Tại khu nghĩ dưỡng bên trong nơi du lịch thuộc về RoYal, mọi người đang tất bật chuẩn bị cho buổi chụp hình cho hai người mẫu là Thiên Bảo và Anh Thư. Rose được Tuấn Khôi cho theo với vai trò là người chăm sóc cho Thiên Bảo và Anh Thư, tuy không hài lòng với công việc mà Tuấn Khôi giao cho nhưng Rose miễn là được đi theo cùng bọn họ đã nhảy lên vui sướng.

Có lẽ mọi người đều bận rộn chỉ trừ Jenny là thảnh thơi nhất vì cô đi theo mọi người với vai trò là dự bị để tránh trường hợp tổn thất chi phí của RoYal nếu như Anh Thư có chuyện không may.

Mọi người tập hợp trước đại sảnh khách sạn, nơi này có kiểu bài trí nguy nga như cung điện. Ánh đèn vàng chiếu sáng khắp cả mọi người, trong nơi này hệt như cung điện nguy nga lộng lẫy. Mà phía trên kia là Tuấn Khôi đang đứng ở vị trí cao nhất để chỉ thị kế hoạch. Đáng ra lần này không nhất thiết Tuấn Khôi phải đi đến nơi này, nhưng vì lý do riêng mà Tuấn Khôi không thể không có mặt.

- Mọi người nghe đây, trên tay mọi người là bản kế hoạch lịch trình của những ngày sắp tới. Chúng có thể thay đổi bất cứ lúc nào nên mọi người phải luôn mang theo điện thoại bên cạnh.

Mọi người nhìn vào xấp giấy điều phối công việc trên tay rồi tiếp tục lắng nghe.

- Nơi này địa thế khó đi, hiện tại chúng ta vẫn đang trong giai đoạn sữa chữa nên mọi người trong thời gian rãnh rỗi không được đi lung tung khắp nới rất dễ bị lạc đường. Điều cuối cùng tôi muốn nói, nếu như lần này dự án có kết quả tốt, tôi sẽ dành cho mỗi người tại đây một phần thưởng.

Nghe Tuấn Khôi nói mọi người ai nấy đều phần khởi mà cho một tràn vỗ tay như khích lệ tinh thần mà cùng nhau cố gắng làm việc.

Thiên Bảo và Anh Thư được chuyên viên make up trang điểm kĩ càng. Stylish cũng đang chọn những trang phục và phụ kiện phù hợp với cảnh chụp lần này. Rose cảm thấy mình đến nơi này mang danh là chăm sóc hai ngôi sao nhưng thật chất rất là nhàm chán nha. Thiên Bảo thì không bao giờ cho cô làm giúp cậu ấy điều gì, còn Anh Thư thì xem ra rất ra dáng ngôi sao, cô ấy không hề nói một câu nào với bất cứ ai trừ lúc nãy Tuấn Khôi hỏi.

- Thiên Bảo, cậu có mệt không tôi mang nước cho cậu nhé. - Rose nhàm chán cảm giác mình là kẻ vô dụng tìm kiếm việc.

- Em không khát, cảm ơn. - Thiên Bao đang đạng tạo hình trả lời.

- Vậy còn Anh Thư, em có muốn dùng gì không? - Rose lần này chủ động hỏi Anh Thư này thêm một lần nữa, nếu cô ta không trả lời thì thật là không thèm đếm xỉa tới nữa.

- Không, cảm ơn. - Anh Thư không nhìn Rose mà đáp.

Rose chưng hững trước câu trả lời của hai người họ. Xem ra lần này cô đi theo chỉ làm tốn thêm kinh phí của RoYal rồi, thật là vô dụng mà.

Rose đang đứng vừa suy nghĩ vừa nhìn hai con người quan trọng nhất hôm nay đang được các chuyên gia tạo hình thì Jenny từ phía xa đi tới phía cô từ phía sau mà nói tới.

- Không ngờ một nhân viên phiên dịch cũng có thể đến buổi chụp hình quảng cáo này sao? - Jenny từ khi thấy Rose trên chuyến xe đã cảm thấy lạ, lại thấy ánh mắt Tuấn Khôi nhìn cô gái này trìu mến lại thấy quan hệ giữa họ không phải bình thường.

- À, tôi được tổng giám phân công chăm sóc hai ngôi sao này, cô là người dự bị nên tôi không thể chăm sóc cô được. - Rose nhìn Jenny đáp.

- Cô có phải là nhờ có quan hệ với Tuấn Khôi mới có thể vào RoYal làm việc. - Jenny cố tình nói to khiến ánh mắt của nhiều người đổ về phía Rose.

- Này… tôi… - Rose không biết phải phân bua thế nào, đúng là cô và Tuấn Khôi có quen biết, chuyện lần này cô được nhận vào cũng là do anh sắp xếp.

Thiên Bảo ra hiệu cho chuyên viên make up dừng lại, sau đó nhìn về phía Jenny mà nói: “ Jenny, không phải em cũng nhờ có quen biết với tổng giám nên mới có thể đến cuộc thi này sao? Nhưng thật tiếc là dù có quan hệ thế nào thì năng lực mới chính là thứ mà RoYal cần. Em xem, mình vẫn bị Anh Thư đánh bại.”

Câu nói của Thiên Bảo khiến mọi người như tỉnh ra được vấn đề, sau đó ánh mắt kì thị lại nhìn về phía Jenny, cô ta cũng nhờ có mối quan hệ mới có thể đi được đến nơi này còn lại dùng điều đó mà xem thường người khác. Đúng là một cô gái không biết trước sau, chuyện này mà tới tai tổng giám đốc sẽ chẳng hay ho gì.

- Cô ta cũng là do quen biết trước mới được chọn. - Jenny hét lên, lần này mọi người lại càng ngạc nhiên.

Anh Thư nãy giờ ngồi im, bỏ mặc mọi chuyện ngoài tai như không liên quan đến mình, bọn họ đấu đá với nhau như thế nào thì cũng mặc kệ. Nhưng khi nghe đến tên mình thì cô bỏ tai nghe nhạc ra, phong thái ung dung nhìn Jenny hỏi:

- Xin hỏi vị tiểu thư đây, nói vậy là ý gì?

- Không phải cô ta ( chỉ Rose ) quen biết với cô và đưa cô vào nơi này. - Jenny làm ầm ĩ, khiến mọi người cũng dừng tay làm việc mà chú tâm theo dõi.

- Tôi đến đây vì đích thân nhận được thư mời có chữ kí của tổng giám đốc RoYal mời đến catting làm người mẫu ảnh. Còn cô gái kia, tôi chưa hề gặp mặt trước đó. Cô còn gì thắc mắc vì sao họ mời tôi thì có thể gặp trực tiếp tổng giám, nghe đâu cô có quen biết trước mà. - Anh Thư nói xong, tiếp tục quay về vị trí mà trang điểm.

- Các người đều không có năng lực. - Jenny tức giận hét lên.

Từ phía xa, nhìn thấ cãnh ồn ào Tuấn Khôi liền đi tới mà nhìn thấy cảnh tượng này. Trong lòng vô cùng phiền muộn không vui, chỉ vì nghe lời mẹ Rin mà đưa cô gái phiền phức này đến đây.

- Jenny, vậy cô nghĩ RoYal của tôi phát triển đến hôm nay là do trọng dụng những người không có năng lực sao?

- Tuấn Khôi, em… em không có ý đó. - Jenny nhìn thấy Tuấn Khôi từ phía sau nói tới thì không còn dám hét lên.

- Được rồi, mọi người nhanh tay lên một chút. Thơi gian sắp đến rồi. - Tuấn Khôi không muốn mọi chuyện thêm rác rối. Lời nói của anh như lệnh trời tại nơi này, mọi người không để tâm đến những gì xảy ra nữa mà chuyên tâm vào công việc của mình.

Buổi chụp hình đầu tiên diển ra bên bờ biển. Anh Thư mặc một bộ bikini màu trắng gợi cảm với đường nét cơ thể, Thiên Bảo mặc một chiếc quần rộng màu trắng để lưng trần săn chắc. Họ như một cặp tình nhân đang dạo chơi bên bờ biển xanh êm dịu.

Thiên Bào và Anh Thư được yêu cầu phải đóng thành một cặp tình nhân thật thụ, để lấy được những tấm ảnh chân thật tự nhiên không dàn dựng.

Trên một bãi biển xanh trong, một nam một nữ tay trong tay cùng bước đi nhìn nhau mỉm cười.

- Cắt. - vị đạo diễn nhăn mặt liền nói. - Hai người là hai người bình thường yêu nhau, không phải hai kẻ căm điếc.

Rose buồn cười nên cười haha, nhưng nhìn thấy nét mặt mọi người nhìn mình khá căng thẳng thì biết mình cười không đúng chổ liền cuối đầu đi về phía khác mà xem hai bọn họ diễn.

- Tôi hiểu rồi. - Thiên Bảo lạnh lùng đáp.

Tiếp tục diễn.

Thiên Bảo nắm tay Anh Thư đi trên bãi biển dài và đầy gió. Gió biển làm bay mái tóc dài óng mượt của cô. Thiên Bào khẽ đưa tay vuốt lại tóc cho Anh Thư, sau đó nhìn vào ánh mắt Anh Thư mà nói:

- Chúng ta bị ép phải nói chuyện, nhưng tôi không biết nói gì với cô. - Thiên Bảo dùng đôi mắt đầy tình ý nói, miệng mỉm cười.

- Tôi cũng không có hứng thú nói chuyện với anh. - Anh Thư cũng mỉm cười đưa một tay lên gương mặt Thiên Bảo mà nói.

- Vậy chúng ta chơi một trò chơi vậy? - Thiên Bảo nắm lấy tay Anh Thư mà hôn lấy.

- Trò chơi như thế nào? - Anh Thư mỉm cười, đôi mắt tỏ ra rất là hạnh phúc mà ôm lấy Thiên Bảo khẽ nói vào tai anh.

Thợ chụp ảnh đang chọn những góc ảnh thật đẹp và tự nhiên nhất để chụp cặp tình nhân này. Không ai biết họ đang nói gì với nhau, chỉ cảm thấy họ diển rất đạt trong thật hạnh phúc hệt như một cặp tình nhân thật sự.

- Trò chơi trả lời câu hỏi. - Thiên Bảo nắm lấy tay Anh Thư mà kéo đi dưới làn nước xanh trong.

- Anh muốn biết gì về tôi sao? - Anh Thư mỉm cười bước theo phía sau.

Ra tới biển, Thiên Bảo ôm lấy bờ eo của Anh Thư đưa môi vào tai cô mà khẽ nói:” Cô có quan hệ thế nào với tổng giám".

Anh Thư mỉm cười, tỏ ra e ngại:” Vì sao anh hỏi tôi câu đó, tôi là được RoYal mời đến.”

- Danh sách các cô gái được chọn từ đầu không hề có cô, vì sao đến lúc catting lại có cô xuất hiện. Không phải là có quen biết sao? - Thiên Bào buông Anh Thư ra khỏi vòng tay mình, tạo tư thế hai người nắm lấy hai tay nhau quay cuồng trên nước biển.

- Điều này phải hỏi tổng giám rồi. - Anh Thư cười tươi như hoa, diễn xuất của một ca sĩ khá thành công.

Thiên Bảo ôm Anh Thư trên tay, nâng cô lên quay một vòng. Anh Thư gương mặt trở nên hạnh phúc, quả là một cặp tình nhân trong mơ… ( vâng, đúng chỉ là mơ thôi)

Cả hai người đều diễn xuất khá thành công, những hình ảnh tự nhiên đùa giỡn giữa hai người yêu nhau được chụp một cách đẹp mắt và tư nhiên nhất. Xong buổi diễn, gương mặt Thiên Bảo quay về trạng thái lạnh như băng giá không quan tâm tới mọi lời khen của mọi người, Anh Thư cũng không khác, trở nên im lặng không một cảm xúc.

Xong phần chụp hình trên biển thì mặt trời cũng gần lặng phía đằng đông. Tuấn Khôi nhìn trên màn hình những bức ảnh mà bên kĩ thuật gửi để anh kiểm tra chất lượng xem ra khá hài lòng. Tuy cô gái tên Anh Thư kia chỉ là một ca sĩ nhỏ tên tuổi không nổi trội trong nước nhưng xem ra cô ấy có cách diện khá tự nhiên và phối hợp với Thiên Bảo khá là ăn ý. Đang ngồi suy ngẫm những bức ảnh trên máy tính thì tiếng gõ cửa phòng Tuấn Khôi vang lên, Tuấn Khôi bước ra mở cửa biết rõ người đến tìm mình là ai.

- Anh vào đi - Tuấn Khôi mở cánh cửa phòng mình ra, nhìn Thiên Bảo mà nói.

- Cậu đưa Rose đến nơi này với mục đích gì, cô ấy đang rầu rĩ vì nghĩ mình là kẻ vô dụng. - Thiên Bảo nhìn Rose buồn bã một mình liền tìm Tuấn Khôi hỏi chuyện.

Tuấn Khôi đi tới bàn làm việc trong phòng, ngồi xuống ung dung nhìn về phía Thiên Bảo mỉm cười nói:” Tối nay là cơ hội của anh, hãy thổ lộ với Rose đi.”

- Ý cậu là? - Thiên Bảo ngạc nhiên.

- Em đã dặn nhà hàng nơi này đặt sẵn một bàn ăn dành cho 2 người vào 7h tối. Bây giờ chỉ xem bản lĩnh của anh có mời được cô ấy hay không?

- Vì sao cậu lại làm ra những chuyện như vậy? Đây không phải là tính cách của cậu. - Thiên Bảo lạ lẫm nhìn Tuấn Khôi, không nghĩ một tồng giám trẻ tuổi nổi tiếng lại xem trọng việc của người khác như vậy.

- Vì Thiên Bảo trong lòng Tuấn Khôi này, mãi mãi là anh trai tốt nhất. - Tuấn Khôi đưa mắt nhìn Thiên Bảo mà nói, những hiểu nhầm của Thiên Bảo muốn xóa hết.

Thiên Bảo nghe Tuấn Khôi nói vậy, trong lòng có chút xấu hổ vì luôn nghĩ rằng Tuấn Khôi vì may mắn sinh ra trong nhà họ Trần mà được mọi người chú ý và không xem trọng người anh họ như anh. Xem ra Thiên Bảo đã nghĩ sai về em trai của mình.

- Em chỉ giúp anh đến đây, còn việc còn lại là tự bản thân anh cố gắng.

- Cảm ơn cậu, Tuấn Khôi.

- Được rồi, anh làm tốt lắm. Ngày mai khi chụp xong cảnh 3 chúng ta sẽ quay về thành phố. - Tuấn Khôi nhìn vào bảng lịch trình công việc mà nói, không muốn nói đến chuyện của Rose nữa.

- Tôi về phòng nghĩ ngơi trước. - Thiên Bảo nói rồi, quay lưng bước ra khỏi phòng Tuấn Khôi.

Buổi tối ở nơi này không khí khá mát mẻ so với cái nóng của thành phố. Rose đang ngồi một mình ngắm nhìn bầu trời đầy sao, cô chăm chù đếm từng ngôi sao một thật thích thú.

- Rose, sao lạo ngồi nơi này một mình. - Thiên Bao từ phía sau đi tới hỏi.

- Rose đang ngắm sao, ở thành phố thật khó để nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy Thiên Bảo à. - Rose vui vẻ ánh mắt vẫn không dời bầu trời đen huyền bí.

Thiên Bảo cũng nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh, nhưng những vì sao kia không quyến rũ bằng người con gái phía trước anh. Thiên Bảo đưa mắt sang Rose mà nói:

- Thiên Bảo muốn Rose cùng Bảo đến một nơi. - Thiên Bảo cười bí hiểm.

- Là nơi nào? - Rose bất ngờ.

- Chúng ta đi thôi. - Thiên Bảo cười rồi nắm lấy tay Rose kéo đi. Rose thì luôn tin tường vào Thiên Bảo nên không dằng co mà bước theo anh.

Thiên Bảo kéo tay Rose đến căn phòng mà Tuấn Khôi đã chuẩn bị sẵn. Thiên Bảo vừa mở cánh cửa ra thì những cánh hoa hồng cũng rơi từ phía trên xuống tạo không gian thật lãng mạng. Căn phòng được trang trí bằng rất nhiều hoa hồng, Rose từ bé lại rất thích loài hoa mang tên mình nên cảm thấy rất là hứng thú. Cô chạy vào nhìn xung quanh liền nhảy lên vui cười.

-Woa, không ngờ Thiên Bảo lại vì Rose mà chuẫn bị căn phòng đẹp thế này nha, đúng là chỉ có Thiên Bảo hiểu Rose thích hoa hồng nhất nè.

- Rose vui không? - Thiên Bảo mỉm cười.

- Rất là vui nha. Nhưng vì sao Thiên Bảo lại đưa Rose đến nơi này?

Rose đứng giữa căn phòng xinh đẹp, sau đó được Thiên Bảo đưa đến chiếc bàn đã được bài trí các món ăn rất đẹp mắt.

- Rose cảm thấy Bảo là người thế nào? - Thiên Bảo khẽ hỏi.

- Tất nhiên là rất tốt rồi, vả lại diễn xuất rất là tuyệt nữa. - Rose mỉm cười đáp không nhận ra ánh mắt của Thiên Bảo hướng về cô có chút khác thường.

- Rose đã thích ai chưa? - Thiên Bảo lại hỏi.

- Sao lại hỏi Rose chuyện này. Trước giờ Rose luôn nghĩ mình con bé không nên yêu đương. - Rose vui vẻ đáp.

Thiên Bảo nhìn ánh mắt ngây thơ của Rose càng say đắm hơn. Anh đứng dậy, bước một bước tiến về phía cô gái đang ngồi trước mặt sau đó nắm lấy tay của cô và nói:” Làm bạn gái của Thiên Bảo, Rose đồng ý chứ?”

********************************

Tại một lang cang vắng của khách sạn, một bóng dáng lẻ loi đang đứng đó để cơn gió đêm thổi mạnh vào cơ thể cao lớn phong độ. Trên tay cầm một ly rượu đã cạn, Tuấn Khôi rót vào ly dòng nước màu đỏ sẫm kia rồi lại từ từ đưa lên miệng nuốt trọn.

Anh Thư ngồi trong phòng cảm thấy khá ngột ngạt, cô không thích ồn ào bên ngoài lặng lẽ bước ra ngoài lan can thì nhìn thấy hình ảnh người bạn thuởu bé rất u buồn. Nhưng giờ đây cậu ta không hề nhận ra cô, cũng chẳng cần nghĩ đến về chuyện trước kia như thế nào.

16 năm trước, tại một trường mẫu giáo RoYal. Một cậu bé chạy đến trước mắt cô mà nói.

- Anh Thư, hôm trước trong khi cậu ngủ tớ đã hôn lén cậu. Nhưng cậu an tâm, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu.

Nay cậu bé kia đã lớn lên, nhưng không hề nhớ đến cô cũng không hề nhớ đến lời hứa năm xưa ấy. Năm đó vì gia cảnh trở nên suy kiệt, cha lại say mê người tình mà bỏ mẹ con cô cơ cực nên cô không còn đủ điều kiện mà học tại RoYal nữa. Từ đó cô luôn ghi nhớ hình ảnh cậu bé ấy, luôn để mắt đến những tin tức liên quan đến cậu bé cho đến khi gặp lại thì cậu ấy đã không còn nhận ra mình. Anh Thư cảm thấy buồn cười, đó chỉ là một lời hứa trẻ con. Có lẽ đến lúc này cô phải quên đi nó, vì cuộc sống hiện tại của cô không phải cho chính bản thân mình nữa.

Anh Thư tiến một bước đi đến ngoài lan can rộng kia. Chọn một vị trí không xa không gần Tuấn Khôi mà đứng cũng không nhìn sang anh. Cứ thế mà đứng đó ánh mắt u buồn nhìn về phía trước.

Tuấn Khôi nghe tiếng người đi đến, lại nghĩ các cô gái tiếp cận mình nhưng khi nhìn sang thì phát hiện đó chính là Anh Thư, cô ca sĩ chụp hình mà RoYal chọn. Cô ấy đứng đó không quan tâm đến anh, chính xác là xem Tuấn Khôi như người vô hình. Tuấn Khôi cảm thấy thật kì lạ, vì sao cô gái này lại có thể bỏ qua cơ hội tiếp cận anh, Tuấn Khôi nhìn về Anh Thư lại cất giọng trước.

- Cô chính là ca sĩ Anh Thư?

Anh Thư không đáp, ánh mắt vẫn nhìn về một hướng như không quan tâm đến lời Tuấn Khôi nói.

- Tôi đang hỏi cô đó Anh Thư. - Tuấn Khôi tức giận, đây là người đầu tiên anh hỏi mà đối phương k trả lời, thật là không có phép tắc.

- Anh đã biết tôi chính là Anh Thư rồi lại muốn tôi trả lời điều gì? - Anh Thư không nhìn Tuấn Khôi khẽ nói.

- Haha, cũng đúng nhỉ. Lần trước gặp mặt cô nói mình chính là bạn học với tôi sao?

- Không quan trọng. - Anh Thư nhàn nhạt nói.

- Cô thích tôi sao? - Tuấn Khôi thấm men mà hỏi.

Anh Thư ngạc nhiên với câu hỏi của Tuấn Khôi, lần này quay sang nhìn Tuấn Khôi. Nét mặt anh u buồn khó tả, dáng vẻ cô đơn u uất, chiếc cavat bị lệch không buồn chỉnh lại thật không đúng phong cách của Trần tổng nổi tiếng, rõ ràng là anh ta đang có chuyện không vui.

- Không, tôi không thích anh. - Anh Thư lắc đầu.

- Vậy vì sao cô lại đến nơi nảy khi tôi đang đứng ở đây, lại là những cô gái muốn tiếp cận Tuấn Khôi này sao, cô thật là nhàm chán.

Anh Thư mỉm cười lắc đầu, khi một lần nữa nhìn sang Tuấn Khôi thì anh ta đã say khướt mà gục xuống hành lang trông thê thảm. Cô bước đến không nói gì, dìu Tuấn Khôi quay về phòng anh. Khi Anh Thư bước vào phòng cùng Tuấn Khôi thì cũng là lúc Rose bước ra nhìn thấy hai người họ tiến vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play