Nằm trên giường, Hạ Thiên Kỳ hồi tưởng lại trạng thái của Triệu Tĩnh Thù lúc gặp hắn hôm nay, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên.
Triệu Tĩnh thù có cảm tình với hắn, đây gần như là chuyện tất cả mọi người đều biết tới, hắn không ngốc, càng không phải thằng đần trong tình cảm, cho nên chắc chắn cũng có thể cảm giác được.
Sở dĩ bọn họ không tiến thêm một bước, không phát triển tới mối quan hệ người yêu, mặc dù hai người đều có nguyên nhân, nhưng chắc chắn nguyên nhân của hắn phải lớn hơn một chút.
Vì trong lòng hắn trước sau không xác định, cảm giác Triệu Tĩnh Thù cho hắn rốt cuộc là cái gì.
Là bạn tốt cùng sinh cùng tử? Hay hoặc là đối tượng yêu thích trong lòng?
Nếu chọn ra một trong hai loại cảm giác này, hắn càng sẽ chọn cái trước.
Hắn thừa nhận hắn có hảo cảm với Triệu Tĩnh Thù, nhưng chỉ là hảo cảm mà thôi, ít nhất trong giai đoạn hiện tại, hắn vẫn còn muốn duy trì mối quan hệ bạn bè đặc biệt gần gũi này.
Hắn càng cảm thấy trong nội tâm rằng, Triệu Tĩnh Thù là một cô gái rất tri kỷ, rất lương thiện, đồng thời còn rất nỗ lực.
Cô lương thiện, không nuông chiều, chính nghĩa hào hùng, người không biết gia thế của cô, tuyệt đối rất khó nghĩ tới, từ nhỏ cô đã sống trong một hoàn cảnh ưu việt.
Có thể có một cô gái tốt như vậy làm người yêu, hiển nhiên là đã chuyên tâm tu phục suốt tám kiếp.
Nhưng hiển nhiên, Triệu Tĩnh Thù thuộc về cái loại nữ sinh có thể rung động hắn, chứ không phải nữ sinh có thể khiến hắn động tâm.
Từ lúc bọn họ quen biết nhau, tiềm thức hắn đã xem Triệu Tĩnh thù như người bạn tốt, anh em tốt. Cảm thấy triệu tĩnh thù tùy tiện, tính cách rộng rãi.
Nhưng dần dần, Triệu Tĩnh Thù đã từ từ thay đổi, cô trở nên càng thêm dịu dàng, tâm tư càng trở nên tinh tế, không còn cởi mở như trước nữa.
Hắn rõ ràng Triệu Tĩnh Thù đưa ra sự thay đổi này là vì hắn, thế nhưng so với những thứ này, hắn càng hy vọng Triệu Tĩnh thù có thể làm chính mình.
Trên người hắn thật sự là lưng gánh vác quá nhiều thứ, cha hắn mất tích, mẹ bị phong ấn, ông nội thân phận không rõ ràng, ngay cả bản thân rốt cuộc là người hay quỷ hắn cũng còn không rõ ràng lắm.
Coi như hắn muốn an định lại, muốn đi cho Triệu Tĩnh Thù một tương lai, hắn có thể lấy cái gì để cho?
Hắn không ngây thơ như Lãnh Nguyệt, cho nên lại không biết cam kết cái gì, nói tiếp, hắn còn có thể ngồi cùng chỗ với mấy người quan cũ, an9 một bữa bình yên, trong lòng hắn đã cảm thấy vô cùng may mắn.
Dù sao sự kiện đều không phải phó bản rõ ràng cho anh càn quét, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, hắn có lẽ sẽ chết, những người khác có lẽ cũng sẽ chết.
Tương lai, ai có thể thật sự nắm chắc được chứ.
Cho nên thà là như vậy. chẳng bằng cũng không cần phần tình cảm này, dù sao không đạt được cũng không mất đi.
Hắn sợ hãi, cũng không phải vì hắn thật sự sợ hãi, mà là hắn thật sự quá mệt mỏi, thật sự không cách nào chịu tải càng nhiều tình cảm hơn.
Vì vậy hắn và Triệu Tĩnh Thù lại vẫn luôn duy trì sự cân bằng này, hắn không đề cập tới, Triệu Tĩnh Thù cũng không nói, tạm thời chỉ lo lắng sinh tồn, không lo lắng những cái khác.
Nỗi lòng phức tạp hết cả một buổi tối, mãi tới lúc gần sáng, Hạ Thiên Kỳ mới lờ mờ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vừa ngủ chưa bao lâu, lại nghe cửa phòng ngủ bị gõ.
Dụi dụi hai mắt, theo bản năng hỏi một tiếng, giọng của Triệu Tĩnh Thù lại vọng vào:
"Dậy đi Thiên Kỳ, tôi có nấu ít cháo, ra ngoài uống chút đi."
"Được, vậy tôi ra ngoài ngay."
Nghe Triệu Tĩnh Thù gọi mình, Hạ Thiên Kỳ cũng không tiếp tục ngủ nữa, chỉ rửa mặt đơn giản, lại vội vã đi xuống lầu.
Trong phòng ăn cũng chỉ có một mình Triệu Tĩnh Thù, thấy trên bàn đặt hai cái chén không, hiển nhiên trước khi hắn tới, Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt đã ăn xong rời đi, cho nên hắn cũng không nhiều chuyện đi hỏi/
Triệu Tĩnh Thù thấy hắn xuống, lại múc cho hắn một chén, cười nói:
"Nhìn dáng vẻ của anh, hôm qua ngủ rất trễ sao?"
"Ừm, quả thực không làm sao ngủ ngon."
Hạ Thiên Kỳ gật đầu nói xong, Triệu Tĩnh Thù lại nhắc hắn uống ít cháo trước, hai người đều đột nhiên yên tĩnh trở lại.
"Cái kia, Tĩnh thù..."
Hạ Thiên Kỳ uống hết cháo nóng trong chén, đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút do do dự dự nói một câu.
"Hôm nay anh có chuyện gì không? Có thể theo tôi đi thăm cha một chút không?"
Triệu Tĩnh Thù không nghe hắn nói gì, mà là chủ động để nghị.
"Có thể, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đi. Thế này đi, một hồi nữa tôi thay quần áo khác, trực tiếp dẫn cô qua đó. Lần này đi qua, tôi nên ăn nhiều hải sản một chút, để bù đắp lại mối hận trước đó."
"Không thành vấn đề."
Nhìn nụ cười dịu dàng của Triệu Tĩnh Thù, trong lòng Hạ Thiên Kỳ càng cảm thấy là lạ, một loại cảm giác không thể hình dung.
Quay lại trên lầu thay quần áo khác, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại trực tiếp đưa theo Triệu Tĩnh thù, đi tới chỗ Triệu Hối Phong.
Về chuyện Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh thù đột nhiên xuất hiện, Triệu Hối Phong đang ngồi uống trà trong phòng khách biệt thự có chút cô đơn, tức khắc kinh ngạc thiếu chút nữa là đạp đổ cả bàn trà.
"Chú Triệu đã lâu không gặp, nghe nói nhớ con tới mức muốn đổ bệnh tương tư phải không?"
Hạ Thiên Kỳ cợt nhả, nhìn Triệu Hối Phong vẫn hồng hào như trước, giong trêu chọc nói.
"Hai người các người thật là từ đâu xuất hiện, thiếu chút nữa là hù chết tôi."
Kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, Triệu Hối Phong lại cười vui vẻ, dù sao trong lòng ông, hai người thân nhất bây giờ chính là con gái ông, còn có thằng nhóc thối Hạ Thiên Kỳ này.
"Trước kia cứ mãi bận rộn, cho nên cũng không lo lắng tới đây thăm chú, gần đây rốt cuộc cũng rãnh rỗi, tự nhiên phải ghé thăm chú một chút.
Vốn là muốn mua vài thú làm quà, thế nhưng nghĩ tới chú chắc chắn thứ gì cũng không thiếu, cho nên mới tới tay không."
"Hai người các người có thể tới thăm chú một chút là được, cái gì cũng không cần mua, bây giờ ngoài thiếu hai người các người theo chú, cái gì cũng không thiếu."
Triệu Hối Phong vội vã cho Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù ngồi xuống, kích động trò chuyện với bọn họ một lúc lâu, có điều vẫn như trước đây, ít hỏi han đi nhiều lắm, cũng không có ý tứ muốn biết chuyện của bọn họ.
Sau khi nói chuyện một hồi, Triệu Hối Phong lại cho người giúp việc ra ngoài mua ít hải sản về, định mở một bữa tiệc hải sản ngay tại nhà cho bọn họ.
"Người giúp việc này là chú tiêu một số tiền lớn cam kết, làm việc rất tốt, giỏi nhất chính là làm cơm nước rất ngon."
"Chuyện người giúp việc con không quan tâm lắm, con vẫn lo lắng vấn đề tình cảm của chú.
Thời gian ở cạnh biển cũng không ngắn đi? Chú có ý tứ muốn tìm về ai không?"
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói tới đề tài này, Triệu Hối Phong theo bản năng nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Thù thờ ơ, vội vàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, giải thích nói:
"Thằng nhóc thối cậu đừng có nói nhảm, chú đã bao nhiêu tuổi rồi, đâu còn có tinh lực nói chuyện yêu đương.
Bây giờ đơn giản chỉ là ở nhà uống chút trà, không thì đặt thuyền ra khơi đi câu cá.
Sớm đã vượt qua tuổi tác phng lưu, không so được với mấy thanh niên hormone tiết ra dư thừa như các người."
Triệu Hối Phong nghiêm trang nói, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại hoàn toàn không nghe, bĩu môi nói:
"Thấy cái mặt đầy ánh hồng này của chú, chú phải nói một lần là không đi tìm, trừ phi chú đánh chết con, bằng không con tuyệt đối không tin."
"Hai người các người trò chuyện đi, con ra ngoài đi vòng vòng."
Triệu Tĩnh Thù có lẽ cảm giác mình ở nơi này có vẻ có xu hướng quấy rầy hai người nói chuyện trời đất, lại vô cùng thức thời đi ra ngoài, để lại biệt thự cho Triệu Hối Phong và Hạ Thiên Kỳ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT