Dịch: Hàn Phong Vũ

Hơn 1 giờ sáng trong quán rượu, kèm theo trận tiếng ca gào thét của các ca sĩ, từng cái quẹt thẻ, phòng bao không còn một chỗ.

Có gấp rút xã giao nói chuyện làm ăn, có tâm trạng tồi tệ, u ám mua say, cũng có năm ba bạn tốt sum họp, dĩ nhiên, cũng không thể thiếu một số thành phần xấu tính.

Trong phòng bao lớn nhất ở quán bar, một đám em gái trang điểm lòe loẹt, cung kính ngồi xổm cạnh bàn trà, chỉ có hai người sắc đẹp coi như không tệ, đang một trái một phải ngồi bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, lại là lau mồ hôi, lại là uống nước quả.

Em gái ở nơi này chỉ dùng trên phục vụ, đặt vào phạm vi của thành phố Phùng Viễn tuyệt đối cũng coi là hạng nhất, cùng một quy cách phục vụ khách hàng, đều hầu hạ mỗi khách hàng như hoàng đế.

Ngoài mặt không cung cấp bất kỳ phục vụ có tính đặc thù nào, thế nhưng nếu bàn bạc giá cả xong, vẫn có rất nhiều niềm vui mới sinh ra.

Chỉ là Hạ Thiên Kỳ cũng không định dẫn ra tâm tư sung sướng, nhiều nhất cũng chỉ là không chút kiêng kỵ chấm mút mấy cái, ngoài miệng đùa giỡn một chút, và vui đùa ca hát một chút cùng mấy em gái dùng tuổi xuân đổi tiền này.

"Tới tới tới, mọi người cùng hát với anh, thấy con gián anh cũng đừng sợ, thần kinh anh tương đối lớn, chớ sợ chớ sợ..."

Hạ Thiên Kỳ mang theo vài phần men say, cầm mucrophone hát như quỷ khóc sói gào, ngược lại không phải hắn hát không được hay, quan trọng là trời sinh ngũ âm* không đầy đủ, nếu không nhìn ca từ, không nhìn tên bài hát, chỉ nghe hắn hát, tuyệt đối không nghe ra hắn đang hát gì.

*Ngũ âm: Âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt ( lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi).

Thế nhưng dù hắn hát khó nghe như vậy, cả trai cả gái trong phòng bao lại vỗ tay bảo hay, không ngừng giơ ngón cái cho hắn:

"Dễ nghe! Hạ thiếu thật sự vóc người rất đẹp trai, ca hát cũng đặc biệt êm tai, anh không làm ngôi sao thật sự quá uổng tài."

Lâm Vĩnh Liên mặc áo âu phục kẻ caro, sau khi Hạ Thiên Kỳ hát xong thì nhảy dựng trên ghế salon, vẻ mặt sùng bái nhìn Hạ Thiên Kỳ.

Một người thanh niên khác tên Thẩm Dương cũng biểu hiện rất bội phục, lúc này lại cầm một ly rượu tràn đầy đưa cho Hạ Thiên Kỳ:

"Hạ thiếu thật có tài mà, thật không phải khen anh, anh là người có tài nhất tôi từng gặp."

"Hai người cũng thật biết nói chuyện, có điều nói quả thực không sai, ca thì có tài, kỳ thực không coi vào đâu, tôi còn biết khiêu vũ.

Tới, phát cho tôi một bài nhạc múa sống động, tay nhỏ vỗ vỗ*.

**Tay nhỏ vỗ vỗ (Tiếng Trung: 小手拍拍): Một bài hát thiếu nhi của Trung Quốc.

Nói cho các người biết, một hồi nữa cũng phải nhảy với tôi, nếu không tôi dạy cho các người."

Mấy em gái chọn bài hát vốn tưởng Hạ Thiên Kỳ muốn là cái loại nhạc nhảy DJ mix kia, kết quả là bài tay nhỏ vỗ vỗ khiến tất cả mọi người bối rối.

"Cái kia... Là nhạc thiếu nhi tay nhỏ phủi phủi sao?"

"Nhạc nhảy chứ, dù sao chính là tay nhỏ, bộp bộp, tay nhỏ bộp bộp kia."

Quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn che lấp xung quanh, nên cho dù hắn không nhìn hai người Lâm Vĩnh Liên, cũng có thể thấy rõ ràng biểu tình trên mặt bọn họ.

Hắn vẫn không biểu lộ ra bất kỳ thứ gì khác thường, lúc này tiếng nhạc bài hát tay nhỏ vỗ vỗ cũng vang lên, Hạ Thiên Kỳ nhảy thẳng lên bàn trà, quay về phía toàn bộ em gái ngồi xổm phía dưới hô:

"Tới đây các người đẹp, xếp thành hàng nhảy lên theo anh!

Trước xoay mông, đúng, sau đó hất đầu, biên độ lớn một chút, nếu nhảy được, một hồi nữa một người một nghìn đồng tiền tip!

Cái kia... Lâm Vĩnh chơi cái gì, còn có Thẩm gì kia, hai người các người cũng phải nhảy.

Xoay mông lắc một cái, hất đầu lên, sau đó cùng tôi cất tiếng hát:

Tay nhỏ vỗ vỗ, bộp bộp bộp.

Tay nhỏ vỗ vỗ, bộp bộp bộp.

Chân ở đâu?

Đầu ngón chân ở đâu?

Xin anh chỉ ra đi…"

Hạ Thiên Kỳ dẫn đầu một đám người điên không chịu được, không thể không nói nhiều tiền chính là rất tốt, tới chỗ thế này gần như là muốn người khác làm gì cũng có thể, đồng thời bọn họ còn vô cùng vui vẻ.

Hắn hát khó nghe như vậy, ngay cả lỗ tai của mình cũng chịu không nổi, kết quả cứ thế bị mọi người dối lòng vỗ tay bảo hay.

Còn như cái bài hát tay nhỏ phủi phủi đang phát lặp đi lặp lại này, rõ ràng vô cùng não tàn, thế nhưng tất cả mọi người đều nhảy rất nhiệt tình.

Là già trẻ bận rộn, một hồi ngón tay ngón chân của mình, một hồi chỉ cái khác.

Thẩm Dương và Lâm Vĩnh Liên bất đắc dĩ nhảy một hồi, sau đó lại bắt đầu rót rượu cho Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ một mình rước hết, cảm thấy nên quậy nên phá cũng tương đối rồi, đã tới lúc tới kịch hay:

"Tôi nói với các người, ông đây không thiếu tiền, biết trong card của ông có bao nhiêu tiền không? Nói ra hù chết các người."

Thấy cả người Hạ Thiên Kỳ ngã ra nằm trên ghế salon, đã bắt đầu nói nhảm, Thẩm Dương âm dương quái khí* hỏi:

*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

"8 ngàn vạn! Không hù chết các người chứ?"

Thẩm Dương và Lâm Vĩnh Liên nghe được mấy chữ này, hai người biểu hiện kinh ngạc, sau đó tức khắc mặt mày hớn hở.

"Hạ thiếu anh uống nhiều rồi, tôi đưa anh về nhà đi."

"Tôi không có nhà, cũng không muốn đi trở về, tôi cầm tiền trốn đi, các người đưa tôi về quán rượu, quay về căn phòng tổng thống của tôi..."

Trước đó Hạ Thiên Kỳ có trữ đồ giá trị rất nhiều tiền, nên không cần hóa đơn tính tiền của hắn, Thẩm Dương và Lâm Vĩnh Liên lại đỡ hắn đi ra ngoài.

"Gọi đám người Tường Tử kia tới đi, thằng nhóc này bỏ nhà đi, đoán chừng gia đình hắn cũng không biết hắn ở đây, giết rồi tính."

"Giết người? Coi như xong, nhỡ ra việc này bị phát hiện, chẳng phải chúng ta xong đời sao?"

Lâm Vĩnh Liên cũng không dám tiếp nhận đề nghị của Thẩm Dương, Thẩm Dương có chút khinh bỉ nhìn Lâm Vĩnh Liên nói:

"Trên người hắn có 8 ngàn vạn, nếu chúng ta cướp đi số tiền này, bị bắt cũng là chết. Hơn nữa, xuống tay cũng không phải chúng ta, là đám người Tường Tử kia.

Một hồi nữa đưa hắn về chỗ ở, để cho Tường Tử Bọn họ nửa đường tới nơi giải quyết người. Tới lúc đó sống hay chết coi như không liên quan gì tới chúng ta, chuyện giết Hứa Dương Phi trước đó, lúc đó chẳng phải cũng không bị ai phát hiện sao."

Thấy Thẩm Dương có lòng tin như vậy, Lâm Vĩnh Liên cũng chỉ có thể đồng ý.

Hai người không đón xe, cứ như vậy kéo Hạ Thiên Kỳ đi, khoảng 5 phút sau, một chiếc xe đen không treo biển mở đèn lớn đậu ngang trước mặt bọn họ.

Hai người đàn ông mang mũ trùm đầu bước xuống xe, chỉ vào Lâm Vĩnh Liên và Thẩm Dương mắng:

"Thằng này của tao, tụi mày không muốn chết thì nhanh cút cho tao!"

"Anh hai, anh muốn tiền thì bọn em cho anh, đừng bắt người."

"Đ* m*, mày lên đi, giết chết bọn nó cho tao!"

Hai nhóm người kẻ xướng người tùy, sau đó Thẩm Dương lại giả vờ hoảng sợ trốn với Lâm Vĩnh Liên, chờ trôi qua chừng 10 phút, còn cố ý gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nói Hạ Thiên Kỳ bị một nhóm người không rõ lai lịch bắt đi.

Hạ Thiên Kỳ bị hai tên đàn ông vai u thịt bắp bắt đi, chiếc xe chạy một mạch không ngừng tới một vị trí tương đối lệch, sau đó xe chậm rãi dừng lại, bốn người lôi Hạ Thiên Kỳ vào trong một căn phòng cũ nát, không chút khách khí ném hắn xuống đất.

"Tiểu Hàn, đi lấy một thau nước, cho thằng nhóc này tỉnh rượu."

Gã to con tên Tường Tử, lúc này ra lệnh cho một người đàn ông tóc rối tung trong đó.

"Không cần, tôi đã tỉnh rồi."

Hạ Thiên Kỳ tự mình đứng dậy, sau đó phủi bụi trên người một cái, nhìn Tường Tử nói:

"Nhìn cái đ*o chứ nhìn, nhanh mang ghế tới cho ông."

Sau mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, mấy người Tường Tử cũng không nhịn được cười to:

"Nhóc con, mày còn cho nơi này là quán bar hộp đêm sao? Mẹ mày còn dám lảm nhảm, đi, bọn mày dạy dỗ nó một chút."

Tưởng Tử vung tay lên về phía ba người khác, ba người kia mỗi người tới cầm một cây gậy bóng chày dựng bên tường

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play