Tại sân bay, Ken nhận được thông báo rằng Rose có mặt trong chuyến bay gặp tai nạn vừa rồi, lại trong camera ghi hình lại được hình ảnh cô kéo valy qua đường kiềm soát vé mà lên máy bay. Ken như chết đứng trước thông tin trên, cả đời anh vì con gái mà sống, tình yêu thương dành trọn cho Rose, vì sao trời nỡ mang con gái của anh đi như vậy. Ken ngồi ngây ra trong sân bay đông người qua lại, không còn nhìn thấy gì xung quanh.

- Bác trai, bác đã hỏi kết quả từ sân bay chưa? - Thiên Bảo nghe tin liền chạy đến sân bay dò hỏi, lại gặp Ken đang ngồi trên làn ghế.

Ken nhìn Thiên Bảo, không biết phải nói câu gì. Trong lòng đau thắt lại, lắc đầu mà nói:” Rose, Rose ở trên chuyến bay đó.”

Thiên Bảo sửng sốt, trên đường lái xe tới nơi này. Mặc dù anh biết thời gian chuyến bay mà Rose lên và chuyến bay đăng trên báo trùng khớp nhưng anh luôn hy vọng đó chỉ là trùng hợp giờ bay, không ngờ Rose xinh đẹp hiền lành lại ra đi như vậy. Đôi chân Thiên Bảo cũng đứng không vững, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ken.

- Đáng ra, ta không nên cho con bé đi… nếu không phài vì nhìn thấy con bé quá đau buồn ta đã nhất quyết giữ nó ở lại. - Ken ôm đầu nói, không thể nào tin sự thật đau lòng này.

- Nếu không vì nó, nếu nó không làm em ấy đau lòng như vậy có lẽ Rose đã sống vui vẻ nơi này. - Thiên Bảo nắm chặt đôi tay lại.

- Nó, ý con nói là ai? - Ken thắc mắc, anh biết Rose buồn vì chuyện tình cảm nhưng không biết người nào lại khiến con gái anh đau lòng như vậy. Chuyện tình cảm của bọn trẻ, anh không tiện tò mò.

- Là Trần Tuấn Khôi, Rose thích nó nhưng mà từ khi trờ về nó lại trở nên lạnh lùng với cô ấy, lại có thêm người phụ nữ khác bên cạnh. Điều đó khiến Rose vô củng đau lòng, cô ấy là vì thằng đó mà phải chết. - Thiên Bảo trong lòng bừng lên cơn lửa giận.

Ken cũng không bất ngờ, tinh cảm tốt đẹp của hai đứa trẻ đó từ trước vẫn rất được mọi người ủng hộ. Chỉ là trước kia cô luôn khẳng định không hề có tình cảm gì với Tuấn Khôi mà, hôm nay lại nghe Thiên Bảo nói là vì Tuấn Khôi mà đau lòng, Ken có chút bất an. Ken vỗ vai Thiên Bảo mà nói:

- Cũng không trách được Tuấn Khôi, vì con gái ta sống quá tình cảm rồi. - Ken lắc đầu, hiện tại phải đợi đội tìm kiếm để mang thi thể con gái về chôn cất.

- Bác trai, đừng quá đau buồn. - Thiên Bảo nhìn nét mặt đau lòng tột cùng của Ken liền nói.

- Được rồi, chúng ta phải đợi thông tin chính xác bên kia. Con cũng nên nghỉ ngơi một chút, cũng đừng vì Rose mà quá đau buồn.

Thiên Bảo từ biệt Ken đi ra xe, phóng thằng về hướng bệnh viện. Anh muốn tìm con người lạnh lùng kia, chính hắn đã khiến cô gái trong lòng anh đau khổ đến mức ra đi, và đã ra đi mãi mãi. Còn Trần Tuấn Khôi nó, vẫn ung dung ở đó cùng cô gái mà nó chọn vui vẻ hạnh phúc trong khi Rose lạnh lẽo cô đơn.

Thiên Bảo đi vào bên trong bệnh viện, gương lạnh đằng đằng sát khí bật tung cửa phòng Tuấn Khôi nhưng trong phòng hiện không có ai bên trong. Thiên Bảo gọi cho Tuấn Khôi nhưng không liên lạc được, chuyện này cũng không thể kinh động đến người lớn, anh quay ra xe chạy thẳng đến biệt thự Trần gia. Trên đường đi, chuông điện thoại của Thiên Bảo reo vang, là Trần Hậu.

- Ba có chuyện gì sao? - Thiên Bảo đáp.

- Nhanh chóng lái xe đến tổ chức. - Trần Hậu lạnh lùng nói.

- Con đang có việc gấp cần giải quyết, chuyện của tổ chức không phải đã có ba sao? - Thiên Bảo thoái thác, anh luôn không thích những việc liên quan đến tổ chức ngầm của Trần Hậu.

- Việc của con, để sau. Con đã quên lời hứa của mình với ta sao, hiện tại con chính là người kế nghiệp.

- Được rồi, nhưng có việc gì sao? - Thiên Bảo không muốn đôi co nữa, quả thật mình đã hứa với ba.

- Một người quan trọng đã bị bắt cóc, nhiệm vụ của con là cứu người đó nguyên vẹn và xữ lý đối thủ.

Thiên Bảo ngán ngẩm cúp máy. Anh lái xe đến tổ chức, bật nút bí mật trên xe ra, một khẩu súng ngắn bật lên. Thiên Bảo nhanh tay rút ra khỏi ngăn bí mật mang theo vào bên trong. Từ bé, đã được Trần Hậu cho học võ công, bắn súng nhưng khi lớn lên anh chỉ xem đó là những bộ môn rèn luyện sức khỏe, còn việc ngắm bắn một người anh hoàn toàn không nghĩ tới.

- Ba, con đã tới.

- Tốt lắm, mặc áo chống đạn vào. Đây chính là nơi bọn họ nhốt người, người bị bắt khi nào đến nơi con sẽ rõ. - Trần Hậu vỗ vai Thiên Bảo chỉ dẫn.

- Vâng, con đi đây. - Thiên Bảo quay bước ra xe, một đoàn người cũng theo phía sau.

Trần Hậu ung dung đứng nhìn, xem con trai anh đã khôn lớn như thế có làm nên chuyện.

- Cậu tin tưởng thằng bé sẽ làm được sao? - Minh Trí từ bên trong bước ra đôi mắt tỏ vẻ nghi ngại.

- Thiêu gia an tâm, tôi sẽ hộ trợ phía sau. - Trần Hậu đáp.

- Được rồi, tôi và cậu đi thôi. Người phụ nữ nham hiểm đó, một mình Thiên Bảo có vẻ không thể khống chế.

Trần Hậu gật đầu, cùng Minh Trí lái xe theo một con đường ngắn hơn mà tới địa điểm trước.

Sau khi bắt được Tuấn Khôi, Tố Uyên chụp lại hình mình đang trói Tuấn Khôi vết nhiều vết thương. Tố Uyên muốn Minh Trí cùng Rin phải đến, cô ta muốn cả gia đình họ Trần phải trả giá cho những gì đã làm với cô ta.

- Thiếu gia, chuyện này Rin có biết. - Trần Hậu lo lắng nói.

- Không, tôi nói đã mang Tuấn Khôi đi ra ngoài cho cô ấy an tâm. Cậu cũng biết, Rin rất thích làm chuyện liều mạng để bảo vệ con trai. - Minh Trí ngán ngẩm cái tính cách không bao giờ chịu để anh dàn xếp.

- Vâng, tôi hiểu rồi. - Trần Hậu đồng tình gật gù.

Xe được lái tới nơi mà Tuấn Khôi bị giam giữ. Trần Hậu ngồi yên trên xe, Minh Trí bước xuống đi tới ngôi nhà kia.

- Mày là Trần Minh Trí. - Một tên đứng gác bên ngoài nói.

- Tôi đến gặp Tố Uyên. - Minh Trí lạnh lùng nói.

- Đứng yên. - Tên gác cầm khẩu súng đi tới, rà soát trên người Minh Trí xem có vũ khí hay không. - Được rồi, bước vào trong. - Tên gác đưa súng vào người Minh Trí nói.

Minh Trí bước vào bên trong, nhìn thấy Tuấn Khôi đang bị trói cả tay chân, miệng cũng bít kín lại. Con trai anh một thời lừng lẫy, hình ảnh này thật là kém khí thế uy phong.

- Lâu năm không gặp, nhỉ. - Tố Uyên nhoẻn miệng cười từ phía trong ra ngoài.

- Tuy đã có tuổi, nhưng em vẫn còn đẹp như xưa. - Minh Trí không tỏ ra một chút sợ hãi, giọng nói bỡn cợt.

- Haha, xem ra dù trong bất cứ trường hợp nào anh vẫn không hề có một chút lo sợ. - Tố Uyên tắt đi nụ cười đi tới phía Tuấn Khôi mở bịt miệng của anh ra. - Cho các người nói chuyện với nhau lần cuối.

- Baba, người quen với người phụ nữ này sao? - Tuấn Khôi nghe cuộc nói chuyện giữa Tố Uyên và Minh Trí liền lo lắng, lần trước chính bà ta nói Tố Tố là con gái của Minh Trí.

- Có một chút quen biết. - Minh Trí gật gù.

- Sao lại nói là một chút quen biết, ít ra tôi với anh đã từng trải qua gia đoạn yêu đương. - Tố Uyên đáp.

- Quả thật không thể phủ nhận chuyện này, nhưng hôm nay gặp lại người quen cũ trong tình cảnh này có hơi gượng ép. - Minh Trí lắc đầu nói.

- Vì sao tôi yêu cầu cả cô ta, anh lại không mang theo. Quả thật đáng ganh tỵ nhỉ, muốn bảo vệ cô ta đến thế sao?

- Cô muốn gì ở gia đình chúng tôi. - Minh Trí đi thằng vào vấn đề.

- Haha, tất nhiên là mạng sống. - Tố Uyên đáp.

- Thù hận của bà ta và gia đình ta là gì, vì sao lại hận đến mức ấy vậy baba. - Tuấn Khôi kinh ngạc.

- Nhóc con, muốn biết lắm sao? - Tố Uyên nhoẻn miệng cười, nhìn sang Minh Trí đang nhíu mày nhìn cô.

Tố Uyên nói tiếp:” Chỉ vì mẹ của mày mà tao mất hết tất cả, tình yêu và danh vọng phía trước mắt như trong tầm tay đã vì mẹ của mày mà tao mất luôn cả tự do.”

- Cô bị bắt vì cô đả giết người, cô là người phụ nữ quá nhiêm hiểm và độc ác luôn tìm cách hãm hại Rin, ra tay giết mẹ của Rose. Cô chỉ nhận lấy hình phạt của những việc cô đã làm.

- Chính bà ta đã giết mẹ Rose sao? - Tuấn Khôi kinh ngạc.

- Đúng vậy, và giờ thì tao sẽ giết cả gia đình nhà mày. - Tố Uyên dí súng vào đầu Tuấn Khôi.

- Tôi không sợ chết, càng không sợ con người ghê tởm như bà. - Tuấn Khôi không hề sợ hãi.

Tố Uyên tức giận với cái nét mặt bất cần của Tuấn Khôi, nó thật là sự kết hợp giữa hai con người kia. Nhưng cô càng muốn chơi đùa với bọn họ, nắm giữ mạng sống của bọn họ cảm thấy trong lòng thật thú vị.

- Không vội, ít ra cũng phải để gia đình đoàn tụ mà cùng nhau đi về thế giới bên kia nhỉ. - Tố Uyên cười lớn.

Minh Trí trong lòng bất an, cô ta nói vậy không lẽ lại đang lên kế hoạch hãm hại Rin. Trần Hậu đã cho người bảo vệ Rin, nhưng không có điều gì là không thê xảy raq đối với người phụ nữ đày mưu tính này.

Bên ngoài, Trần Hậu ngồi trên xe thì quan sát xung quanh. Nhìn xung quanh đã thấy người cùa Thiên Bảo bao vậy căn nhà. Thiên Bảo đang chuẩn bị xong mọi thứ chuẩn bị tiến vào bên trong.

Thiên Bảo tự mình tiến về phía ngôi nhà kia, tay cầm súng ngắn chắc chắn hướng về phía nguy hiểm. Tên cận vệ nhìn thấy Thiên Bảo đi tới thì nhận ra đây chính là diễn viên thần tượng của mình, không hiểu vì sao anh ta lại đến nơi này thì không hề phòng ngự mà lạ lẫm nhìn.

Thiên Bảo nhìn về phía bọn chúng, vươn súng về phía bọn họ.

- Này, là diễn viên nỗi tiếng đóng trong bộ phim đang chiếu trên tivi đúng không nhỉ. - Một tên nói lớn.

- Đúng rồi, cậu ta đang quay ở gần đây sao. Nhìn cậu ta cầm súng thật chuyên nghiệp. - Một người nữa nói.

- Con gái tôi rất thần tượng cậu ta, một chút nữa quay xong tôi sẽ xin chữ kí giúp con bé. - Tên còn lại cũng reo lên.

Thiên Bảo đi đến gần bọn chúng, trong khi bọn chúng không một chút nghi ngờ. Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm với đàn em của Thiên Bảo, vì sao Thiên Bảo cầm súng đến gần mà bọn chúng tỏ ra hào hứng mà không hề phòng vệ như vậy. Thiên Bảo dừng lại, quay lại về phía sau vẫy tay cho đàn em của mình đi tới. Bọn canh gác vẫn nghĩ họ đang đóng phim nên hào hứng đứng xem không nghĩ rằng chính mình là mục tiêu.

Đàn em Thiên Bào đi tới càng đông hơn. Thiên Bảo lùi về phía sau một bước, để đàn em mình bước lên trên. Hô to: “ Tiêu diệt”

Bọn đàn em nhanh chân đi tới, Không cần dùng súng, xuất vài chiêu thức đã hạ gục ba tên canh gác vì bọn chúng không hề chuẩn bị. Thiên Bảo nhoèn miệng cười, đi tới phía người đàn ông vừa ngỏ ý xin chữ kí. Anh cúi người xuống, cầm tờ giấy mà người đó vừa chuẩn bị để xin chữ kí anh, kí vào đó mà nói: “ Con gái anh tên gì?”

Người kia trố mắt lên nhìn, không ngờ Thiên Bảo lại hỏi như vậy mà lắp bắp trả lời:” Hồng Ngọc.”

Thiên Bảo kí vào tờ giấy ghi thêm vài dòng:” Tặng Hồng Ngọc.” Sau đó nhét vào túi áo của người đàn ông đang nằm đau đớn phía dưới chân.

- Món quà dành cho người hâm mộ.

Ba người canh gác bị tiêu diệt êm đẹp. Thiên Bảo tiếp tục đi vào phía bên trong.

Trần Hậu đứng phía xa nhìn thấy mọi việc, lắc đầu chịu thua cách làm việc của con trai. Thiên Bảo đã dọn dẹp sẵn, anh theo phía sau bước vào căn nhà.

Thiên Bảo tiếp tục đi vào phía trong thì động căn phòng của bọn đàn em của Tố Uyên đang ngồi, trong đó Tố Tố cũng có mặt có vẻ như cô ta không hề bị trói, không lẽ người anh cần cứu là cô gái này sao. Thiên Bảo nhớ tới Rose vì cô gái này mà bỏ đi gặp nạn liền tức giận, nhưng đây lại là nhiệm vụ không thể bỏ ngang. Thiên Bảo nép một bên căn phòng nghe ngóng.

Tố Tố đứng lên muốn bỏ ra ngoài thì bọn đàn em ngăn cản lại.

- Tiểu thư, cô muốn đi đâu.

- Tôi cần gặp mẹ tôi. - Tố Tố tức giận nói.

- Mẹ cô đã nói, không cho phép cô ra ngoài nếu không có lệnh.

Thiên Bảo nghe cuộc đối thoại, xác định Tố Tố là người của bọn chúng. Người đừng đầu lại là mẹ cô ta sao? Xem ra người phụ nữ này không hề đơn giản.

Thiên Bảo dùng tay ra lệnh bọn đàn em xông vào khống chế, còn anh nhắm thẳng về phía Tố Tố. Quân số không cân bằng, bọn chúng bị người của Thiên Bảo dùng súng khống chế trói lại và bịt miệng cột vào nhau. Thiên Bảo dẫn Tố Tố ra ngoài, khóa phòng kia lại.

- Cô thật sự là ai? - Thiên Bảo nói.

- Mau đi cứu Tuấn Khôi, mẹ tôi sẽ giết anh ấy. - Tố Tố ra vẻ khẩn cầu.

- Cứu Tuấn Khôi, người bị bắt là Tuấn Khôi sao? - Thiên Bảo khó hiểu, chuyện gì đã xáy ra.

- Theo tôi. Không còn kịp để giải thích. - Tố Tố nhanh chóng đưa Thiên Bào đến nơi mà Tố Uyên giam giữ Tuấn Khôi.

Thiên Bảo cho người đạp cánh cửa phòng nơi mà Minh Trí, Tuấn Khôi và Tố Uyên cùng đồng bọn của bọn chúng đang ở bên trong.

Minh Trí quay sang nhìn thế trận này thật không ổn, cà hai bên đều đông và trang bị đầy đũ vũ khí. Nếu như mà có trận đấu ở nơi này, e rằng sẽ có nhiều người bị thương và có thể thiệt mạng.

- Mày là ai, vì sao dám xông vào đây? - Tố Uyên nhìn thấy Thiên Bảo liền nói.

- Thật tình quá là xúc phạm, không ngờ vẫn có người không biết đến danh tiếng của tôi. - Thiên Bảo tỏ ra không hài lòng.

- Xem ra anh quá là tự mãn đó. - Tuấn Khôi lắc đầu.

Tố Tố từ phía sau chạy đến, mở trói cho Tuấn Khôi.

- Xin lỗi, em thật sự xin lỗi. - Tố Tố rơi nước mắt mà nói.

- Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ nói chuyện sau. - Tuấn Khôi không thể tin người phụ nữ này.

Tố Uyên nhìn Tố Tố tức giận:” Con lại phản bội ta ngay lúc này.”

- Mẹ, dù sao đây cũng là anh trai con mà, người kia lại là ba của con. Con không thể cùng mẹ hại họ.

Tố Uyên nghe xong lại thêm một phần tức giận, lúc đầu lạ sợ con gái vì tình càm trai gái mà không nỡ nên nói dối con gái Tuấn Khôi là anh trai Tố Tố. Thật sự, Tố Tố là giọt máu giữa mình và Trương Luật nên mới được hắn ta bao bọc suốt thời gian qua.

Minh Trí nghe lời Tố Tố nói khẽ nhíu mày.

- Con vừa nói, ta là cha của con sao?

- Đúng vậy, mẹ con nói con chính là giọt máu của người. - Tố Tố nhìn Minh Trí mà nói.

- Baba, con cần biết sự thật. - Tuấn Khôi cũng muốn nghe xác nhận từ Minh Trí.

Minh Trí nhìn Tố Uyên, không hiểu cô ta bịa ra chuyện này vì mục đích gì nên chưa trả lời thì từ bên ngoài, giọng nói quen thuộc vang lên.

- Minh Trí, Tố Tố là con gái giữa anh và Tố Uyên sao? - Rin bị người của Tố Uyên áp giải tới.

Minh Trí kinh ngạc quay lại nhìn, xem ra mọi chuyện trở nên rắc rối.

- Không phải. - Minh Trí phủ nhận.

- Đúng là đàn ông, ăn rồi lại muốn khôg chịu trách nhiệm. - Thấy Rin nghi ngờ Minh Trí, Tố Uyên đắc ý.

Hiện tại tình thế của hai bên vô cùng căng thẳng.

Một bên là Minh Trí, Thiên Bảo, Tuấn Khôi cũng được Tố Tố mở trói đi về phía Minh Trí.

Bên kia là Tố Uyên đang nắm giữ lá bài chú chốt là Rin.

Tố Uyên cầm súng trong tay chỉ thằng vào đầu Rin mà nói:” Thù hận cũng do mày mà có, một lần giết hụt mày tao không tin lần này không thề giết mày.”

Tố Tố nói nhỏ vào tai Thiên Bảo. Sau đó Thiên Bảo liền đưa súng lên đầu Tố Tố mà nói:” Nếu bà dám ra tay với dì tôi, tôi sẽ lấy lại mạng con gái của bà.”

- Haha, muốn uy hiếp tao sao. Con gái à, ta xin lỗi nhưng trước giờ ta nuôi con chỉ vì mục đích trả thù mà thôi. Hiện tại mục đích đã hoàn thành, con tự lo cho mình muốn hận ta cũng được.

Tố Tố tròn mắt, không dám nghĩ mẹ mình lại nói ra những lời như vậy. Tố Tố tự tay mình lấy súng cuả Thiên Bảo đi về phía mẹ mình.

- Vậy nếu ngay tại đây, con tự tay mình tự tử, mẹ có đau lòng không.

Tô Uyên không trả lời, thái độ không muốn quan tâm.

Tố Tố đứng trước mặt Tố Uyên, đưa súng đã lên cò sẵn vào đầu mình.

- Con gái ngu ngốc, con sống quá vì tình cảm thì có lẽ nên chết trước khi chết vì quá đau khổ vì đàn ông tệ hại.

Tố Tố khóc ngất, lắc đầu nhìn Tố Uyên.

- Cháu gái, đừng dại dột. - Rin sợ Tố Tố tự làm hại bàn thân.

- Dì à, cháu xin lỗi mọi người, xin lỗi Tuấn Khôi. - Tố Tố nhắm mắt, dòng lệ khẽ rơi đưa súng ngón tay vào còi súng.

Tố Tố nhanh chóng dùng súng đưa vào đầu Tố Uyên. Kéo Rin về phía mình, tình thế bị đảo lại. Bọn đàn em nhìn thấy đại ca mình bị khống chế liền sợ hãi.

- Con dám ra tay sao? - Tố Uyên lạnh lùng nói.

- Mẹ, vì sao đối xữ với con như vậy. - Tố Tố ngấn lệ.

Minh Trí khẽ thở dài, không ngờ mọi chuyện lại thành thế này, quả thật là bị kịch của một gia đình, mà lỗi chính là sự thù hận kia.

Mọi người trờ ra bên ngoài, Tố Tố vẫn đưa súng về phía mẹ mình cùng mọi người thoát ra khỏi căn nhà này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play