Dịch: Hàn Phong Vũ

Nghe lời nói của Lãnh Nguyệt, các tù đầu đang ngồi đều im lặng tái mặt, hiển nhiên trong lòng đều tin chắc những gì Hạ Thiên Kỳ nói với bọn họ trước đó đều là thật.

"Không có bất kỳ âm thanh gì, mười mấy người trưởng thành nói biến mất là biến mất, cái này thật đúng là gặp quỷ mẹ nó rồi."

Sỏa Đại Bưu thấp giọng mắng một câu, mấy người kia cũng gật đầu phụ họa, khuôn mặt vốn xanh mét cũng dần biến thành tái nhợt.

Ai cũng không ngốc, đêm qua có thể thoáng cái biến mất nhiều người như vậy, nói không chừng tối hôm nay cũng sẽ xảy ra chuyện giống vậy, phòng giam bị các cảnh ngục khóa chặt chẽ, nếu con ác quỷ mà Hạ Thiên Kỳ nói kia lại chạy tới, khó tránh khỏi mấy người bọn họ cũng sẽ theo đó biến mất.

Nếu không có cách đi phòng, vậy bọn họ không có gì khác chờ chết.

Nghĩ tới đây, Trương đầu lần nữa đưa mắt đặt trên người Hạ Thiên Kỳ, cảm thấy chuyện thế này, người có thể cứu bọn họ cũng chỉ có Hạ Thiên Kỳ:

"Hạ lão đệ, bây giờ chúng tôi đều vô cùng tin tưởng những gì cậu nói cho chúng tôi biết trước đó, cậu xem bây giờ mấy người chúng tôi đều chỉ theo cậu, bất kể thế nào cậu cũng phải giúp mấy anh em già chúng tôi một tay, không thể nhìn chúng tôi như những người kia, giống không thấy người chết không thấy xác."

"Đúng vậy Hạ lão đệ, chúng tôi bây giờ chỉ có thể dựa vào cậu, cậu lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không thể không có cách."

Thái độ của các tù đầu với Hạ Thiên Kỳ bây giờ có thể nói là chuyển biến lớn một trăm tám mươi độ, có lẽ nếu Hạ Thiên Kỳ có cách, thì ngay cả muốn bọn họ quỳ gối xuống dập đầu gọi hắn là ông nội, những người này đều sẽ làm không chút do dự.

"Bất kể thế nào, bao gồm cả tôi trong đó đều cần đường hoàng sống qua ba ngày, sau đó tôi mới có năng lực đối phó nó."

"Vì sao phải chờ ba ngày?"

"Đúng vậy, dựa theo tốc độ thế này, ba ngày, sợ là tất cả mọi người đã mất tích hết."

Mấy tù đầu có chút nóng này, vì câu trả lời này của Hạ Thiên Kỳ, dưới góc nhìn của bọn hắn chính là ngay cả cách làm cũng không nói.

"Các vị, thật sự không phải tôi có cách mà không nói với các người, phải biết buổi tối tôi cũng ở trong phòng giam như các người, các người cho là tôi không lo lắng sao?

Chúng ta đều là châu chấu trên cùng một dây, nếu đã tìm được các người, nói rõ chuyện này cho các người, thì tôi sẽ không giấu giếm."

Hạ Thiên Kỳ nói rất chân thành, mấy người Trương đầu suy nghĩ một chút cũng thấy chuyện thật sự là như vậy, tâm tình không khỏi trở nên càng thêm mất mát.

"Vậy thì thật sự không có cách nào? Chỉ có thể ở yên trong phòng giam cầu khẩn vận may đủ là được rồi?"

"Kỳ thực cũng không phải không có cách gì, chỉ là muốn thực hiện thì rất khó."

Hạ Thiên Kỳ vuốt vuốt cằm, lần nữa gợi lên hy vọng của các tù đầu, lúc này đầu trọc thúc giục nói:

"Mau nói nghe một chút, nhỡ đâu có thể làm được thì sao."

"Kỳ thực cũng không có gì, trước kia tôi đã bắt đầu kiểm tra số người của từng khu vực, xem một chút có xuất hiện tình huống mất tích, hoặc tử vong hay không.

Mấy khu vực làm việc khác tạm thời không có chuyện gì, chỉ có vườn thuốc bên kia hôm qua xảy ra chuyện, từ đó có thể suy đoán ra, rất có khả năng thứ quỷ kia hoạt động trong phạm vi vườn thuốc.

Mà đến buổi tối, thì sau 12 giờ đêm, nó sẽ ra tay với người trong phòng giam."

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói tới đây, Trương đầu phản ứng đầu tiên, hiểu ý nói:

"Nói cách khác, hai nơi này là nguy hiểm nhất trong nhà ngục, cũng là nơi có khả năng có người mất tích nhất, chúng ta phải nghĩ cách tránh được, là có thể hạ nguy hiểm xuống mức lớn nhất.

Là thế này đi?"

"Không sai, đây chính là cách làm tôi nghĩ ra." Hạ Thiên Kỳ gật đầu một cái khẳng định, tiếp theo nhìn về phía mấy tù đầu, híp nửa mắt hỏi:

"Cái này quả thực có chút khó khăn."

Lúc này một tù đầu tuổi tác tương đương Trương đầu đột nhiên lắc đầu nói:

"Ban ngày thì cũng được đi, chúng tôi có thể trà trộn vào những khu vực khác, nhưng buổi tối thì nhất định phải về trong nhà ngục."

"Đúng vậy, cái này là tuyệt đối không cách nào thay đổi."

Sỏa Đại Bưu nghe xong, ánh mắt vốn lộ ra chút vui mừng lúc này lần nữa ảm đạm xuống, buồn bực thở dài.

"Lão Trương, ông và trưởng ngục không phải thân thích sao, ông xem ông có thể khơi thông, hai ngày này điều chúng tôi ra không?"

Đầu trọc nghĩ tới mối quan hệ giữa lão Trương và trưởng ngục, không hỏi không xác định.

"Trước kia có lẽ có thể, nhưng các người còn không biết, trưởng ngục đã chết, nên mối quan hệ này, gần như là đừng nghĩ tới nữa."

Trương đầu cũng muốn lợi dụng mối quan hệ này, thế nhưng trời không chiều lòng người, nếu trưởng ngục còn sống, có thể ông ta còn có thể tìm lý do thử một lần.

Mặc dù vẫn không có cách gì tốt, thế nhưng mấy tù đầu cũng không muốn vì vậy mà vứt bỏ, lại hạ giọng thảo luận một lần, cuối cùng tổng kết ra mấy cách thức có thể thoát khỏi phòng giam vào ban đêm.

Một cái là bị cảnh ngục biệt giam.

Một cách khác là truyền đạt lại cho các cảnh ngục chuyện ma quỷ lộng hành mà bọn họ biết.

Cuối cùng, là bọn hắn nhìn trên bám víu quan hệ với các cảnh ngục, nói không chính xác sẽ để cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày.

Nghe các tù đầu thảo luận ra mấy loại cách làm này, Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút trong đầu, sau đó đề xuất nói:

"Các người là tù đầu, cho dù có đánh chết người ở đây cũng chưa chắc sẽ bị biệt giam, thêm nữa, gần đây tính khí của các cảnh ngục không phải quá tốt, nếu các người chọn lúc này gây sự, khó tránh khỏi bọn họ sẽ không giết thẳng tay.

Còn lan truyền ra thông tin có ma quỷ lộng hành này, có lẽ bọn họ sẽ tin tưởng, thế nhưng các người cảm thấy bọn họ sẽ thả người trong nhà ngục ra, sắp xếp ổn thảo ở những khu vực khác sao?

Hiển nhiên bọn họ sẽ không làm như vậy.

Chẳng bằng các người trực tiếp tìm lý do tiếp cận cầu xin bọn họ.

Thế nhưng tôi cảnh cáo trước, không phải cứ rời khỏi nhà ngục, không tới vườn thuốc thì chắc chắn an toàn, ở bên ngoài cũng có nguy hiểm bị để mắt tới, cho nên cho đù các người thật sự quyết định rời khỏi nhà ngục vào buổi tối, thì cũng phải nghĩ rõ ràng thật tốt."

"Vậy Hạ lão đệ cậu tính thế nào?"

Ngay khi các tù đầu kia đang cân nhắc trong lòng, Trương đầu đột nhiên hỏi Hạ Thiên Kỳ một câu.

"Tạm thời tôi chưa nghĩ xong.

Trong nhà ngục tuy nguy hiểm, thế nhưng số người rất đông đảo, nói trắng ra là có thể có rất nhiều người làm đệm. Bên ngoài tuy nguy hiểm nhỏ hơn, nhưng lại rất dễ bị ác quỷ phong tỏa.

Tôi cũng cần suy ngẫm lại thật tốt.

Nhưng mặc kệ thế nào, chuyện đã giao thì các người chắc chắn phải tiếp tục làm, chỉ cần qua 10 giờ tối mai, là tôi có thể bắt tay đối phó nó."

Sau khi nói thêm vài câu, đuổi đám người Trương đầu đi, Hạ Thiên Kỳ lại gọi Lãnh Nguyệt muốn rời đi, nói với anh ta:

"Trước đừng đi gấp, có chuyện này muốn bàn bạc với anh."

"Chuyện gì?"

"Về chuyện phần thưởng, tôi nghĩ anh cũng có thể phát hiện, phần thưởng trong sự kiện là 20 điểm vinh dự, có điều địa điểm nằm ở ký túc xá của các cảnh ngục, với chúng ta bây giờ mà nói không quá dễ dàng đạt được."

Lãnh Nguyệt tự nhiên biết một điểm này, hai đầu anh ta nhíu lại suy nghĩ một hồi, sau đó nói một câu khiến Hạ Thiên Kỳ dở khóc dở cười:

"Không thì chúng ta đi thẳng qua bên đó?"

"Nếu như vậy tuyệt đối sẽ bị binh sĩ bắn thành cái sàng, chuyện này cũng thể chơi cừng, có điều tôi có một cách."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play