Nghe đến đó, Hạ Thiên Kỳ không khỏi thấy kinh ngạc, có chút khó tin mà hỏi:
"Mày nói là ở trong giấc mộng kia mày chờ đợi suốt một ngày?"
Nói câu này ra, Hạ Thiên Kỳ lập tức lắc đầu, cảm thấy hỏi như vậy là không hợp lý, nên nói thêm:
"Tao hỏi là mày tình cờ lạc vào cảnh trong mộng sao? Tỉnh lại từ giấc mộng này lại rơi vào giấc mộng khác? Không đúng, hỏi như vậy cũng không hợp lý."
Hạ Thiên Kỳ không thể hình dung được một lời giải thích thích hợp, đành phải ra hiệu bảo Lý Xương Dã nói tiếp, còn hắn lại rít một hơi thuốc lá rồi trầm tư.
Thấy Hạ Thiên Kỳ có vẻ mơ hồ, Lý Xương Dã cũng trở nên lo lắng, sợ Hạ Thiên Kỳ vì thế mà không tin hắn nữa, vội vã nói tiếp:
"Sau khi tao nghe được cuộc trò chuyện của bọn hắn, tao hoàn toàn rơi xuống vực sâu, cảm giác đó làm tao không ngừng run rẩy, tao sợ hãi, tao gần như sụp đổ.
Nhưng mà tao biết, tao không thể biểu lộ ra ngoài được, nếu để bọn hắn biết được tao đã biết được kế hoạch của chúng, chỉ sợ bọn hắn sẽ ra tay giết tao sớm hơn. Chuyện có vẻ rất khó tin, tại sao bọn hắn lại có lá gan giết người ở trong ký túc xá, nhưng mà cảm giác này sẽ không lừa gạt tao, bọn hắn dám thật, dám phân thây tao ra!
Lúc ấy, tao cắn chặt răng, cố gắng giữ đôi chân không run rẩy, sau đó xoay người, giả bộ như đang ngủ say, xoay lưng lại với bọn hắn.
Không biết có phải bọn hắn sợ làm tao thức dậy hay không, mà sau đó không hề nói chuyện nữa.
Cứ như vậy, khó mà hình dung cả đêm tao đã khủng hoảng như thế nào."
"Mày không nghĩ đến việc báo án hả? Nếu giấc mộng kia đã chân thực như thế, vậy thì đã biết bọn hắn rất có thể sẽ giết mày, tại sao mày lại không báo án? Hoặc là trốn về nhà, ít nhất cũng tránh được nguy hiểm trước mắt."
Điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay Hạ Thiên Kỳ tàn dần, nhìn Lý Xương Dã nói ra điều hắn hoang mang.
"Bởi vì khi đó tao vẫn cho rằng đây chỉ là mộng thôi! Nếu đổi lại là mày, tình cờ gặp phải chuyện trong mộng như vậy, mày sẽ báo án sao? Hay nói cách khác, mày cảm thấy tìm đến cảnh sát thì có ích gì không?"
Gặp phải câu hỏi của Lý Xương Dã, Hạ Thiên Kỳ chỉ biết lúng túng cười một tiếng, sau đó lắc đầu nói:
"Đúng vậy, đổi lại là tao tao cũng không làm như vậy, dù cho cảnh trong mộng có chân thực như thế nào, thì trong ý thức của mình cũng chỉ là giả."
"Vậy nên tao không trốn về nhà, cũng không báo án, mà quyết định phản kích, bọn hắn muốn giết tao, vậy thì tao sẽ giết bọn hắn trước."
Đột nhiên, Lý Xương Dã cười thảm một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ dữ tợn:
"Tao nghe lén bọn hắn nói chuyện, vậy nên biết rõ bọn hắn đã giấu dao chỗ nào, chỉ cần tao trộm được con dao đó, bọn hắn sẽ không có cách nào để giết tao nữa.
Tao quyết định, ban đêm sẽ ra tay với bọn hắn."
Lý Xương Dã vẫn cười cười như trước, nhưng trong dáng vẻ tươi cười đó lại lộ ra một phần hung ác, thấy vậy Hạ Thiên Kỳ không khỏi rùng mình một cái.
Lúc trước, hắn đã điều tra về chứng hoang tưởng.
Chứng hoang tưởng hay còn gọi là những tưởng tượng về những điều không có thực, được chẩn đoán là một loại bệnh tâm thần, "phát sinh ra một hay nhiều tưởng tượng quái đản, đồng thời không tồn tại bất cứ điểm nào của dấu hiệu bị tâm thần."
Người mắc phải chứng bệnh tưởng không cố bệnh án về bệnh tâm thần phân liệt, cũng không sinh ra các ảo giác rõ ràng. Nhưng có thể xem là một chứng bệnh khác, khả năng xuất hiện ảo giác về xúc giác và khứu giác. Những ảo giác này làm cho giác quan của người mắc chứng vọng tưởng trở nên không bình thường, vì vậy, nên dẫn đến những hành vi kỳ quái.
Hiển nhiên, biểu hiện của Lý Xương Dã hoàn toàn giống với những triệu chứng của hoang tưởng. Bởi vì cậu ta đã sinh ra ảo giác nghiêm trọng, đồng thời cũng làm ra những hành động rất kỳ quái.
Giống như chứng hoang tưởng kết hợp thêm tâm lý phân biệt vậy.
Lý Xương Dã không biết Hạ Thiên Kỳ đang suy nghĩ gì, vậy nên vẫn hung dữ mà nói:
"Kinh nghiệm mấy ngày trước cho tao biết, bọn hắn không dám trực tiếp gây xung đột với tao, vậy nên khi đêm đến, tao rất điên cuồng, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn hắn.
Bọn hắn thấy tao không muốn đi ngủ, nên Tào Kim Hải cứ thúc giục tao mấy lần, Dương Thư Thành thậm chí còn gấp hơn, nhưng tao vẫn kiên trì không ngủ.
Bởi vì tao hiểu rõ, thừa dịp tao ngủ bọn hắn sẽ làm gì, tao sẽ không để bọn hắn được như ý.
Cứ như vậy, bọn hắn thấy tao kiên quyết không ngủ, vậy nên mỗi đứa tự về giường mình ngủ, nhưng tao lại không hề mắc mưu, nằm yên không chịu đứng dậy.
Ước chừng 2 giờ sau, có thể là Tào Kim Hải nín tiểu không chịu được, nên tuột xuống giường, rời khỏi ký túc xá. Thấy thế, tao cảm thấy phấn khích vì cơ hội tới, thế nên cầm cao dao trộm được của bọn hắn, đâm mạnh về phía Dương Thư Thành đang nằm ngủ..."
Nghe đến đây, Hạ Thiên Kỳ đã có chút đứng ngồi không yên, cắt ngang lời cậu ta:
"Thư Thành đã bị mày giết như vậy!"
Đã rất rõ ràng, gần đây tinh thần của Lý Xương Dã có vấn đề, kết quả là nghĩ lầm Dương Thư Thành và Tào Kim Hải muốn giết chết cậu ta, vậy nên tối hôm qua, cậu ta đã ra tay giết chết Dương Thư Thành.
"Không! Tao không giết Thư Thành! Tao không giết..."
Lý Xương Dã mất khống chế gào thét.
"Vậy mày nói cho tao biết, vì sao ở trong mơ mày giết chết Thư Thành mà trong hiện thực nó cũng bị mày giết chết?"
Nếu như có thể, hắn cũng không hi vọng, hung thủ là Lý Xương Dã.
"Vậy nên lúc mới bắt đầu, tao mới hỏi mày, có tin trên thế giới này có hai chúng ta không!
Hay nói cách khác, trong thế giới chúng ta đang sống có hai người giống nhau như đúc!"
"Hai thế giới, hai tôi?"
"Đúng! Tao có thể thề, tuyệt đối là ở trong mộng tao giết Thư Thành, là do Thư Thành muốn giết tao. Lúc tao dùng dao đâm hắn, ý thức mơ hồ khôi phục lại, lúc tao tỉnh táo lần nữa, lại phát hiện mình đang nằm co quắp trên giường, đối diện là thi thể Thư Thành đã hoàn toàn biến dạng.
Nhưng đó cũng không phải là tao làm, bởi vì trong mơ, tao cũng chỉ đâm Thư Thành một dao thôi.
Nhất định là có người hãm hại tao, là tao ở thế giới kia, tao có thể thay nó tiến vào thế giới của nó, thì nhất định nó cũng có thể thay tao bước vào thế giới của tao..."
"Thiên Kỳ, mày phải mau cứu tao, là tao bị oan..."
Lý Xương Dã bị cảnh sát lôi đi, lúc đó trên mặt cậu ta lại lộ rõ vẻ hung dữ, so với cái dáng vẻ tuyệt vọng cầu xin trước đó hoàn toàn không giống một người, nhìn qua thật giống như trong cơ thể cậu ta còn tồn tại một Lý Xương Dã khác.
Là tà ác, là tàn nhẫn, nó chính là hung thủ giết chết Dương Thư Thành.
Nhưng bất kể như thê nào thì vân tay được tìm thấy ở hiện trường, cùng với vật chứng đều có thể chứng minh câu ta chính là hung thủ giết người.
Từ trong trại tạm giam đi ra, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn sa sút, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, cảm thấy thế giới này đều bao trùm một màu xám tuyệt vọng.
Nếu như không có nếu như, vốn dĩ hắn sẽ không bao giờ tin Lý Xương Dã bình thường lạc quan như thế mà thần kinh lại có vấn đề, là anh em tốt tựa như chân tay thì bình thường có mấy ai lại chĩa dao nhọn vào nhau chứ.
Có lẽ con người là vậy, có một số chuyện không tự mình trải qua thì vĩnh viễn không thể nào tin được.
Hoặc là cuộc sống là vậy, những việc bình thường có thể trở thành không thể, ngược lại, những việc không thể lại trở thành có thể.
Cũng giống như hắn, nếu là một năm trước, tuyệt đối cũng không nghĩ trong tương lai mình lại tham gia vào công ty như thế này.
"Hài."
Hạ Thiên Kỳ ảo não thở dài, sau đó lái xe quay về sở cảnh sát, muốn hỏi thêm một số việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT