Dịch: Hàn Phong Vũ​

Lúc này trận pháp đã hoàn toàn biến mất, con ác quỷ kia còn muốn dựa vào cách thức trước đó để trưởng thành đã đi không thông nữa. Có điều so với quỷ khí và sát khí, hắn còn biết một cách thức có thể khiến quỷ vật trở nên mạnh mẽ, đó chính là thông qua giết chóc từ đó hấp thụ oán khí người chết.

Loại tồn tại này của quỷ vật, trong quyền bút ký mà Lãnh Nguyệt cho hắn, có giải thích rất tường tận về một khoảng trưởng thành này.

Ngoài hấp thu quỷ khí, sát khí ra, một loại cách thức nhanh nhất chính là giết chóc.

Vì muốn sát khí xuất hiện cần phải giết chóc, đồng thời trong giết chóc còn có thể đạt được một thoại thuốc bổ khác mà quỷ vật cần, đó chính là oán khí.

Lúc đó quỷ vật có thể dùng nuốt chửng hỗ trợ, nhưng cũng sẽ không thu được oán khí, chỉ có thông qua lùng giết nhân loại nới có thể thu được.

Nếu ném một con lệ quỷ vào một thành phố, cho nó thời gian nhất dịnh, thì rất có thể sẽ lên cấp biến thành ác quỷ, chỉ cần nó giết sạch toàn bộ người trong thành phố đó là được.

Cũng chính vì nghĩ tới một điểm này, nên hắn mới có thể nghi ngờ, con ác quỷ kia có thể tiến hành hành vi giết chóc trên một phạm vi lớn hay không.

Vì với nó mà nói, toàn bộ người của thành phố này đều là thuốc bổ cực tốt.

Với bấy nhiêu người, nó sẽ lớn mạnh hơn một chút.

Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy tính chất của loại khả năng này rất lớn, vì bản chất con ác quỷ kia thật ra chính là một con quỷ mị, mà trước giờ quỷ mị lấy xảo trá làm danh hiệu, nên khó nói sẽ không tiến hành cách này.

Mặc dù hắn sẽ không trách trời thương dân như Lãnh Nguyệt, thế nhưng dù sao Bắc An cũng là quê quán của hắn, huống chi nếu mặc kệ ác quỷ giết chóc số lượng lớn, hắn cũng sẽ theo đó mà xúi quẩy. Dù sao nội dung sát hạch quản lý cấp cao của hắn, chính là diệt trừ con ác quỷ kia.

Ác quỷ càng mạnh mẽ, phần thắng của hắn càng nhỏ, nên chậm thì xảy ra biến cố, vẫn là tìm được con ác quỷ kia, tiêu diệt nó càng sớm càng tốt mới thêm thanh thản.

Nghĩ tới những điều này, Hạ Thiên Kỳ đã hoàn toàn không thấy buồn ngủ, trong lòng lần nữa không bị khống chế trở nên nóng nảy.

Mặc dù nội thành thành phố Bác An không lớn, nhưng muốn tìm ra ác quỷ trong đó cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Quỷ vật trời sinh có sẵn bản lĩnh che giấu khí tức, mặc dù hiện tại nó đã ra ngoài chém giết, hắn cũng không cách nào đơn thuần dựa vào cảm nhận khí tức, để xác định chỗ tồn tại của ác quỷ.

Ngược lại thì hắn, nếu giữ nguyên trạng thái ác quỷ thời gian dài, sẽ bị ác quỷ kia biết được vị trí.

Hạ Thiên Kỳ có hơi nhức đầu suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra cách thức gì tốt.

Trong lúc vô tình thời gian trôi tới 3 giờ sáng.

Các cư dân trong thành phố đều đã ngủ say, ngoài một số ít người ra, phần lớn người đều không chút phát hiện tình cảnh nguy hiểm đang lan tới chỗ bọn họ.

Gió thu xào xạc trên lối đi bộ không thấy tới một cái xe cẩu, một chiếc xe, đèn tín hiệu chỉ thị không ngừng lóe ra hai loại ánh sáng đỏ xanh, nhưng vừa lúc đó, đèn chỉ thị lại đột nhiên mờ đi, cùng lúc đó, một bé gái dáng vẻ chừng sáu bảy tuổi, đang chậm rãi đi tới từ một góc tối.

Cuối cùng, nó đi tới phía dưới đèn chỉ thị, ngẩng đầu âm trầm nhìn chung cư giăng đấy bốn phía.

Đường Lão Bắc là khu vực đông dân cư nhất của thành phố Bắc an, xung quanh đều có tiểu khu, tiểu khu và tiểu khu liền kề nhau, trải dài liên tục hơn 15 tiểu khu.

Đèn chỉ thị mờ đi một hồi, sau đó lần nữa lóe lên đỏ xanh giao nhau, sáng rực chiếu vào trên mặt đứa bé gái kia, có thể thấy rõ ràng, nó có một đôi mắt tím đáng sợ.

Không hề nghi ngờ chút nào, đây chính là con ác quỷ mà Hạ Thiên Kỳ muốn tìm kiếm kia.

Sau khi tìm tới mảnh khu vực tập trung nhà ở này, lại thấy đôi mắt tím của ác quỷ đột nhiên sáng lên, sau đó vô số oan hồn đang hét thảm, mang theo quỷ khí đông nghịt lan rộng khắp bốn phía.

Quỷ khí bao quanh oan hồn, dần dần hình thành một cái lưới lớn che khuất bầu trời khắp bốn phúa, ngay sau đó, quỷ vực nháy mắt bộc phát ra từ vị trí chỗ ác quỷ đứng, bao phủ hơn phân nửa rất nhiều tiểu khu lân cận.

Một cái chớp mắt tiếp theo, trên mặt của ác quỷ lộ ra dáng tươi cười âm trầm tàn ác, bóng dáng biến mất tại chỗ dừng dưới đèn chỉ thị.

- ---

Sau khi kết thúc hội nghị, Diệp Kiện cũng không lập tức quay về nghỉ ngơi, mà là tiệu tập toàn thể thành viên trong tổ trọng án, lại mở một hội nghị nhỏ.

Nhìn một đám thành viên cúi gục đầu thấp thỏm lo sợ, Diệp Kiện thở dài cổ vũ nói:

"Bây giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, làm tốt trách nhiệm cần làm là được. Có điều oan toàn quan trọng, chuyện dư thừa không nên đi quản, dù sao ban đầu chúng ta tới nơi này cũng chỉ để tra án, bây giờ vị án đã điều tra rõ, không cần biết sau đó xảy ra chuyện gì, cũng không còn liên quan tới chúng ta nữa."

Bên này Diệp Kiện vừa mới nói xong, lại nghe một người tuổi tác xấp xỉ hắn nói:

"Vụ án là đã điều tra xong, nhưng bây giờ chúng ta hoàn toàn mất đi liên lạc với bên ngoài, trong lòng hiển nhiên hoảng sợ."

"Tôi cũng có loại cảm giác này, cuối cùng vẫn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì đó."

"Lẽ nào các người đang nói tới ngày tận thế đi?"

Nghe mọi người nói mấy lời càng ngày càng nguy hiểm, Diệp Kiện lập tức ngắt lời bọn họ:

"Lúc này đừng tự tạo thêm áp lực tâm lý cho mình nữa, sáng mai đi mua đủ đồ, chúng ta đường hoàng ở lại khách sạn. Trước đó tôi đã chào hỏi rồi, nếu tình hình đường cao tốc bên kia được dò rõ ràng, hoặc là nhận được liên hệ với bên ngoài, sẽ có người nói với tôi."

Diệp Kiện nói xong, lại không muốn tiến hành tiếp, vì vậy đứng lên khỏi chỗ ngồi nói:

"Vậy cứ như vậy đi, mọi người đi về nghỉ sớm, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho mọi người."

"Tổ trưởng, anh không trở về chúng chúng tôi sao?"

Thấy Diệp Kiện không có ý tứ muốn đi, một cảnh viên đột nhiên gọi hắn một tiếng.

"Mọi người về trước đi, tôi cần một mình suy nghĩ chút chuyện."

Chờ một đám thành viên rời đi, Diệp Kiện châm một điếu thuốc, hơi đẩy ghế dựa hắn ngồi về sau một cái, hai chân gác thẳng lên bàn trong phòng hội nghị.

Mặc dù nói là cần một mình nghĩ chút chuyện, nhưng trên thực tế trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, cũng hoàn toàn không có ý tứ còn muốn suy nghĩ, vì như những gì hắn nói trước đó, nơi này đã không còn chuyện gì của hắn, những gì nên làm hắn cũng đã làm xong, chuyện còn lại hắn không muốn quản, cũng không quản được.

Lấy điện thoại di động ra, nhìn ảnh vợ con mình trên màn hình điện thoại di động một chút, Diệp Kiện không khỏi cảm thấy trong lòng đau nhói, nước mắt rơi xuống không có dấu hiệu.

Lại thử gọi điện thoại cho vợ của mình, nhưng vẫn như thường ngày, vẫn nằm trong tình trạng kết nối nhưng không ai nghe.

"Nếu như lần này anh có thể thuận lợi quay về, anh nhất định sẽ nghe lời em, buông bỏ phần công việc này, mở một quán nhỏ an ổn sinh sống, không bao giờ khiến hai mẹ con em lo lắng nữa."

Lẩm bẩm nói ra lời này ngoài miệng, trong lòng Diệp Kiện càng trở nên khó chịu, thở dài, xoa xoa nước mắt trên mặt, hắn bỏ chân xuống rồi cũng đứng lên đi ra ngoài.

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, hắn tức khắc bị gió lạnh thổi đến mức da đầu tê dại, toàn thân lạnh run lập cập.

Từ nơi này tới khách sạn chỗ ở của bọn họ cần phải đi hết quãng đường 10 phút, hắn vốn muốn tìm một khách sạn gần đó, thế nhưng làm thế nào lãnh đạo bên này cũng không đồng ý, nói với lực lượng tới hỗ trợ phá án, nhất định phải sắp xếp ở nơi tốt nhất.

Thành viên khác đều không muốn phải chịu đựng, nên hắn cũng đồng ý.

Đi qua hai quảng trường liên tục, Diệp Kiện đi tới một ngã tư đường, khách sạn chỗ ở của hắn nằm ở hướng đông ngã tư, rẽ qua đi lên một chút là đến ngay.

Có điều hắn cũng không đi gấp, mà là như phát hiện thứ gì mà ngừng lại, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

"Đó là... Cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play