Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng dừng xe, hạ cửa kính xe xuống áy náy nói với Triệu Tĩnh Thù:
"Thật xin lỗi Tĩnh Thù, tôi thu lại mấy lời tôi vừa nói với cô trước đó, chúng ta là bạn bè, lẽ ra tôi nên tôn trọng suy nghĩ của cô, chứ không nên một lòng muốn thay đổi, áp đặt suy nghĩ của tôi lên cô."
"Anh nói không sai, Thiên Kỳ, đôi khi tôi suy nghĩ vô cùng ngây thơ. Có điều cảm ơn anh có thể đả thông tư tưởng cho tôi, tôi sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, để cho đám cặn bã mất nhân tính kia giảm bớt một chút."
Triệu tĩnh Thù tới nới đây, lần nữa lộ ra nụ cười dịu dàng, giống như chuyện không vui ngày hôm nay, đều hòa tan theo nụ cười của cô.
Thấy Triệu Tĩnh Thù khôi phục lại, trong lòng Hạ Thiên Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút lại khích lệ nói:
"Tĩnh Thù, năng lực Phụ ma sư của cô rất hiếm thấy, tất cả mọi người cảm thấy tiềm lực ở cô, tôi tin sau này cô nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ."
"Tôi đương nhiên sẽ trờ nên mạnh mẽ, không thì làm sao có thể đuổi kịp bước chân của anh và Lãnh Nguyệt, từ nhỏ tới lớn bất kể tôi làm gì đều chưa từng tụt lại phía sau, cho dù ở nơi này cũng vậy."
Triệu Tĩnh Thù nói xong cùng Hạ Thiên Kỳ nhìn nhau cười cười, dường như đều thấy được sau này bản thân trở nên mạnh mẽ.
"Thời gian không còn sớm, tôi đưa cô về."
"Được."
Đưa Triệu Tĩnh Thù tới ngoài tiểu khu, nhìn Triệu Tĩnh Thù lái xe vào trong, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới quay đầu trở về đỉnh núi hoang chỗ ở của Ngô Địch.
Dọc đường tâm tư của hắn ít nhiều gì cũng có chút không bình tĩnh, cảm thấy sau này hắn không những phải mạnh mẽ lên trên thực lực, trong lòng cũng phải trở nên mạnh mẽ.
Nếu sau này hắn thuyết phục mấy người Triệu Tĩnh Thù gia nhập đội của hắn, hắn sẽ chịu trách nhiệm bọn họ, chịu trách nhiệm trưởng thành của bọn họ, càng phải chịu trách nhiệm cho tính mạng của bọn họ.
Nếu không có trách nhiệm, không có ghi nhớ trong lòng, không có một thân sức mạnh, thì tới cuối cùng chắc chắc sẽ rơi vào tình cảnh một mình đơn độc.
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ là vì có thể còn sống trong hoàn cảnh tàn khốc của Minh Phủ, có thể bảo vệ tốt người nhà và bạn bè của hắn, nếu trong quá trình mất đi bọn họ, vậy thì cho dù sau này có trở nên mạnh mẽ trở lại cũng hoàn toàn vô nghĩa.
- ---
Cùng lúc đó, trên ngọn núi phía sau ngoài chỗ ở của Ngô Địch.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào quần áo ướt đẫm mồ hôi của Lãnh Nguyệt, cả người anh ta lung lay lảo đảo trên một mảnh đất trống, trước mặt là bốn người giấy cầm búa lớn, cười gằn ác độc đánh tới anh ta.
Lãnh Nguyệt không tránh né, trên tay bỗng có thêm bốn lá bùa, bị anh ta vung lên, ngoài miệng thấp giọng nói một chữ:
"Vực!"
Trong khoảnh khắc, bốn lá bùa trên không trung biến hóa cực nhanh, rơi xuống khắp bốn hướng, hình thành một khu vực vuông rộng 8 thước.
Không gian trở nên có chút hư ảo, nhìn kỹ lại không khó phát hiện, ở ranh giới khu vực tứ phương có một tầng khí thật mỏng, từ đó phát ra ánh sáng bạc hư ảo như ẩn như hiện.
"Định!"
Một chữ "định" lần nữa vang lên, quanh quẩn lặp đi lặp lại trong núi hoang, nhìn lại bốn người giấy sắp đánh tới kia, trong nháy mắt thân hình dừng ngay tại chỗ, tức thì hóa thành một ngọn lửa, rồi bị nhuộm thành tro.
Lãnh Nguyệt vô lực té trên mặt đất, trên mặt lại lộ ra một chút nụ cười, vì anh ta rốt cược cảm nhận được tồn tại của không gian, dựa vào thuật pháp dựng lên một pháp vực thuộc về bản thân anh ta.
- ---
Mở radio trên xe lên, Hạ Thiên Kỳ tùy tiện bấm mấy cái, thay đổi nút xoay âm nhạc, mà trong lúc hắn đang suy nghĩ cứ như vậy một mạch lái xe quay về, điện đàm lại đột nhiên vang lên.
Có chút nghi ngờ mở tin tức phía trên lên, Hạ Thiên Kỳ phát hiện là do Mộc Từ Hi gửi tới:
"Thiên Kỳ, chúng ta tìm chỗ tâm sự chút đi."
"Mộc Tử Hi này là nảy ra trò gì sao, lúc này mấy giờ rồi còn muốn tìm mình trò chuyện."
Hạ Thiên Kỳ lẩm bẩm một câu ngoài miệng, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là trả về một tin:
"Bây giờ sao?"
"Ừm, cậu vẫn còn ở chỗ Ngô Địch sao, tôi qua tìm cậu cũng được."
"Bên này tôi đang trên đường đi, nếu không thì chúng ta tới Ngu Nhạc Thành gặp nhau đi, chỗ đó tương đối an toàn."
Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi Mộc Tử Hi chuyện gì, có điều hắn có thể cảm giác được Mộc Tử Hi đang rất cấp bách, không thì cũng sẽ không tìm hắn lúc trễ như vậy.
Dừng xe ở bải đậu xe thu phí đối diện đô thị giải trí, Hạ Thiên Kỳ lần nữa đi tới đô thị giải trí, vì lần trước từng tán gẫu với người phục vụ kia, cho nên sau khi đi vào hắn còn không quên lên tiếng chào hỏi:
"Ở lại, bên trong có chỗ thuê phòng không?"
"Có, đúng rồi, hôm nay ông chủ và Sát tiên sinh có ở đây."
Người phục vụ biết Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hứng thú với chuyện ông chủ bọn hắn, nên lúc này nhắc hắn một câu cực kỳ nhỏ tiếng.
Hạ Thiên Kỳ đi dọc theo hành lang đi tới đầu cuối, lúc này mới phát hiện, đầu cuối bị ngăn cách, trước đó hắn còn không có cảm giác, thế nhưng từ lúc nắm giữ quỷ vực, mẫn cảm với tồn tại của không gian cũng nâng cao, lại không khó phát hiện phần cuối bên kia bị người dùng quỷ vực bọc lại.
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ hiếu kỳ với tình hình trong Ngu Nhạc Thành, nhưng sẽ không ngu ngốc muốn phá vỡ quỷ vực trước mặt, không thì hắn tuyệt đối tin tưởng, người ở bên trong sẽ cho hắn biết cảm giác xuống địa ngục trong một phút.
Đi vào một phòng không người thuê gần đó, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại gửi vị trí cho Mộc Tử Hi.
Mộc Tử Hi tới cũng rất nhanh, hắn đợi không tới 5 phút, đã thấy Mộc Tử Hi mang theo bộ mặt biến thành màu đen đi vào.
"Anh đây là cái vẻ mặt gì, sao lại khó coi như vậy."
"Chúng ta nói ngắn gọn." Mộc Tử Hi không có ý muốn đùa giỡn với Hạ Thiên Kỳ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Thấy Mộc Tử Hi như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng thôi cười cợt, cẩn thận nghe Mộc Tử Hi nói tiếp:
"Cậu nên biết quản lý cấp cao của đệ tam Minh Phủ có ba người, Ngô Địch, Lương Nhược Vân, còn có một người đàn ông mang mặt nạ đen rất ít xuất hiện."
"Ừm, tôi biết có ba người, thế nhưng người cuối cùng như không tồn tại, trên cơ bản hoàn toàn không có cảm giác tồn tại."
Với quản lý cấp cao mang mặt nạ đen kia, Hạ Thiên Kỳ hầu như không có ấn tượng.
"Người này chưa bao giờ quản chuyện của Minh Phủ, thực lực hẳn là không thua kém Lương Nhược Vân, Lương Nhược Vân không quản được hắn ta, hắn ta cũng không can thiệp cách Lương Nhược Vân quản lý Minh Phủ.
Thân phận của người này vẫn luôn là bí ẩn, e là ngoài Lương Nhược Vân ra, trong Minh Phủ không một ai biết lai lịch của hắn ta.
Mục đích của người này đến giờ tôi vẫn không rõ ràng lắm, nói thật với cậu đi Thiên Kỳ, cho nên ngay từ đầu tôi tiếp cận cậu, chính là chịu bị người này sai khiến. Hắn ta để cho tôi tiếp cận cậu, điều tra lá bài tẩy của cậu, bao gồm quan hệ mật thiết giữa tôi với Ngô Địch, nghe ngóng người của hai Minh Phủ khác, ít nhiều gì cũng là vì cá nhân tôi."
Nghe Mộc Tử Hi nói tới đây, trong lòng Hạ Thiên Kỳ nhảy "thịch" một tiếng, vì hắn nhớ kỹ lúc mình vừa mới biết Mộc tử Hi, ngay cả quản lý cũng không phải, nhưng đã khiến người này để ý.
"Vì sao anh phải nghe hắn?"
Hạ Thiên Kỳ tin tưởng Mộc Tử Hi, vì bây giờ Mộc Tử Hi đã lấy được tín nhiệm của hắn, nếu Mộc Tử Hi âm thầm làm gì với hắn, nếu Mộc Tử Hi không nói, tự mình hoàn toàn không phát hiện ra, lại không biết suy nghĩ theo phương diện kia.
"Hắn dùng một loại cổ độc khống chế tôi, 7 ngày là một chu kỳ, dùng đầu mối hắn mong muốn đổi lại thuốc, không thì tôi sẽ độc phát thân vong.
Con người của tôi được nuông chiều từ nhỏ, không đặt thứ gì trong mắt, chỉ thấy cha mẹ nặng nhất, nhưng hắn sợ tôi không nghe lời nên đã theo dõi cha mẹ tôi, mấy ngày nay tôi càng lúc càng cảm thấy khủng hoảng trong lòng, sợ là cha mẹ tôi se gặp nguy hiểm.
Mặc dù hắn hứa hẹn với tôi, chỉ cần tôi nghe lời làm việc, hắn cũng sẽ không làm gì cha mẹ tôi, thế nhưng ngay cả chuyện hắn có mục đích gì tôi cũng không biết, làm sao có thể tin tưởng hắn.
Cho nên sau khi cân nhắc nhiều lần, tôi mới tới tìm cậu."
"Vì sao anh không nói chuyện này cho Lương Nhược Vân và Ngô Địch?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT