Dịch: Hàn Phong Vũ​

"Được thôi."

Vừa vặn Hạ Thiên Kỳ cũng muốn hỏi thăm chút chuyện về người đàn ông cõng quỷ trên lưng kia, nên đồng ý không chút suy nghĩ.

Thấy Hạ Thiên Kỳ thoải mái đồng ý, Mạnh Lệ cũng có vẻ rất vui vẻ, lại vội vàng gọi phục vụ viên tới, cầm menu đưa cho Hạ Thiên Kỳ, để Hạ Thiên Kỳ gọi món.

Hạ Thiên Kỳ cũng không khách khí, tùy ý gọi vài món ăn, lại vẫy Lãnh Nguyệt cũng tới nơi ngồi.

Loại tính cách không muốn tiếp xúc nhân sinh này của Lãnh Nguyệt, tự nhiên rất chống đối chuyện qua ngồi, có điều không chịu nổi từng lần kêu gọi của Hạ Thiên Kỳ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp tới nơi ngồi.

Mạnh Lệ cũng không quan tâm Lãnh Nguyệt, vẫn luôn nói chuyện thoải mái với Hạ Thiên Kỳ, sua khi phụ họa mấy câu, Hạ Thiên Kỳ lại hỏi tới chuyện của Hồ Hiểu.

"Vì sao anh bạn kia của cô không thấy xuống, cô không đi gọi hắn sao?"

"Tính cách hắn tương đối lập dị, chúng tôi cãi nhau. Lười không muốn đi gọi, ngoài ra coi như gọi hắn, hắn cũng không xuống."

"A, ra là vậy." Hạ Thiên Kỳ không quá để ý câu trả lời của Mạnh Lệ, mà là ra vẻ tò mò nói:

"Các người chắc là ba người cùng đi đi, còn có một người là ngã bệnh sao?"

"Ba người?" Mạnh Lệ nghe xong lắc đầu:

"Không phải đâu, chỉ có hai người chúng tôi thôi, có phải anh nhìn nhầm rồi không?"

"Tôi không nhìn lầm đâu, lúc đó hắn đến phòng phát thanh tìm cô, lúc đi tôi có chú ý tới, trên người hắn còn cõng theo một người váy đỏ, chắc là bạn gái của hắn đi."

Mạnh Lệ thấy dáng vẻ Hạ Thiên Kỳ không giống nói dối, trong lòng không khỏi xuất hiện chút bất an, vì lúc đó Hồ Hiểu không ngừng nói với cô ta, có một nữ quỷ váy đỏ nằm trên lưng hắn, nên hắn mới không nhúc nhích mà mệt mỏi như vậy.

"Thật sao?"

Mạnh Lệ càng nghĩ càng sợ hãi, nếu Hạ Thiên Kỳ không lừa cô ta, Hồ Hiểu cũng không lừa cô ta, đây chẳng phải nói Hồ Hiểu vẫn luôn cõng một con quỷ, tới chỗ này đi chơi với cô ta?

Có một con quỷ luôn quan sát cô ta?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Mạnh Lệ tức khắc trở nên rất khó coi, nhịn không được run lập cập.

Mạnh Lệ đổi sắc mặt, Hạ Thiên Kỳ thu hết vào trong tầm mắt, biết chắc hắn đã đoán đúng, trên người của tên con trai kia quả nhiên có xảy ra cái gì.

"Anh nhất định đang làm tôi sợ đúng không, anh thật xấu mà."

Mạnh Lệ biết mình có chút thất thố, nên lại khôi phục nụ cười trước đó, Hạ Thiên Kỳ cũng cười cười, không tiếp lục nói thêm về đề tài này. Trong lòng đang suy nghĩ, chờ ăn xong bữa này, lập tức cùng Lãnh Nguyệt rời đi như đã nói.

Thức ăn gọi trước đó bắt đầu lần lượt lên bàn, Mạnh Lệ khăng khăng muốn uống rượu, thế nhưng hai người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lại không muốn uống, sau khi từ chối mấy câu, Mạnh Lệ cũng chỉ có thể từ bỏ.

Lãnh Nguyệt chỉ lo cúi đầu ăn, hoàn toàn không để ý tới hai người Mạnh Lệ và Hạ Thiên Kỳ trò chuyện nhiệt tình, tính cách Mạnh Lệ cũng tương đối hào phóng, trong đôi câu vài lời đã tràn đầy ám chỉ Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ chỉ ứng phó, hoàn toàn không có hứng thú với loại phụ nữ này, cũng không muốn trêu chọc quá nhiều.

Một bữa ăn ăn xong rất nhanh, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lại muốn lên lầu nghỉ ngơi, thế nhưng Mạnh Lệ lại khăng khăng muốn tâm sự với Hạ Thiên Kỳ một chút.

"Lúc này mới bao nhiêu giờ đã muốn về nghỉ ngơi, tôi biết gần đây có một buổi vũ hội mặt nạ đường phố, chúng ta tới đó vui chơi chút được không?"

Mạnh Lệ một dáng vẻ đang thuyết phục Hạ Thiên Kỳ, ý tứ ngoài sáng là như vậy, có điều không thể nghi ngờ là một hồi nữa ra ngoài chơi, uống ít rượu, sau đó buổi tối quay lại lăn qua lăn lại một hồi nữa càng tốt.

Loại chuyện này nếu đổi thành Mộc Tử Hi, trăm phần trăm là sẽ làm, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ chỉ một lòng nghĩ phải nhanh chóng chạy trốn, nên buộc lòng phải tìm một lý do nói:

"Vậy được rồi, cô về phòng trước chờ tôi một lúc, tôi thu dọn một chút rồi ra ngoài."

Nhìn Mạnh Lệ đi vào phòng cô ta, Hạ Thiên Kỳ vội vàng đi vào trong phòng của hắn và Lãnh Nguyệt, sau đó nói với Lãnh Nguyệt:

"Tên con trai ở chung với Mạnh Lệ kia rất có thể sẽ mang tới một con quỷ, chúng ta đổi lại một nơi khác ở lại."

Lúc này Mạnh Lệ hoàn toàn không biết chuyện Hạ Thiên Kỳ muốn chạy, đang ngồi trước bàn hoa tâm nở rộ, nhìn vào cái gương nhỏ của mình chuẩn bị trang điểm.

Lần này, cô ta càng cảm thấy bộ dạng của mình có chút thay đổi so với trước đó, đang trong lúc cô ta nghi ngờ cúi sát mặt xuống tấm gương, lại nghe cửa sổ vốn đang đóng đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng kêu nhẹ.

Trong phòng tối lửa tắt đèn, cửa sổ đột nhiên bị gõ, tức khắc dọa Mạnh Lệ sợ tới mức giật mình, thế nhưng cô ta còn chưa kịp phản ứng, lại thấy Hồ Hiểu đột nhiên leo vào từ ngoài cửa sổ!

Sự xuất hiện của Hồ Hiểu khiến Mạnh Lệ rấy mờ mịt, không hiểu sao đang yên đang lành không đi cửa chính, mà phải leo cửa sổ.

"Anh có bệnh sao! Cũng không sợ ngã chết anh đi!"

"Suỵt..."

Với cái ác cảm của Mạnh Lệ, Hồ Hiểu chỉ làm một động tác tay chớ lên tiếng, tiếp theo một nhiên nhảy từng bước tới trước người Mạnh Lệ, sau đó siết chặt cô ta vào trong lòng, dán bên tai cô ta nói:

"Đừng lên tiếng... Ngoài cửa... Có quỷ..."

"Anh buông ra... Đừng... Đừng..."

Mạnh Lệ bị Hồ Hiểu ôm rất chặt, thậm chí ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không làm được, chỉ dùng sức vùng vẫy.

Hồ Hiểu mặc dù không tính là cường tráng, nhưng dù sao cũng là đàn ông, hơi sức vốn không phải một phụ nữ như Mạnh Lệ có thể hơn được.

có lẽ là cảm thấy vùng vẫy của Mạnh Lệ quá mức phiền phúc, Hồ Hiểu siết một tay trên cổ Mạnh Lệ, một tay giữ hông, sau đó kẹp Mạnh Lệ đi tới trên giường, dùng drap giường hung hăng nhét vào miệng cô ta.

"Nói! Vì sao mày lại đi theo tao!"

Giọng của Hồ Hiểu không lớn, nhưng lại phát ra một tia hung ác, miệng Mạnh Lệ bị Hồ Hiểu chặn lại, hoàn toàn nói không ra lời.

Cô ta rất muốn mắng chửi Hồ Hiểu là sb, bịt miệng cô ta lại còn muốn cô ta nói thế nào, thế nhưng Hồ Hiểu lại cầm thắt lưng hung hăng quất vào mặt cô ta.

"Mày còn đang hù dọa tao sao! Còn mặc váy đỏ! Mày còn leo lên trên lưng tao nữa!"

Hồ Hiểu nói xong bắt đầu dùng thắt lưng quất Mạnh Lệ từng cái một, khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Lệ bị đánh tràn đầy vết máu, nhưng vẫn không khiến Hồ Hiểu dừng lại.

Mạnh Lệ bị đánh đã không cảm giác được đau đớn, cô ta không biết Hồ Hiểu đang nói gì, cũng không biết vì sao Hồ Hiểu lại đối xử với cô ta như vậy.

Mãi đến khi Hồ Hiểu siết cái thắt lưng chết tiệt kia lên cổ cô ta, cô ta mới rốt cuộc biết rõ nguyên nhân.

Vì cô ta thấy được một người phụ nữ trên lưng Hồ Hiểu!

Người phụ nữ kia chỉ có nửa khuôn mặt hoàn chỉnh, nửa khuôn mặt kia thì là xương khô, hai tay nó siết trên vai Hồ Hiểu, toàn bộ thân thể nằm trên lưng Hồ Hiểu, đang toét miệng nhìn cô ta cười lạnh lẽo.

"Ưm ưm..."

Mạnh Lệ liều mạng giãy chết, nước mắt không ngừng theo gò má chảy xuống, thế nhưng Hồ Hiểu lại không phát hiện, vẫn liều mạng siết Mạnh Lệ, mãi đến khi khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của Mạnh Lệ hoàn toàn biến dạng, hoàn toàn tắt thở chết mới dừng lại.

Hồ Hiểu buông tay ra, vẻ mặt dữ tợn trước đó trong nháy mắt biến mất không thấy, thay vào là kinh hãi to lớn.

"Mình... Đây là..."

Hắn hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, mãi tới khi thấy Mạnh Lệ chết trên giường, hắn mới kêu to lên như nằm mơ vừa tỉnh.

Thế nhưng tiếng kêu chỉ phát ra phân nửa, hắn lại cảm giác quần áo toàn thân siết chặt lại, sau đó hắn quỳ dưới đất không thể khống chết, không ngừng dập đầu trước thi thể Mạnh Lệ.

"Cộc cộc cộc!"

Nghe vào như đang có người đứng bên ngoài gõ cửa vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play