Dịch: Hàn Phong Vũ​

"Thế nhưng tôi nhớ chắc chắn có người chạy tới bên này."

Lãnh Nguyệt vừa cẩn thận suy nghĩ lại một chút, rất xác định nói.

"Coi như là thật sự có người tới, bây giờ chúng ta không tìm được, đoán chừng cũng quải rồi."

"Tìm ra rồi, các người mau lại đây."

Ngay khi hai người dang nói chuyện, tiếng của Sở Mộng Kỳ đột nhiên vang lên ở vị trí trung tâm trong sân.

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nhìn lại theo tiếng nói, phát hiện Sở Mộng Kỳ đang đứng bên cạnh một chiếc xe ô tô báo hỏng, quay về phía bọn họ ngoắc tay.

Bước nhanh đi tới chỗ Sở Mộng Kỳ bên này, Sở Mộng Kỳ lại chỉ vào cốp sau nói:

"Người ở chỗ này chứ đâu, có điều chết rồi."

Nhậm Phi nằm co ro trong cốp sau, hai tay siết chặt trên cổ hắn, đôi mắt mở to trợn trừng, vẻ mặt càng dữ tợn không thể tả nổi.

"Lời nguyền này pháy tác, quả nhiên có chút liên quan tới số người tụ tập.

Càng nhiều người ở cùng nhau, tần suất lời nguyền phát tác lại càng thấp, ngược lại thì phát tác càng nhanh hơn."

Nhậm Phi ra khỏi phòng khách trốn ra ngoài, thời gian trôi qua nhiều nhất cũng chỉ bảy tám phút, nhưng phí hết một phen hơi sức như vậy, Nhậm Phi vẫn phải chết.

Hiển nhiên Nhậm Phi vừa mới bước chân trước ra, tới chân sau lời nguyền đã tìm tới hắn.

Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy lời của Lãnh Nguyệt cũng có chút lý lẽ, có điều trước đó mấy người bọn họ vẫn luôn tụ lại một chỗ, không phải vẫn có người phát tác lời nguyền hay sao.

"Tôi nghĩ ra, có thể có chút liên quan tới ít người và nhiều người, nhưng cũng không chắc liên quan bao nhiêu.

Tôi không phải ví dụ điển hình nhất hay sao, nhiều người ở chung một chỗ như vậy, không phải vẫn bị làm lớn bụng hay sao."

"Nên cho ông sinh ra đi, tôi thấy ông một chút cũng không sỡ."

Nghe Hạ Thiên Kỳ còn có tâm tình phun ra chuyện này, Sở Mộng Kỳ nhìn hắn có chút buồn cười, thật là có chút khâm phục hắn mau quên.

Lãnh Nguyệt lôi thi thể Nhậm Phi ra khỏi cốp xe, sau đó cũng xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, mà bỏ vào trong phòng điện tránh mưa gió.

Máy phát điện vẫn nằm trong trạng thái làm việc, thế nhưng nhìn qua biệt thự vẫn tối đen như mực, hoàn toàn không có tới một chút ánh sáng, hiển nhiên chắc liên quan tới bị lời nguyền quấy nhiễu.

Trong vòng mấy phút sau đó, ba người lại lần lượt tìm được mấy người Ngô Tử Hào ở lầu hai.

Không nhiều không ít, tổng cộng chỉ còn lại bốn người Ngô Tử Hào, Trương Linh Minh, Hồ Na và Từ Hải Minh trong đó.

Còn như Lưu Duyệt, thì đột nhiên bị vùi vào trong bồn bầu, bị dìm chết.

Lúc đó người tụ hội có tất cả mười hai người, kết quả chỉ một tiếng đồng hồ ngắn ngủi trôi qua, lại chỉ còn lại bốn người, người bị giết ước chừng chiếm hai phần ba số người.

Tới bây giờ, người duy nhất có tinh thần coi như bình thường trong số bốn người, cũng chỉ còn lại một mình Từ Hải Minh.

Còn Hồ Na và Trương Linh Minh, hai cô gái đã hoàn toàn bị dọa sợ tới mức choáng váng, mặc kệ ai nói cái gì thì bộ dạng bọn họ đều như nghe không được, chỉ đơn thuần bật khóc ô ô.

Nước mắt chảy tèm lem ra, tóc tai bù xù nhìn qua cũng không dễ nhìn hơn quỷ bà kia bao nhiêu.

Còn Ngô Tử Hào thì cũng rôi vào tuyệt vọng, Hạ Thiên Kỳ bọn họ mặc dù tìm được hắn, thế nhưng hắn lại không có hứng thú đi theo bọn họ, một mình mình ngồi trước bàn ăn, cứng nhắc uống rượu ăn đồ ăn vặt trên bàn.

Một miếng nuốt xuống, chai rượu trắng cũng chỉ còn lại một nửa, không bao lâu, lại nôn ọe ói ra.

Tình hình của Từ Hải Minh có vẻ vô cùng trầm thấp, dù sao hắn chính là sống bằng lý trí, lại có thể khống chế tâm tình của mình, thế nhưng đối mặt tuyệt cảnh như vậy, hắn vẫn khó mà khống chế thay đổi của tâm tính.

Hạ Thiên Kỳ đốt một điếu thuốc thơm, cũng không quản tình huống xung quanh, dù sao loại chuyện như vậy Lãnh Nguyệt làm xuất sắc hơn so với hắn.

Một đoạn thời gian rất dài trôi qua trong bình tĩnh, trong thời gian này, Ngô Tử Hào lại khó chịu phun ra mấy lần, ngược lại cũng tiếp tục kiên trì uống vào, nằm trên bàn ăn không ngừng lầm bầm:

"Anh nói tôi có thể không... Thật vất vả trừng bước từng bước đi tới bây giờ, thật vất vả mới đứng vững gót chân ở chỗ này... Kết quả vậy mà nói cho tôi biết, tôi lập tức lại phải chết...

Chết cũng không sao, Đóa Đóa nhà tôi phải làm sao bây giờ, tôi và vợ ly hơn, người phụ nữ kia mặc kệ Đóa Đóa, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, Đóa Đóa..."

Ngô Tử Hào lẩm bẩm nói xong, lại bắt đầu gào khóc, khóc rất tê tâm liệt phế, khiến trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có chút bi thương.

Những người này là chạy vào trong biệt thự này tìm đường chết, nhưng là thế giới nhân loại, vốn cũng không nên tồn tại quỷ vật giết người, hắn là nên đi đâu thì đi phứt đi, cho dù là ở bất kỳ một xó xỉnh nào trên thế gian này, hẵn là đều nên có ánh sáng, ấm áp.

Nhưng cũng là vì sự tồn tại của quỷ vật, khiến vô số người chìm sâu trong tuyệt vụng.

Loại người có mối lo lắng như Ngô Tử Hào này, bị quỷ vật tàn sát không biết bao nhiêu lần, mà sau khi bọn họ bị giết, Minh Phủ còn phải chùi đít cho tồn tại của quỷ vật.

Cứ như vậy, số lượng nhân loại càng ngày càng ít, bóng tối nguy cơ càng ngày càng lớn.

Mà ở bên cạnh hắn, loại ví dụ này cũng có rất nhiều, ví dụ như Mẫn Mẫn, ví dụ như Diêu Trí.

Mỗi người đều bị quỷ vật đoạt đi người quan trọng nhất của bọn họ, mà những người này trải qua đau khổ thấu trời, tính tình cũng biến đổi lớn.

Mục tiêu cuộc sống, cũng từ bình thản ban đầu biến thành báo thù tối tăm nhất.

Bọn họ vui không? Hiển nhiên không sung sướng. Cho dù bọn họ thật sự có thể tiêu diệt quỷ vật, bọn họ ngoài cảm khái ra, cũng không có cho dù một tia một hào vui sướng nào.

Bởi vì, cho dù bọn họ có diệt trừ nhiều quỷ vật hơn ữa, cũng không đổi được sự quay về của bất kỳ người quan trọng nào.

Mất đi vẫn sẽ mất đi, có thể trong quá trình, còn có thể mất nhiều người mà đối với mình mà nói là quan trọng hơn.

Có điều như những gì hắn với với Diêu Trí lúc đó, những người này bọn họ vùng vẫy phản kháng, có thể không cách nào bổ khuyết vết thương của mình, nhưng lại có thể tránh cho nhiều người giẫm vào vết xe đổ của họ hơn.

Dưới bầu không khí đè nén, thời gian lặng lẽ trôi qua.

Gần hai tiếng sau đó, trong đám người cũng không có người nào từng bị lời nguyền tấn công.

Trương Linh Minh và Hồ Na vì trước đó khóc quá lợi hại, thế cho nên hai người đều mệt lả ngủ thiếp đi.

Ngô Tử Hào sau khi uống quá nhiều, lại gục xuống ngáy đinh tai nhức óc.

"Cứ như vậy kéo dài tới khi kỳ đóng băng năng lực kết thúc đi."

Sở Mộng Kỳ nhìn thoáng qua kỳ đóng băng năng lực trên đồng hồ vinh dự, còn dư lại khoảng một tiếng đồng hồ, đại bùng phát cũng cách bọn họ càng lúc càng gần.

Từ Hải Mình lấy kính đeo mắt xuống, không ngừng vuốt mắt, nhìn qua cũng thấy mệt mỏi.

Trong đám người, cũng chỉ có Lãnh Nguyệt vẫn rất có tinh thần mở to mắt, lưu ý động tĩnh khắp nơi trong biệt thự.

"Cộp... Cộp..."

Tai Lãnh Nguyệt đột nhiên giật giật, vì anh ta nghe được trong hành lang nối liền đại sảnh có một chuỗi tiếng bước chân rất nhỏ đang đi tới từ xa tới gần.

Lãnh Nguyệt quay đầu, sau khi ánh mắt thích ứng với bóng tối, ít nhiều gì có thể thấy rõ tình hình bên trong một chút, anh ta nhìn chằm chằm phương hướng hành lang, không bao lâu, lại nhìn thấy con quỷ bà kia còng lưng xuống, như một bà cụ gần đất xa trời không ngừng đi thẳng tới chỗ bọn họ.

Lúc này Hạ Thiên Kỳ và sở Mộng Kỳ cũng nghe được âm thanh, cũng không khỏi đồng thời cùng Lãnh Nguyệt nhìn về phía con quỷ bà kia.

Nhìn lại quỷ bà kia, lại như không có hứng thú với bọn họ, vấn cúi đầu chậm rãi bước đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play