Ngoài ba người Hạ Thiên Kỳ cảm thấy từ trong tận đáy lòng rằng Lưu Phong làm vậy rất ngu xuẩn ra, những người khác ít nhiều gì đều chưa hai loại tâm tình.
Một loại tự nhiên là cảm thấy loại cách làm tự tìm cái chết này của Lưu Phong không khác gì tự sát, còn một loại khác, là một phần hy vọng Lưu Phong thật có thể có đủ may mắn để thành công.
Dù sao chuyện không có tuyệt đối, nhỡ đâu lời nguyền thật sự bị Lưu Phong hóa giải thì sao.
Hạ Thiên Kỳ là những gì nên nói, những gì nên khuyên đều đã làm hết rồi, cho nên nếu Lưu Phong vẫn cố chấp theo ý mình, vậy thì sống chết thế nào cũng không liên quan gì nhiều với hắn.
Đồng thời hắn cũng cho Lãnh Nguyệt còn có Sở Mộng Kỳ một ánh mắt ra hiệu, chính là đang nhắc nhở bọn họ không nên xen vào việc của người khác nữa.
Nếu Lưu Phong có thể còn sống quay lại, đó là vận may của hắn, nei61 chết đi, vậy thì cũng xứng đáng cho việc hắn tự tìm chỗ chết.
Mặc dù luôn liên tục ở lại nơi này, cũng chưa chắc có thể kiên trì tới cuối cùng, thế nhưng nếu thật sự có người làm trò ngay trước mặt bọn họ gặp phải nguy hiểm, bọn họ thật sự có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết sao?
Bất cứ chuyện gì đều là nói dễ, thế nhưng thật sự làm thì lại trở nên rất khó.
Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn la hét những người này sống chết thế nào không liên quan gì tới hắn, thế nhưng lúc Trương Linh Minh bị lời nguyền tìm tới, hắn không phải cũng tiêu tốn một tấm chú phù, sau đó còn cuốn chính mình vào hay sao?
Dĩ nhiên sau khi ăn một lần thiệt thòi, nếu còn xảy ra chuyện tương tự như tình huống trước đó, có thể hắn cũng sẽ không đưa ra lựa chọn giống vậy như trước đó.
Thang lầu không phải rất dài, thế nhưng Lưu Phong lại đi một lúc lâu, mới chật vật dẫm chân lên sàn lầu hai.
Mặc dù hắn nói là không sợ, nói là muốn liều mạng với quỷ bà xuất hiện trong lời nguyền kia, thế nhưng trong nháy mắt khi hắn dẫm hai chân lên thang lầu, trong lòng cũng xuất hiện dao động mức độ lớn.
Trước trước sau sau, trong bọn họ đã có bốn người bị giết chết.
Mễ Tiếu Tiếu, Khâu Soái, Vương Mai Mai và Trương Khắc Khắc. Càng không cần phải nói hắn còn chính mắt thấy Trương Linh Minh gặp nguy hiểm, và Hạ Thiên Kỳ hôn mê trước đó không lâu.
Sở dĩ khi hắn đã bắt đầu nảy sinh ý chùn bước vẫn kiên trì đi tới, nguyên nhân lớn nhất chính là hắn cảm thấy cho dù có đợi ở dưới lai62, sợ là cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nếu xung quanh đều chỉ một chử chết, chẳng bằng đi liều mạng tìm một con đường sống.
Cho nên hắn vẫn một mình đi lên.
"Xuất hiện đi! Tao ở chỗ này chờ mày, có bản lĩnh thì tới giết tao đi!"
Lưu Phong nổi giận trừng hai mắt, khuôn mặt dữ tợn quay về phía hành lang không ngừng gầm to vài tiếng.
Tiếng kêu quanh quẩn trong hành lang, lúc ẩn lúc hiện, cửa sổ bị nước mưa gõ "lộp bộp" rung động.
Không có được đáp ứng, cũng không có bất cứ dị thường nào xuất hiện. giống như quỷ bà trong lời nguyền kia thật sự khiếp đảm vậy.
Tiếp tục đi mấy bước vào sâu trong hành lang, Lưu Phong dừng lại chật vật thở hổn hển mấy tiếng, trong quá trình hắn không ngừng quét mắt khắp xung quanh, trong ánh mắt không ngừng lóe ra từng tia sợ hãi.
"Sầm!"
Đột nhiên, cửa một căn phòng ngủ cách hắn gần nhất, trong lúc bất chợt bị đóng lại thật chặt.
Hắn bị dọa tới mức thân thể cứng đờ, vừa muốn làm ra chút động tác, lại nghe tiếng "sầm sầm" của cửa phòng bị đóng lại vang lên trong toàn bộ hành lang.
"Mẹ mày đừng có chơi giả thần giả quỷ với tao! Có bản lĩnh thì mày ra đây!"
Lưu Phong vung con dao gọt hoa quả lên, run rẩy nhìn về phía hành lang u ám không người khiến người khác cảm thấy âm u lạnh lẽo kêu to.
Sau một câu hét lên giận dữ, Lưu Phong đột nhiên nghe đầu thang lầu sau lưng vang lên một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp.
Sau khi nghe tiếng bước chân, hắn không những không sợ hãi, ngược lại trong lòng còn có chút chờ mong, chờ mong là người phía dưới lo lắng cho hắn, cho nên đặc biệt lên quan sát hắn, sẽ khuyên hắn xuống lầu.
Phần lớn nội tâm của mọi người đều là quấn quýt lại phức tạp, một số ý nghĩ đã kiên định từ rất lâu, đồng thời lại có một số suy nghĩ phủ định.
Lúc này Lưu Phong cũng chính là như vậy, hắn đã rất sợ, hai chân đều không ngừng rung lập cập.
Mẹ của hắn là một người mù, cha hắn là một người câm điếc, chính là sống trong loại gia đình không hoàn chình này, cho nên ngay từ bé hắn đã rất hướng nội, trong lòng càng vô cùng tự ti.
Trên thực tế hắn chưa từng giao thiệp với một người bạn nào, ở trường học cũng vì quá thành thật, lúc nào cũng bị bắt nạt.
Cũng chỉ có lúc bình thường online, hắn mới có thể tìm được một số không gian thuộc về mình, cảm thấy hắn có thể sống như một người bình thường.
Có thể thoải mái nói chuyện với người khác, có thể nói một số lời lẽ thô tục như mấy đứa bạn cùng lứa tuổi.
Cho nên khi trong nhóm bắt đầu tổ chức chuyến hội họp này, kỳ thực hắn cũng không muốn tham gia, vì chỉ cần quay lại trong thực tế, hắn lại sẽ biến thành Lưu Phong tự ti kia, tên Lưu Phong cáu gì cũng tệ, thậm chí mở miệng cũng không dám kia.
Nhưng hắn vẫn phải tới, vì trong lần họp nhóm này, vì trong nhóm người này, nhất là Vương Mai Mai cho hắn cổ vũ rất lớn.
Hoặc giả lúc đó lời nói của Vương Mai Mai chỉ đơn giản để thuyết phục hắn tới nơi, nhưng hắn vẫn rất cảm động, vì ngoài mẹ của hắn, chưa từng có người thứ hai cổ vũ hắn.
Thế nhưng Vương Mai Mai cuối cùng vẫn chết, trong lòng hắn không thể nói cái gì khổ sở kia, chẳng qua là cảm thấy rất áo lực, có loại cảm giác như bị người hung hăng đạp một cước giẫm dưới chân.
Hắn chịu đủ rồi!
Hắn muốn làm chút gì đó, muốn làm chút chuyện cho những người bạn trong lòng hắn kia.
Ánh mắt Lưu Phong gắt gao tập trung vào thang lầu, tiếp theo, trên mặt hắn lại lộ ra kinh ngạc cực lớn, vì trên lầu cũng không phải đám người Ngô Tử Hào, mà là một người hoàn toàn không nên xuất hiện ở đây.
Lại là mẹ của hắn!
Người phụ nữ cầm trong tay một cây gậy gỗ, vửa gõ gậy trên mặt đất dưới chân, vừa đưa một tay lần mò đi về phía trước.
"Mẹ? Sao mẹ... Làm thế nào mẹ đi tới nơi này!"
Đầu óc Lưu Phong ông một tiếng, không biết vì sao mẹ hắn lại tới chỗ này, lúc này cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lại bước nhanh chạy tới.
"Mẹ tới đưa con về nhà, đã trễ lắm rồi con còn chưa về. Tới đây, về cùng mẹ đi."
Người phụ nữ nói xong, lại nắm lấy tay của Lưu Phong, lại muốn đi xuống dưới lầu.
Lưu Phong không biết nên nói gì, vì hắn thật sự không nghĩ ra vì sao mẹ hắn tìm tới nơi này, lại làm sao có thể vào trong biệt thự, cổng chính biệt thự không phải sớm đã bị khóa chặt sao?
Lúc nghĩ những thứ này, Lưu Phong đã đỡ người phụ nữ đi xuống lầu, kết quả trong đại sảnh trống không, những người vốn ngồi trên ghế salon trong phòng khách cũng không biết đi đâu, tất cả đều không thấy bóng dáng.
"Chẳng lẽ là cửa biệt thự được mở sao?"
Trong lòng Lưu Phong tuy kỳ quái, thế nhưng nghĩ tới nếu mẹ hắn đã có thể đi vào từ bên ngoài, có lẽ thật sự có thể rời khỏi nơi này.
Chỉ là đang trong lúc hắn nghĩ những thứ gì, lại thấy cảnh tượng trước mắt rốt cuộc đột nhiên sinh ra biến hóa, không còn là đại sảnh biệt thự, mà là đang trong phòng khách nhà hắn.
Cha hắn đang ngồi trước bàn ăn, sau khi nhìn thấy hắn, lại ra dấu cho hắn quỳ xuống.
Lưu Phong không dám không nghe, trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất, lại thấy cha hắn đứng dậy khỏi gje61, sau đó đi vào trong phòng bếp, chờ lúc cha hắn đi ra, trên tay đã cẩm một con dao phay sáng loáng.
"Cha... Người muốn làm gì?"
Lưu Phong bị hành động cầm dao đi tới của cha hắn dọa sợ hết hồn, thế nhưng cha hắn lại hoàn toàn không nghe được hắn nói gì, đột nhiên nâng cánh tay lên, chớp mắt sẽ bổ thẳng tới hắn.
Cái này cũng dọa hắn sợ tới mức vội vàng tránh đi, hữu kinh vô hiểm* tránh khỏi.
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Nhưng không kịp chờ hắn bò dậy, bên cạnh, mẹ hắn lại đột nhiên bắt được cánh tay của hắn, tiếp theo nhìn hắn nở nụ cười lành lạnh.
"Mẹ... Mẹ nhanh chóng ngăn cản cha đi, hai người đang làm gì vậy!"
Lưu Phong bị dọa sợ khủng khiếp, thế nhưng mẹ hắn vẫn mỉm cười đáng sợ, tiếp theo đột nhiên mở mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT