Dịch: Mạc Hân Di | Biên: Hàn Phong Vũ

"Tôi nói này các vị, còn bao lâu mới tới nơi, trời thì đầy mây mưa, khiến cho chân tôi dẫm đầy bùn đất rồi, buồn nôn muốn chết!"

Vương Mai Mai vừa cầm điện thoại rọi xuống đường đi vừa oán trách người đi phía trước một câu.

"Lưu Phong, không nghe Mai Mai nói buồn nôn sao. Cơ hội của ông đến rồi kìa! Còn không mau tới cõng người ta đi."

"Đúng vậy, không phải trước đó các cậu nói chuyện hợp nhau nhất trong đám sao? Còn nói như về phương diện kia mình, đặc biệt lợi hại mà việc đơn giản vậy lại như con lật đật."

Hai chàng trai khoảng hơn 20 tuổi, sau khi nghe Vương Mai Mai phàn nàn, chẳng những không an ủi mà quay qua trêu chọc chàng trai đen gầy bị rớt lại phía sau.

Chàng trai đen gầy tên Lưu Phong, từ đầu đến cuối cứ cúi đầu đi mà không nói chuyện, mãi cho đến khi nghe hai người đi phía trước trêu chọc, hắn mới ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng trả lời một câu:

"Đừng lộn xộn nữa, kỳ thật giày của tôi cũng ướt rồi, căn biệt thự mà các người nói là ở đâu vậy?"

Lưu Phong nói xong còn quay đầu nhìn thoáng qua Vương Mai Mai với ánh mắt phức tạp.

"Bệnh hoạn! Có phải có bệnh hết hay không. Đùa giỡn kiểu gì mà khai hết, không biết ở đây có con gái sao!"

Vương Mai Mai trừng Lưu Phong một chút, sau đó lớn giọng mắng hai người vừa mới trêu chọc cô một hồi.

"Chỉ đùa một chút thôi, chẳng phải trước đó hai người nói chuyện hợp nhau nhất trong đám đó sao, cái này thì có gì đâu."

Khâu Soái vuốt mái tóc bị nước mưa tưới ướt của mình, có chút không quan tâm mà hừ lạnh một tiếng.

"Mau đi thôi, trời đã tối rồi, chúng ta tranh thủ thời gian, đến sớm nghỉ ngơi sớm. Nếu biết nơi này xa như vậy lại khó đi thì đã không tới rồi."

Thấy Khâu Soái và Vương Mai Mai đều có chút không thích, hai cô gái đồng hành khác, đều đứng bên cạnh giảng hòa.

Lần này tới đây, bọn họ tổng cộng có 12 người, trong đó 7 nam, 5 nữ.

Mà trước đó, bọn họ đều chưa từng gặp mặt nhau, sở dĩ quen biết nhau đều là do gần đây trò chuyện nhóm với nhau, bình thường không có chuyện gì làm sẽ tán gẫu linh tinh, tâm sự chuyện tào lao trong nhóm.

Dần dần bọn họ đều trở nên thân thiết, thế là bắt đầu có người đề nghị muốn tổ chức một bữa offline gặp mặt.

Dù sao tất cả mọi người cũng sống chung một thành phố, muốn họp mặt gặp cũng không khó, vừa vặn hai bên cũng tò mò về nhau, người mà bọn họ trò chuyện hàng ngày rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.

Thế là cái đề nghị tổ chức buổi offline nhận được sự hưởng ứng của đại đa số người, chỉ có hai người không có biểu hiện tích cực gì với cái này.

Ngoài hai người vừa mới trêu chọc Lưu Phong là Khâu Soái và Nhậm Phi, còn một cô gái mập khác tên là Mễ Tiếu Tiếu.

Nhưng hết lần này tới lần khác, trong đám người lại cứ cảm thấy hứng thú với hai người này.

Vì trong đám có người là một kẻ cơ hội, hàng ngày giỏi đưa chuyện, nói xấu người khác, còn người kia tự nhận mình là đại mỹ nữ chân dài, giọng nói ngọt ngào.

Cho nên lời từ chối của hai người kia, tự nhiên khiến những người khác tự nhiên cảm thấy không vui. Vốn dĩ buổi offline đã định vào đầu tháng nhưng bị kéo tới cuối tháng mới chính thức thực hiện.

Trong quá trình này, gần như mỗi ngày đều có người đi trò chuyện riêng với Lưu Phong và Mễ Tiếu Tiếu, lúc này mới miễn cưỡng lôi kéo bọn họ tới nơi.

Kết quả sau khi mọi người nhìn thấy hình dáng của Lưu Phong và Mễ Tiếu Tiếu thì tất cả đều thất vọng, nhất là bọn người Khâu Soái, vẫn muốn tìm cơ hội “hắc hắc” đám người Mễ Tiếu Tiếu, nhưng tất cả đều tức đến phun ra máu.

Có điều con người ấy mà, dù sao cũng chỉ là một loại động vật dối trá, rõ ràng trong lòng nghĩ là, lấy dnah nghĩa tụ tập offline, đề tùy ý "Hắc hắc" người nào đó.

Thế nhưng khi hiện thực và tưởng tượng xuất hiện chênh lệch cực lớn, vẫn còn làm ra vẻ, đây chỉ là buổi tụ tập offline giữa bạn bè chúng ta, cũng không thèm để ý cuối cùng dáng vẻ bạn ra sao, có tiền hay không.

Cho nên sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, mấy người tương đối hướng ngoại kia còn tính là khuấy động bầu không khí sinh động hẳn lên, cũng không hề làm bọn họ quá mức xấu hổ.

Bọn họ đang đi tới nơi tụ tập, là thành phố Thu Cảnh là nơi mà người khác vừa nghe qua đã sợ mất mật.

Lúc đầu núi Thu Cảnh là kiêng kị của dân bản xứ, tuyệt không có mấy người không có việc gì sẽ không chạy đến đây.

Vì những tin đồn xoay quanh nơi này có rất nhiều, ví dụ như như núi Thu Cảnh từng bị nguyền rủa, bất kỳ ai đi vào nơi này, về sau đều không có ngoại lệ là sẽ chết đi.

Ngọn núi kia nghe đồn chính là ranh giới giữa hai thế giới âm dương.

Nói chung truyền thuyết kinh khủng liên quan tới núi Thu Cảnh có thể nói là đủ loại, nói như thế nào cũng đều có.

Mà trên núi Thu Cảnh vẫn tồn tại một tòa biệt thự không biết được xây dựng từ lúc nào, càng không biết có ai ở trong đó hay không.

Biệt thự này được đề cập nhiều nhất trong các loại truyền thuyết kinh khủng về núi Thu Cảnh.

Bởi vì phàm là người nào mất tích trong thành phố Thu Cảnh, đều sẽ bị tìm được ngoài cửa lớn ngôi biệt thự kia.

Rất nhiều người nói, núi Thu Cảnh cũng không đáng sợ lắm. Đáng sợ nhất chính là căn biệt thự kia, hễ người nào đi vào trong đó đều sẽ chết. Đồng thời lời nguyền này sẽ tồn tại mãi mãi, ai cũng không ngoại lệ.

Trên mạng cũng có rất nhiều ghi chép có chút chân thực liên quan tới căn biệt thự Thu Cảnh này, đều là một người nào đó một chút hiếu kỳ gặp phải quỷ đủ loại.

Có người nói nơi đó vốn dĩ không có quỷ, cũng có người nói nơi đó thật sự có quỷ.

Đều là lấy từ tiểu thuyết hoặc là các tản văn, video thì không có. Nên cũng không ai biết, những ghi chép tại chỗ lan truyền trên mạng kia có thật hay không.

Lúc tập trung lại, nói cho cùng là một đám người đi ham vui.

Bọn họ vốn dĩ cũng không muốn tới cái nơi âm u này.

Nhưng không biết làm sao, những kế hoạch khác đều bị bác bỏ.

Có người đề cập đi quán bar.

Nhưng kết quả lại có người nhảy ra phản đối, nói không uống rượu.

Có người đề nghị đi KTV ca hát, kết quả có người nói từ chưa bao giờ ca hát.

Còn có người đưa ý kiến đi xem phim, kết quả đều nhất trí cảm thấy không có ý nghĩa.

Dù sao chính là ngay cả có người đưa ra rất nhiều kế hoạch, nhưng luôn có người cảm thấy nhàm chán, hoặc là không thích hợp mà bác bỏ.

Cuối cùng, cũng không biết ai nói ra một câu, nếu không thể dứt khoát vậy thì đến biệt thự Thu Cảnh thám hiểm vừa kích thích vừa mới lạ.

Đương nhiên, vẫn có một số người nhát gan, cũng không đồng ý lắm, nói biệt thự Thu Cảnh quá tà môn, mặt khác núi Thu Cảnh quá xa, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao.

Nhưng vì lúc trước đề nghị nhiều lần đều bị bác bỏ nên nhóm của Vương Tư Khải đứng ra quyết định, cũng không muốn thế này thêm nữa mà dứt khoát bỏ phiếu, thiểu số phục tùng đa số.

Bằng không cứ ở đó cái này không được, cái kia cũng không tốt, bọn họ chẳng những không offline gặp gỡ được, mà ngay cả quan hệ bạn bè của cả nhóm, rất có khả năng hoàn toàn tan vỡ.

Khác nhau lớn nhất giữa bạn trên mạng và bạn ngoài đời, là vốn dĩ họ không tin tưởng nhau chút nào.

Nếu nói tình nghĩa, hoàn toàn đều là hình thành lên tôi cho, bạn cảm thấy loại cảm giác nước đôi cái nào cũng được.

Có thể làm bạn trên mạng nhiều năm, cũng vì một vài lời nói không hợp thì không bao giờ liên lạc nữa.

Người thật sự có thể làm bạn qua mạng, không phải không có, chỉ là quá ít.

Như bọn người Khâu Soái, bình thường trong đám có thể nói đùa các loại, bẩn hay không bẩn đều khai ra hết, mọi người đều không thấy cố kỵ gì, nhưng đến khi vừa thấy mặt, người thì biến thành câm điếc, người thì trở thành quý phu nhân lạnh nhạt cao cao tại thượng, người thì thành ngụy quân tử.

Dù sao biểu hiện trong nhóm, ít nhiều gì đều không giống nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play