Dịch: Hàn Phong Vũ

Sau đó Hạ Thiên Kỳ lại liên tục chém ra mấy lần, thế nhưng sau khi quỷ thuật bùng phát, thì chỉ đẩy lui một chút huyết quang ăn lên như tằm trên người Giang Chấn mà thôi.

Đồng thời, theo tiêu hao của khí huyết sát, uy lực bùng phát của quỷ thuật cũng một lần kém hơn một lần.

Toàn thân Giang Chấn bị bọc trong một mảnh huyết quang, toàn thân từ trên xuống dưới đều là máu trong thân thể rỉ ra, đổi lại là người bình thường, cứ như vậy một hồi cũng chết vì mất máu quá nhiều.

Ánh mắt vốn đỏ lên, lần nữa khôi phục lại màu tím, xem ra Giang Chấn vừa mới thích ứng được với trạng thái trước mắt của mình, quay về phía Hạ Thiên Kỳ không ngừng gầm thét như sấm:

"Mày chết cho tao!"

Lời còn chưa dứt, Giang Chấn lại vung nắm tay lên, hung hăng đánh về phía vị trí của Hạ Thiên Kỳ.

Mặc dù một quyền này uy lực kinh người, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại không ngốc, về cơ bản sẽ không ngốc mà đứng chịu đòn, nên không chút nghĩ ngời, trực tiếp dùng quỷ vực thuấn di đến sau lưng Giang Chấn.

Nhưng hắn vừa mới xuất hiện, thậm chí còn không đợi dùng huyết sát quỷ binh đánh lén, lại thấy thân thể Giang Chấn đột nhiên run lên, mười mấy giọt máu rơi xuống khỏi người gã.

Hạ Thiên Kỳ vô ý thức muốn tránh né, thế nhưng Giang Chấn như mọc mắt sau lưng, vậy mà lui thẳng về phía sau, đạp thẳng xuống.

"Không xong!"

Thầm nghĩ trong lòng không tốt, Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể vung kiếm ngăn cản, nhưng vừa mới vung đến phân nửa, chân của Giang Chấn đã rơi xuống.

Một cước này sức lực vô cùng đáng sợ, Hạ Thiên Kỳ miễn cưỡng dùng huyết sát quỷ binh ngăn cản trước ngực, kết quả một một phen ngăn cản này, lập tức có hơn mười mấy giọt máu rĩ rơi xuống trên người hắn.

Trong phút chốc, quỷ vực kiên cố của hắn tức khắc bị ăn mòn một lỗ hổng, vỡ nát ra.

Mà đang trong lúc hắn kinh hãi vì quỷ vực vỡ tung, Giang Chấn đã xoay người lại, tung một quyền đánh mạnh lên mặt hắn.

Một quyền này vô cùng mạnh mẽ, nếu không phải có khô lâu mũ giáp chặn lại hơn phân nửa sức lực, có lẽ đầu hắn đã không còn trên cổ nữa.

Vách tường phòng ngủ bị va chạm sụp đổ, nửa người Hạ Thiên Kỳ cắm trong vách tường, cả người chấn động đau đớn.

Không liều lĩnh đứng lên, Hạ Thiên Kỳ nhìn Giang Chấn không ngừng phá hoại biệt thự, lại không ngừng chạy thẳng tới chỗ hắn, cảm thấy loại biến đổi này của Giang Chấn, chắc là hắn vận dụng năng lực thiên phú.

Không phải người chủ quỷ vật thể chết nào cũng có năng lực, và năng lực thiên phú.

Mà năng lực có thể hoán đổi, cũng chỉ có nuốt chửng, phụ thân và dung hợp, nhưng nếu muốn thi triển thì nhất định phải chịu phản ứng cắn trả tương đối lớn, cũng chính là chỗ tai hại nhất.

Hạ Thiên Kỳ nhìn cả người Giang Chấn rỉ máu, cảm thấy chỗ tai hại của đối phương chắc là không thể giữ loại trạng thái này quá lâu, nếu không rất có thể sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.

Nên chỉ cần hắn kéo thời gian dây dưa với Giang Chấn này thêm, Giang Chấn tuyệt đối sẽ không có phần thắng.

Trong lòng hạ quyết tâm, Hạ Thiên Kỳ cũng không thả quỷ vực bị co lại ra, mà là vùng vẫy chui ra khỏi tường, sau đó vòng qua Giang Chấn đang vọt tới cực nhanh, định chạy ra khỏi biệt thự.

Không biết có phải đoán trúng tâm tư của Hạ Thiên Kỳ hay không, lại thấy lúc này Giang Chấn đột nhiên dừng cả người lại.

Tiếp theo, lại thấy máu vốn bao phủ toàn thân gã biến thành một tấm lưới máu, ập thẳng tới chỗ Hạ Thiên Kỳ, trực tiếp phá hỏng lối ra của biệt thự.

Bất đắc dĩ, Hạ Thiên Kỳ buộc lòng phải thay đổi phương hướng, thế nhưng cái lưới máu phủ trong không trung kia biến thành càng ngày càng lớn.

Đồng thời bết bát nhất chính là, chịu ảnh hưởng bởi cái lưới máu kia, năng lực thuấn đi hoàn toàn không cách nào sử dụng, rốt cuộc Hạ Thiên Kỳ vẫn bị tấm lưới máu kia phủ lên.

Mắt thấy Hạ Thiên Kỳ bị lưới máu bao lại, Giang Chấn tức khắc phá lên cười ngông cuồng tới cực điểm:

"Ha ha, lần này mày nhất định phải chết, tao phải ăn mày!"

Sau khi tấn thăng lên cấp ác quỷ, năng lực mà Giang Chấn hoán đổi chính là nuốt chửng, có điều năng lực nuốt chửng này, hoàn toàn khác biệt với năng lực nuốt chửng của quỷ anh mà Hạ Thiên Kỳ dung hợp.

Năng lực nuốt chửng của quỷ anh có thể nuốt trọn phần quỷ khí của đối phương, thế nhưng năng lực nuốt chửng mà Giang Chấn hoán đổi này, vẻn vẹn chỉ là để nuốt trọn đối phương mà thôi, hoàn toàn không giành được cho dù là một chút chỗ tốt nào.

Nói tới chỗ mạnh của năng lực này, chính là sẽ không gặp phải phản ứng cắn trả, miễn là bị bắt được, vậy thì hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát nữa.

Giang Chấn bắt đầu thu hẹp lưới máu, cùng lúc đó, cái đầu mặt mũi dữ tợn kia của gã cũng bắt đầu lún xuống, tiếp theo hình thành một cái miệng sừng sững khổng lồ bao phủ cả khuôn mặt.

Lưới máu không ngừng ăn mòn khô khâu quỷ giáp của Hạ Thiên Kỳ, đồng thời bên trong hắn còn không làm gì được, huyết sát kiếm mặc dù có thể hút huyết khí, thế nhưng hoàn toàn không có cách nào đưa hắn ra khỏi lưới trước khi Giang Chấn nuốt chửng hắn.

Mắt thấy mình bị lưới máu kéo động, khoảng cách với cái miệng chờ nuốt chửng kia của Giang Chấn càng ngày càng gần, đôi đồng tử tím trong mắt Hạ Thiên Kỳ đột nhiên sáng lên, cũng đã có cách đối phó.

"Ông đã muốn chết sớm, vậy tôi thành toàn cho ông!

Thôn linh!"

Thôn linh, kỳ thực dựa theo cách lý giải của Hạ Thiên Kỳ, lại thấy không khác nào đoạt xá trong một số tiểu thuyết mà hắn xem, chỉ là khác biệt ở chỗ, đoạt xá là linh hồn của mình chạy vọt vào trong thân thể người khác, ăn hết linh hồn đối phương. Thế nhưng thôn linh lại là hấp thu linh hồn trong người đối phương ra, sau đó lôi vào trong người mình ăn hết.

Năng lực của vô linh chi quỷ lần nữa bị Hạ Thiên Kỳ sử dụng, trong mắt Hạ Thiên Kỳ bắn ra hai bó ánh sáng kỳ dị, không lệch một li, phóng thẳng vào cái miệng mở to của Giang Chấn.

Một cái chớp mắt tiếp theo, cái thân thể người máu của Giang Chấn đột nhiên run lên, tiếp theo, ngũ quan trên mặt hắn bắt đầu lần nữa hiện ra.

"Mày làm gì với tao! Dừng tay nhanh lên!"

Giang Chấn khàn giọng gào thét với Hạ Thiên Kỳ, vì gã không những không thể cử động thân thể không nói, lại cảm giác được trong thân thể đang có một người khác, từng chút một bị bốc ra ngoài.

Gã ngửi được mùi vị tử vong rất rõ ràng, nếu lúc này không ngăn cản Hạ Thiên Kỳ, gã tuyệt đối phải chết là chắc chắn.

"Phong Thần Vũ cứu tôi!"

Giang Chấn lớn tiếng cầu cứu Phong Thần Vũ đang kịch chiến với Lãnh Nguyệt. Nếu lúc này Phong Thần Vũ có thể chạy tới, vậy thì không những có thể cứu được Giang Chấn không nói, còn có thể dễ dàng giết chết Hạ Thiên Kỳ, vì điểm xấu lớn nhất của năng lực thôn linh, chính là cơ thể đối phương không thể cử động, cơ thể của mình cũng vậy.

Đáng tiếc là, Phong Thần Vũ và Lãnh Nguyệt đã chém ra một lỗ lớn trong một góc biệt thự, cả 3 người bao gồm cả Trần Phi đã hoàn toàn không còn trong biệt thự.

"Van xin anh bỏ qua cho tôi, tôi nhận sai, đều là tôi không tốt, đừng giết tôi..."

Giang Chấn bắt đầu cầu xin Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng lời còn chưa nói hết, tiếp theo, một đoàn sương đen bao gồm cả mặt người mặt sợ hãi chui ra khỏi óc Giang Chấn.

Mặt người không ngừng kêu rên sợ hãi, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại không có một chút ý tứ sẽ bỏ qua cho nó, trong khoảnh khắc, đã bị Hạ Thiên Kỳ hút vào miệng.

Trong cơ thể, linh hồn hài nhi của Hạ Thiên Kỳ đang nhắm mắt ngủ say, khi cảm giác được có linh hồn từ bên ngoài xâm lấn, nó lại nhạy bén mở mắt, sau đó đưa cánh tay nhỏ lên, một tay chộp Giang Chấn kinh hoàng đang trôi nổi xung quanh như đang muốn giãy dụa chạy trốn, sau đó làm như xé giấy, kéo thành mười mấy mảnh.

Lấy ra một mảnh vụn linh hồn trong đó, linh hồn anh nhi cần đưa lên trước mũi ngửi một cái, sau đó nhét vào miệng nhai như ăn đồ ăn vặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play