Dịch: Hàn Phong Vũ

Theo nhóm phạm nhân mới đến này, các cư dân vốn ở trong nhà ngục cũng bắt đầu trở nên phấn khởi, từng đám hân hoan nhảy nhót, không ngừng gây ra đủ các loại âm thanh, tới chào mừng đám tay mơ mới tới này.

Với người tay lão làng ở nơi này mà nói, không có gì phải cao hứng khi thấy một đám thê thảm chẳng khác gì bọn họ kia, dù sao trong ngục giam nơi này chỉ có tổng cộng hai loại người, một là cảnh ngục, một là phạm nhân.

Cảnh ngục là luật pháp ở nơi này, không người nào dám đụng, thế nhưng những phạm nhân mới tới này thì không như vậy, bọn họ còn bị những phạm nhân lão luyện kia đuổi đi điều vị cho cuộc sống lao ngục nhàm chán kia.

Thêm vào là đối tác tuyệt vời cho bọn họ phóng thích dục vọng.

"Ngậm miệng bọn mày vào hết cho tao, nếu không tao nhổ hết cái hàm răng ghê tởm của bọn mày xuống, cho bọn mày nuốt hết!"

Cảnh ngục mặt dài đen mặt, quay lại gầm lên một tiếng với đám phạm nhân đang ồn ào.

Âm thanh tăng cao của các phạm nhân bị tiếng gầm thét của cảnh ngục mặt dài kia nhấn chìm, nhưng dù vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm những người mới tới kia vẫn nóng rực.

Lúc này những phạm nhân kia bị tháo đi thứ che trên mắt bọn họ xuống một cách thô lỗ, mặc dù khôi phục ánh sáng, nhưng thứ bọn họ nhìn thấy vẫn là tuyệt vọng đen như mực.

"Cởi đồ xuống, đi tới!"

Đừng đám tội phạm cởi quần áo trên người xuống, sau đó bị mười vòi nước vừa lạnh vừa mạnh cọ rửa thân thể, rất nhiều phạm nhân gầy yếu bị nước phun chật vật chạy ra rất xa, mà khi bọn họ trở lại vị trí chỗ đứng ban đầu, lại gặp phải một trận đòn đánh của dùi cui điện.

Về hung tàn của đám cảnh ngục, các phạm nhân không hề có chút sợ hãi nào, hưng phấn trong mắt càng lúc càng đậm, không ngừng đưa tay theo tiết tấu cảnh ngục đánh người, gõ "canh canh" lên song sắt.

"Thằng kia không tệ lắm, dáng người rất thon thả, tao muốn."

"Con mẹ mày là cái thứ gì, cút sang một bên, để lại cho tao!"

"Thằng kia cũng rất tốt, chỉ là hơi gầy một chút, có điều gầy chơi mới vui."

"Đến đây đi tiểu bảo bối, đến chỗ ông nội đi, ông nội nhất định sẽ yêu thương con thật tốt."

Từng đám phạm nhân cầm áo tù nhân, dưới sự uy hiếp của cảnh ngục và trong tiếng ồn ào của mấy phạm nhân lão luyện, từng đám mặc vào người mà mặt xám như tro, không khác nào bầy thú trong vườn thú bị giam trong lồng sắt.

Nếu để bọn họ tìm một từ ngữ để hình dung tâm tình lúc này, có thể cũng chỉ có "sống không bằng chết".

"Lũ chó, quy củ của nơi này là cái dạng gì, nói cho đám tạp nham mới tới này biết, nếu có đứa nào trong lũ tạp nham này không biết, tao đánh chết bọn mày!"

Cảnh ngục mặt dài nói xong, hung ác quay về phía đám phạm nhân cười cười, sau đó dẫn theo mấy cảnh ngục rời đi.

Theo cảnh ngục rời đi, trong nhà ngục nhất thời như lớp tự học buổi tối vắng chủ nhiệm lớp, các phạm nhân chộn rộn la ầm lên, trong đó thậm chí còn có tiếng kêu thảm thiết của những người mới tới cảm thấy vô cùng nhục nhã kia.

Cảnh tượng như phim điện cảnh lúc này bắt đầu trở nên mơ hồ, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt hai bên trầm mặc không nói, trong lòng đều đoán được địa điểm của chuyến đi tới đệ nhị vực lần này của bọn họ là nơi nào.

"Lãnh thần, lần này chúng ta chắc là đi nhà ngục Hắc Thiết, không có gì để nhắc nhở anh, ngoài một câu, bảo vệ tốt cúc hoa của anh."

Lãnh Nguyệt hoàn toàn không quan tâm lời nói của Hạ Thiên Kỳ, lúc này đi trước một bước vào bóng tối, Hạ Thiên Kỳ bất đắc dĩ thở dài, cũng theo đó đi vào theo.

Một hồi cảm giác không rõ ràng qua đi, thân thể Hạ Thiên Kỳ mới dần dần có chút cảm giác.

Mở mắt, hắn phát hiện đầu của mình đang dán trên vách tường có chút lạnh lẽo, ngoài ra hai cánh tay thì bị người dùng sức đè xuống, phía sau vọng tới trận trận tiếng cười làm hắn cảm thấy ghê tởm:

"Nhóc con, kỳ thực vận may của mày không tệ, rơi vào trong tay tao, nếu rơi vào trong tay mấy thằng khác ngoài kia, coi như vấn đề là không chỉ có một người ch*** mày."

Gã đàn ông nói xong, hai tay lập tức trực tiếp nắm lấy cái quần của Hạ Thiên Kỳ, có điều không đợi gã cởi xuống, Hạ Thiên Kỳ lại đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi hai người đang khống chế hắn, sau đó hung hăng tát thẳng lên mặt người muốn túm quần hắn xuống kia.

Một cú tát thẳng mặt này, trực tiếp quạt người này bay ra xa, thân thể nặng nề ngã ngồi dưới đất, cuối cùng cả người co quắp.

"Đ* m*. Con mẹ mày, còn dám đánh lại!"

Thấy Hạ Thiên Kỳ trực tiếp đánh lão đại nơi này của bọn họ trợn trắng mắt, mấy tên phạm nhân kia đều vọt tới, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ đảo qua, có chừng bảy tám, hắn cũng không nói nhảm cái gì, nghĩ tới chuyện gã đàn ông kia vừa mới làm với hắn, hắn lập tức có một loại tức giận muốn giết người.

"Thằng nào tao cũng dám đánh, bbọn mày thật là ăn gan hùm mật gấu rồi, con mẹ tụi mày còn chơi mày công tao thụ muốn ch*** tao!"

Hạ Thiên Kỳ vừa mắng, vừa đi tới lui lướt ngang người qua, tránh né tấn công của đám phạm nhân. Năng lực ác quỷ lần nữa bị đóng băng, nhưng dù vậy, lực lượng lúc này của Hạ Thiên Kỳ vẫn không phải mấy tên da bọc xương này có thể chống cự.

"Bao nhiêu tuổi đầu rồi còn cư xử như thằng nhóc con?"

Nhìn một lão già chừng năm sáu chục tuổi chửi bậy nhào tới mình, Hạ Thiên Kỳ không né nữa, một tay duỗi thẳng về phía trước nhanh như điện, sau đó nắm lấy cổ lão già kia kéo mạnh về phía sau.

"A!"

Lão già kêu thảm một tiếng, Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm, lại thêm vào một cước đá lão bay rất xa.

Sau đó hắn lại đỡ được hai nắm tay đấm thẳng tới, sau đó thưởng cho mỗi người một cú tát đầy sức mạnh.

"Tới đây, một cú tát choáng váng mới ra lò, còn thằng nào muốn thử?"

Nhìn bốn người bị Hạ Thiên Kỳ đánh ngã trong nháy mắt, mấy tên còn lại cũng không dám làm bậy, biết lần này bọn họ đụng phải một cái gốc cây cứng.

"Sao vậy? Sợ?"

Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Kỳ đảo qua trên mặt mấy tên kia, vài người tức khắc bị dọa sợ đến mức không bị khống chế lui về phía sau mấy bước.

"Mày có tin bây giờ tao giết chết hết bọn mày không, vì có vẻ như cái chỗ này cũng không quản đấu đá giữa đám phạm nhân, nên thằng nào muốn chết?

Nói! Ai mẹ nó muốn chết!"

Tiếng nói của Hạ Thiên Kỳ tức khắc có lớn hơn một chút, cũng dọa sợ tới mấy người kia lắc đầu liên tục.

"Tới đây, từng người một tới đây, tao có việc muốn hỏi bọn mày, chỉ mày đi, thằng mắt to kia, đúng, chính là mày, còn cố tình híp mắt lại tao móc mắt mày ra!"

Hạ Thiên Kỳ chỉ vào gã đàn ông trung niên mắt lớn nhất trong đó, ra hiệu cho gã đàn ông kia tới trước mặt hắn.

Gã đàn ông mặt như đưa đám, vô cùng không tình nguyện đi tới, giọng có chút run rẩy nói:

"Lầm... Hiểu lầm, là Vương Xương muốn chơi mày, cũng là bọn nó giúp một tay, tao không có làm gì..."

Không đợi gã đàn ông nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại hung hăng một cước đạp trên bụng của gã:

"Vừa rồi tao nghe con mẹ mày làm cho vui vẻ!"

Một cước đạp gã đàn ông chết đi sống lại, không ngừng ôm bụng kêu thảm thiết, Hạ Thiên Kỳ mới cảm giác được khó chịu trong lòng ra hết một phần, định chờ mấy tên bị hắn đánh bất tỉnh kia tỉnh lại, rồi tiếp tục chỉnh đốn lại một trận thật tốt.

Kiểm tra một chút, Hạ Thiên Kỳ phát hiện trên người mình cái gì cũng có, chỉ là balo mang trên lưng trước đi tới đây đã không thấy đâu. Nhìn thoáng qua đồng hồ vinh dự, một mặt trên đồng hồ vinh dự lần nữa phát hiện dãy số đếm ngược, thời gian biểu hiện phía trên là 72 tiếng.

Nói cách khác, trong điều kiện tiên quyết bọn họ mất đi năng lực, bọn họ phải ở lại trong cái nhà ngục chết tiệt này trọn 3 ngày!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play