đâu? CẢ đêm anh đều gọi cho em nhưng không được. - Ken dịu dàng nói với cô.
- Ken, không quan trọng nữa, em muốn huỷ bỏ đính ước của hai gia đình chúng ta, em không thể lấy anh. - Rin không dám nhìn Ken mà nói.
Ken im lặng một hồi lâu nhìn Rin, sau đó nhẹ nhàng hỏi: Vì sao? Anh đã làm gì sai khiến em phải rời bỏ anh.
- Anh không làm gì sai cả, là em sai, là em không thể yêu anh, em không thể lấy một người em không yêu. - Hai dòng nước mắt cô rơi xuống.
Minh Trí nhìn thấy cô khóc vì Ken thì khó chịu liền nói: Nhị tiểu thư, chúng ta có thể đi chưa, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.
- Em cùng hắn ta đi đâu? - Ken tỏ ra lo lắng
- Ken, em yêu anh ấy, em sẽ về sống cùng Trần thiếu gia. - Vì muốn Ken hết hy vọng vào tình yêu đối với Rin, nên cô đành nói ra câu đau lòng cho Ken.
Ken đứng im không tin vào những gì mình đang nghe, nhìn Rin đã lên chiếc xe phía trước liền hét lớn: Rin, hãy suy nghĩ lại. Anh yêu em, đừng rời bỏ anh.
- Phạm thiếu gia, tình cảm không thể cưỡng ép được. Cô ấy yêu tôi, mãi mãi sẽ thuộc về tôi. Chúng tôi đi trước. - Minh Trí đắc thắng bỏ lên xe.
Chiếc xe lăn bánh đi bỏ lại Ken đang đứng đó nhìn theo bóng dáng càng nhỏ dần của cô gái nhỏ đang ngồi trong ấy. Trái tim của Ken tan vỡ ra từng mảnh, cứ ngỡ rằng cô gái nhỏ ấy sẽ thuộc về anh, anh sẽ dùng hết tất cả tình yêu thương của mình mà chiều chuộng cô thì có môt ngày cô sẽ đáp trả tỉnh cảm chân thành của anh. Bóng đáng KEn cô đơn, hai bàn tay nắm chặt tạo thành một cú đấm, anh muốn đập nát hết mọi thứ. Ken nhìn vế phía mất hút của chiếc xe liền cười nhếch mép: Rin, em sẽ phải hối hận
Trên xe, ánh mắt Rin cũng mang một nổi buồn khó tả, cô biết mình không hề yêu Ken nhưng khi thấy Ken đau khổ vì cô bỏ đi liền có cảm giác tội lỗi với anh ta. Cô ngồi im lặng nhìn về hai bên đường, không biết con đường phía trước sẽ là địa ngục hay thiên đường.
- Nhị tiểu thư, cô thấy hối hận khi đi cùng tôi, luyến tiếc cậu ta? - Minh Trí lạnh lùng hỏi
- Đi cùng anh hay ở lại, đối với tôi không còn ý nghĩa. Từ khi về Trịnh gia, bản thân tôi chỉ là công cụ mua bán của các người. - Cô đáp không cảm xúc.
Minh Trí không hài lòng với cách nói chuyện của cô liền nắm chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô mà nói: Nếu cô thấy hối hận, có thể quay về tìm cậu ta, nhưng chuyện đau lòng sẽ không kết thúc như thế này.
- Tôi đã làm theo những gì anh muốn, anh còn chưa hài lòng, sao lại cứ mỉa mai tôi. - Cô tức giận khi Minh Trí làm cô đau.
- Tất nhiên tôi chưa hài lòng, tôi đã nói, ở bên cạnh tôi cô tuyệt đối không được nghĩ về người đàn ông khác. - Anh ép mặt vào mặt cô mà nói.
- Tôi không hề nghĩ về người đàn ông khác. - Cô không nhận
- Cô đang không phải nghĩ về Phạm thiếu gia.- Ánh mắt Minh Trí giận dữ
- Tôi chỉ thấy có lỗi với anh ấy, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều và ít nhất anh ấy chưa bao giờ dùng vũ lực với tôi, tất nhiên không ép tôi như anh.- Cô không sợ mà đáp.
- Cô yêu cậu ta sao? - Lúc này anh bỏ tay cô ra lạnh lùng hỏi
- Tôi đã thật sự rất quý anh ấy, nhưng đó không phải là tình yêu. - Cô thành thật
- Vậy còn tôi, cô áo yêu tôi không? - Ánh mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Nghe câu hỏi của Minh Trí, cô thoáng đỏ mặt, không biết phải trả lời như thế nào.
- Tại sao không trả lời tôi, hay cô sợ tôi sẽ ăn thịt cô? - Anh cười cợt nhã
- Tôi… tôi không yêu anh…
- Haha, rất tốt, cô tốt nhất đừng yêu tôi, một tình nhân nhỏ bé đem trái tim trao cho chủ nhân thì cô tình nhân nhỏ sẽ gặp nhìu tổn thương. - Anh cười rồi tựa lưng vào ghế khẽ nhắm mắt.
Rin nhìn Minh Trí, trái tim bỗng khẽ đau nhói khi nghe lời anh nói. Cô nắm chặt đôi tay mình, vì sao anh ta lại đối với cô như vậy, cô đâu làm gì tổn thương anh ta. Nếu cô không vào Trịnh gia thì chắc chắn cô và Minh Trí sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp nhau. Cuộc sống của Rin, đã thay đổi từ khi cô bước vào Trịnh gia, nếu như cô mãi là một Hà My bình thường, không phải là một tiểu thư Trịnh gia thì mọi sự bất hạnh này sẽ chẳng thể xảy ra. Cô như đang bước vào một địa ngục khác, cô xác định nó là địa ngục khi nghe anh nói câu ấy mà cô lại cảm thấy đau lòng như vậy. Ngay cả lần đầu tiên cũng bị đánh thuốc mà cho anh, rồi đây cuộc đời cô sẽ đi về đâu khi đối với anh cô chỉ là một tình nhân nhỏ bé không hề có một ý nghĩa trong tim anh.
Xe dừng trước một căn biệt thư nguy nga lộng lẫy, Trần Hậu xuống xe mở cửa mời anh và cô bước xuống. Trong nhà rất nhiều người ra đón xếp thành hai bên, có một người trông đã có tuổi đi lại gần anh khẽ nói.
- Thưa cậu chủ, tất cả mọi người trong nhà đã được tập hợp lại theo lệnh cậu.
- Được, mọi người nghe rõ đây. - Sau đó nhìn sang cô, rồi quay sang mọi người. - Đây là nhị tiểu thư Trịnh Hà My, từ nay sẽ là chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này. Mọi việc nhị tiểu thư muốn đều là tôi muốn. Các người nghe rõ chưa.
- Dạ, thưa cậu chủ, kính chào tiểu thư. - Tất cả mọi người đồng thanh như được tập trước rất lâu.
Rin theo Minh Trí đến phòng ngủ, cô đứng trước phòng không vào mà nói
- Đây là phòng của anh sao, vậy còn phòng tôi ở đâu?
- Một tình nhân lại muốn ngủ khác phòng với tôi? - Anh ngạc nhiên nhìn cô rồi cười khó hiểu.
- Nhưng… tôi… tôi… không thể ở chung phòng? - Cô không biết phải từ chối thế nào.
- Cô không muốn. - Sau đó đi tới phía Rin, kéo tay cô vào phòng, thuận tiện đóng cửa phòng. - Cô là tình nhân của tôi, lại không muốn ở một chổ cùng tôi. Xem ra cô gái nỏ này không biết nghe lời rồi, tôi phải từ từ dạy bào lại cô thôi. - Bàn tay Minh Trí ôm chặt lấy Rin, đôi môi hạ xuống chiếm lấy đôi môi nóng bỏng trước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT