Dịch: Hàn Phong Vũ

Trên đường quay về thành phố Phước Bình, Sở Mộng Kỳ lái chiếc ferrari màu đỏ của Triệu Tĩnh Thù, một mình dẫn đầu chạy ở phía trước, còn Hạ Thiên Kỳ thì lái chiếc BMW X6 chở Triệu Tĩnh Thù không nhanh không chậm theo đằng sau.

"Cô nói Lãnh thần và Lương Nhược Vân cũng từng tới?"

Khi nghe Triệu Tĩnh Thù đề cập tới trước đó Lãnh Nguyệt và Lương Nhược Vân từng tới nơi này, ít nhiều gì Hạ Thiên Kỳ cũng có chút ngạc nhiên, ngược lại không phải cảm thấy Lãnh Nguyệt không lo lắng cho hắn, mà là hắn có chút đánh giá thấp lo lắng của Lãnh Nguyệt với hắn.

"Bọn họ tới sớm hơn chúng tôi một bước, lúc tôi và Mộng Kỳ tới nơi, Lãnh Nguyệt đang liều mạng thử phá vỡ phong tỏa. Sau đó chúng tôi cùng nhau thử, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào phá vỡ.

Sau đó có lẽ anh ta cảm thấy cho dù có ở lại cũng không có tác dụng gì, lại rời đi với Lương Nhược Vân."

Nói tới đây, Triệu Tĩnh Thù hồi tưởng lại dáng vẻ Lãnh Nguyệt lúc đó, không nhịn được cười nói:

"Có điều Lãnh Nguyệt cũng không thừa nhận là tới giúp anh, trước sau vẫn mặt lạnh nói anh ta đang lợi dụng phong tỏa bên ngoài Bắc An để tập huấn, ngẫm lại cũng thật sự rất buồn cười."

"Lãnh thần vẫn luôn là cái dạng đó, mặt lạnh như một khối băng, trong lòng lúc nào cũng quan tâm tới chúng ta."

Hạ Thiên Kỳ nghe xong cười cười, cảm khái nói một câu phát ra từ nội tâm.

"Đúng vậy, Lãnh Nguyệt vẫn luôn là ngoài lạnh trong nóng, có điều đoạn thời gian này không gặp, cảm giác so với trước kia anh ta còn không thích nói chuyện hơn, cũng không biết anh ta và Lương Nhược Vân đã cùng nhau trải qua những gì."

"Chắc chắn vất vả không chịu nổi, có điều Lãnh thần cũng không thèm để ý những thứ này, hắn theo đuổi chỉ là thực lực mạnh mẽ. Tôi cũng không gặp hắn, chờ gặp được, phải hàn huyên với hắn nhiều một chút."

Về Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cũng không lo lắng, vì liên quan tới ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, nên trong nhận thức của hắn, trong sự kiện không có gì có thể làm khó Lãnh Nguyệt, còn Triệu Tĩnh Thù lo lắng tính cách trở nên lạnh nhạt hơn, hắn càng không thèm để ý, dù sao Lãnh Nguyệt đây trước kia cũng rất ít khi mở miệng nói chuyện.

Đề tài liên quan tới Lãnh Nguyệt, hai người hàn huyên tới chỗ này lại ngừng hẳn, Hạ Thiên Kỳ liếc nhìn Triệu Tĩnh Thù, do dự một chút hỏi:

"Gần đây cô thế nào rồi?"

"Trong sự kiện có chút gian nan, nhưng may mà hữu kinh vô hiểm, thực lực của tôi đã bước vào cấp lệ quỷ, trước khi tới chỗ này, đồng thời tôi còn yêu cầu quản lý.

Mặc dù khoảng cách còn kém anh và Lãnh Nguyệt rất nhiều, cũng có một đoạn chênh lệch với Mộng Kỳ, thế nhưng tôi sẽ cố gắng."

Nghe Triệu Tĩnh Thù đã có thực lực của cấp lệ quỷ, đồng thời yêu cầu sát hạch quản lý, Hạ Thiên Kỳ thật lòng vui mừng cho cô, vì chỉ cần Triệu Tĩnh thù trở thành quản lý, tính cả cơ hội cầu cứu quản lý cấp cao một lần hắn giành cho Triệu Tĩnh Thù trước kia, Triệu Tĩnh Thù lại tương đương với có hai cái bùa hộ mạng.

Chỉ cần cô cẩn thận một chút, theo thực lực tăng lên, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn.

"Không sai, xem ra tiểu đội này của chúng ta giải phóng ra thực lực thật sự càng ngày càng mạnh."

Hạ Thiên Kỳ nhắc tới giải phóng tiểu đội, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của Lưu Ngôn Mẫn, nụ cười trên mặt cũng dần dần trở nên cay đắng:

"Nếu Mẫn Mẫn còn ở đó, vậy cũng đã thành quản lý đi, cũng không biết bây giờ hắn thế nào rồi."

"Chỉ cần chúng ta tin tưởng hắn, sớm muộn gì vẫn sẽ gặp được."

"Cũng đúng, luận về kinh nghiệm, hắn còn nhiều hơn tôi, sẽ không có chuyện gì."

Triệu Tĩnh Thù gật đầu không có ý kiến, chợt nghĩ tới sự kiện sát hạch lần này của Hạ Thiên Kỳ, lại hỏi:

"Tôi nghe Lãnh Nguyệt nói, sự kiện trong lần sát hạch này của anh cũng không dễ dàng, sự kiện bao gồm hai con ác quỷ, thế nhưng lúc đó anh còn không có đủ thực lực cấp ác quỷ, anh là giải quyết thế nào?

Sở dĩ chúng tôi không hẹn mà cùng chạy tới, đồng thời còn nghĩ mọi cách muốn phá vỡ phong tỏa, là cảm thấy anh rất khó có phần thắng."

"Mọi người nghĩ không sai, nếu không có điều bất trắc xảy ra, quả thực tôi rất khó còn sống chui ra."

Hồi tưởng lại trải nghiệm trong sự kiện lần này, biểu tình Hạ Thiên Kỳ nhất thời trở nên phức tạp, thở dài nói:

"Sự kiện này là do cái trận pháp trong nhà tôi kia đưa tới, mắt trận chạy trốn, mẹ tôi cũng mất đi thần trí trong một đoạn thời gian..."

Hạ Thiên Kỳ nói đại khái một phần chuyện xảy ra lúc đó cho Triệu Tĩnh Thù nghe, Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng cảm thấy cảm thấy trong lòng ê ẩm như thể là chuyện của mình, biết sự kiện này hiếm thấy là không chỉ đơn thuần đối mặt ác quỷ, nhiều hơn chính là lúc Hạ Thiên Kỳ đang đối mặt với mẹ của hắn.

Thấy đôi mắt Triệu Tĩnh Thù đột nhiên đỏ lên, Hạ Thiên Kỳ vội vàng cười an ủi nói:

"Tôi thế nào cô còn không biết sao, da mặt dày, tim lớn, hơn nữa đối với tôi mà nói thì kết quả của sự kiện này đã là loại kết quả tốt nhất với tôi, mặc dù không liên lạc được với cha tôi, thế nhưng nếu mẹ đã không tổn thương tôi, thì tự nhiên cũng sẽ không làm tổn thương cha tôi, chỉ cần ông ấy không sao thì sớm muộn gì chúng tôi sẽ liên lạc được.

Bây giờ mẹ tôi bị phong ấn trong thân thể tôi, mặc dù tôi còn không có cách nào giải cứu bà ấy, thế nhưng sớm muộn gì sẽ có cách."

Lời nói của hắn cũng là lời trong lòng hắn, sự kiện này có thể nói là lấy loại cách thức này kết thúc, với hắn mà nói, đây coi như kết quả tốt nhất.

Mẹ hắn cũng không có hồn phi phách tán, ngược lại còn tồn tại thật tốt, chỉ là bị phong ấn lại mà thôi. Hắn cũng không tìm được thi thể cha hắn, thêm vào tình cảm của cha hắn với mẹ hắn, nên mẹ hắn tuyệt đối sẽ không hạ sát thủ với cha hắn, đó là lý do mà sự mất tích của cha hắn vẻn vẹn chỉ là mất tích mà thôi.

Mà hắn bên này, không những thành công hoàn thành sát hạch, tấn chức làm quản lý cấp cao, còn lấy sự kiện lần này làm ván nhảy để có được sức mạnh cấp ác quỷ.

Quỷ binh vốn là dao găm cũng xảy ra biến đổi cực lớn, biến thành một thanh huyết sát binh uy lực kinh người, theo tay vung lên có thể bộc phát ra quỷ thuật vượt xa.

Huống chi hắn còn nhận được năng lực thiên phú cắn nuốt, và năng lực quỷ anh mạnh mẽ hơn.

Cho nên dựa vào các loại trên mà nói, kết quả cuối cùng của lần sát hạch này tuyệt đối là tốt nhất.

Ngoài ra điểm quan trọng nhất, chính là bí mật của gia đình hắn lần nữa được để lộ một góc, làm hắn có một nhận thức mới sâu hơn.

Trong khoảng thời gian hơn một năm ở Minh Phủ này, trải qua những mưa gió, nguy cơ nhấp nhô, coi như là còn nhiều hơn trải nghiệm cả một đời của rất nhiều người, mặc dù hắn còn rất trẻ, nhưng không còn là tên lỗ mãng miệng đầy lời thô tục như lúc mới rời khỏi trường học nữa.

Theo đà đi về phía trước, mục tiêu cũng theo đó ngày càng rõ ràng hơn, trọng trách trên vai càng ngày càng nặng, hắn đã có thể thật sự cảm nhận được, hoàn cảnh sinh tồn của mình rốt cuộc là nơi nào.

Nên sau này không cần biết xảy ra chuyện đáng sợ tới mức nào, hắn cũng sẽ không dao động quyết tâm tận đáy lòng, sẽ loại bỏ mọi chông gai mà đi tiếp, càng đi càng xa.

Nhìn đôi mắt vô cùng kiên nghị của Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù biết sự lo lắng của cô có chút thái quá, cho tới nay cô luôn biết rõ lạc quan và kiên cường của Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng hiện tại nhìn lại, cô vẫn có chút đánh giá quá thấp.

Nếu đổi lại là cô trải qua đủ các loại trải nghiệm trong hơn một năm này của Hạ Thiên Kỳ, có thể sớm đã thành sụp đổ, tuyệt đối sẽ không đạt tới loại thành tựu này như Hạ Thiên Kỳ.

"Tôi tin anh, anh chắc chắn có thể trở nên mạnh hơn."

Triệu Tĩnh Thù cười rất rạng rỡ, trong lòng có một loại xung động muốn chồm qua hôn Hạ Thiên Kỳ một cái, thế nhưng theo đấu tranh nội tâm, rốt cuộc cô vẫn nhịn được.

Sự trưởng thành của Hạ Thiên Kỳ khiến cô vô cùng vui vẻ, nhưng ngược lại, cô cũng phải bỏ ra nỗ lực gấp bội, làm mình biến thành một trợ lực lớn nhất cho hắn trong tương lai, chứ không phải thành một gánh nặng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play