Dịch: Hàn Phong Vũ

*Hắc điếm: chỉ quán trọ, khách sạn kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp.

___________

Trong phố mỹ thực đặc biệt đông người, gần như là dán trước ngực dán sau lưng, nếu ngực lớn một chút sợ là có thể chỉa vào người trước mặt đi.

Nên cân nhắc tới một điểm này, Hạ Thiên Kỳ chọn nghiêm chỉnh đi trước Triệu Tĩnh Thù, coi như kỵ sĩ mở đường cho cô, sau đó cảm nhận mềm mại phía sau.

"Thiên Kỳ, cười một cái."

Triệu Tĩnh Thù lấy điện thoại di động ra, Hạ Thiên Kỳ làm mặt quỷ, không ngừng chụp chung mấy tấm với Triệu Tĩnh Thù.

"Anh rõ ràng có thể dựa vào đẹp trai đi kiếm cơm, sao còn làm ra vẻ xấu xí."

"Vì tôi muốn cho nhiều người có thể ăn cơm hơn."

Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại lập tức rất thẳng người, ỷ vào mình thân cao mắt nhìn xuống dòng người phía trước.

Chen lấn thật lâu trong đám người, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc theo Triệu Tĩnh Thù đạt tới mục đích của chuyến đi này của cô, đó là một quán không quá lớn, diện tích hơn 30 met vuông, bên trong đầy ắp người.

Không những như vậy, bên ngoài càng bị một hàng dài bất thường vây tới nước chảy không lọt.

"Má, đây cũng quá hưng thịnh rồi đi, một miếng thịt viên có thể ăn ngon tới đâu?"

"Ngon siêu cấp vô địch."

"So với Ngô Địch còn ăn ngon hơn?"

"Đi qua một bên, bên này nhiều người, anh có thể đi bộ một chút, chắc là tôi phải đứng xếp hàng một hồi nữa."

"Còn phải xếp hàng một hồi? Cô có tin tôi cho cô ăn trong vài phút không?"

"Anh không phải đi cướp đi?" Triệu Tĩnh Thù rất sợ Hạ Thiên Kỳ làm loạn, vội vàng khuyên nhủ:

"Anh cũng đừng làm như vậy, không thì lần sau tôi không cách nào tới đây nữa."

"Dựa vào cướp để làm gì, cô ở đây chờ, cho cô xem thực lực của tôi một chút."

Để lại mấy lời này, Hạ Thiên Kỳ đi thẳng tới trước cửa quán nhỏ, không bao lâu hắn đã ép một phụ nữ có hơi mập ra ngoài, trên tay cầm hai hộp thịt viên bốc hơi nóng.

"Này người đẹp, thương lượng chút không?"

"Muốn ăn thì tự mình xếp hàng, tôi không bán."

"1000 đồng, mua hai hộp thịt viên kia."

"Bao nhiêu tiền?"

"1000, hẳn không phụ công xếp hàng của cô đi."

"Được rồi, thật là loại người gì cũng có."

Cô béo lẩm bẩm ngoài miệng một tiếng, mãi đến khi thấy Hạ Thiên Kỳ lấy 1000 đồng đưa cho cô ta, cô ta mới đưa hai hộp thịt viên trong tay ra.

Có điều vừa ngửi mùi của thịt viên này ở khoảng cách gần, trên mặt Hạ Thiên Kỳ lại không có bất kỳ vui sướng nào, trái lại là hai đầu chân mày nhíu chặt đi tới bên cạnh Triệu Tĩnh Thù.

"Đã xong."

Thấy Hạ Thiên Kỳ cầm hai hộp thịt viên đang bốc mùi kia, Triệu Tĩnh Thù tràn đầy cảm khái nói:

"Thật đúng là có tiền có thể sai khiến quỷ mà, không nghĩ tới còn có chiêu này."

"Cô nói không hoàn toàn đúng, hẳn còn có một câu, đó chính là tiền của Minh Phủ chứ không phải của mình, không sạch sẽ không tiêu. Có điều cô cảm thấy thịt viên này, mùi không đúng lắm."

"Có ý gì?" Nghe Hạ Thiên Kỳ nói mùi không đúng, Triệu Tĩnh Thù mới phát hiện vẻ mặt của Hạ Thiên Kỳ quả thực có chút kỳ quái.

"Tôi nói thịt viên này không bình thường, có một mùi hương rất thơm."

"Mùi thơm? Làm tôi sợ giật mình, có mùi thơm không phải bình thường sao, nếu nó không thơm tôi sẽ không mua nó... Chờ chút, anh nói anh có thể ngửi được mùi thơm của thịt viên này?"

Triệu Tĩnh Thù nói nói mới chợt phản ứng kịp, tiếp theo có chút buồn nôn nói:

"Anh ngửi được mùi thơm của thức ăn sẽ buồn nôn, làm sao có thể cảm thấy mùi thơm chứ, trừ phi..."

"Trừ phi, thịt viên này là làm từ thịt người."

Hạ Thiên Kỳ nói ra đáp án Triệu Tĩnh Thù không hy vọng nghe được nhất, hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời tiếng người ồn ào xung quanh yên lặng khác thường.

"Cái này..."

Triệu Tĩnh Thù không ngừng nôn khan, có thể thấy cô và Sở Mộng Kỳ đã ăn thịt viên ở quán này không chỉ một lần.

"Thật ra cũng không có gì ngoài ý muốn, vì lần trước không biết Mẫn Mẫn đi ăn ở nhà hàng món tây nào trong thành phố Phước Bình, mua về cho tôi một miếng thịt bò bằng thịt cương thi.

Ngay cả thịt cương thi cũng có, xuất hiện thịt người chết cũng không phải chuyện lạ lùng gì."

"Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát ngay bây giờ, để cho cảnh sát điều tra hắc điếm này cho rõ ràng, ông chủ quán kia tôi không chỉnh cho một trận thật tốt không được."

"Tạm thời không nên đánh cỏ động rắn trước, một quán nhỏ nếu không có quan hệ gì với Minh Phủ, làm sao cũng không thể nào dám mua bán xác người trắng trợn, trong này chắc chắn có thế lực Minh Phủ lẫn lộn trong đó.

Cũng không biết có phải như thịt cương thi hay không, đều là thủ đoạn ngầm đến từ đệ nhị Minh Phủ."

Hạ Thiên Kỳ nhỏ giọng nói với Triệu Tĩnh Thù xong, Triệu Tĩnh Thù lại rất oán giận nói:

"Tôi thật không hiểu những người đó, làm thịt cương thi bán còn có thể hiểu được, để làm cho vài thứ quỷ xuất hiện, thế nhưng bán thịt người, ngoài có thể thu lợi, có thể khiến người biết buồn nôn, còn có thể có tác dụng gì nữa?"

"Không biết, có tác dụng gì cũng chỉ có ông chủ của hắc điếm này biết. Dù sao chúng ta cũng đã biết, lần sau không cần tới đây mua nữa, có điều cô có thể để cho Sở Mộng Kỳ đến, cũng cho cô ta buồn nôn luôn thể."

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ không nói rõ, thế nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng, là chuyện này hắn không muốn để ý tới, ít nhất lúc này mà nói là như vậy.

Dù sao chuyện không liên quan tới mình, ăn thứ thịt viên buồn nôn kia cũng không phải hắn.

"Chúng ta đi nhanh đi, còn ngửi mùi kia cửa tôi sẽ khó mà kiềm chế."

"Cái kia... Thiên Kỳ..."

Triệu Tĩnh Thù đột nhiên có chút khó mở miệng kêu hắn một tiếng.

"Cô không muốn để cho tiệm này tiếp tục bẫy người đúng không?"

"Ừm." Triệu Tĩnh Thù khẳng định gật đầu.

"Vậy thế này đi, hôm nay chúng ta thủ tại nơi này, chờ ông chủ kia vừa ra tới, chúng ta bắt ông ta lại, sau đó đánh một trận trước rồi nói chuyện tiếp, cô thấy thế nào?"

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ không muốn xen vào việc của người khác, thế nhưng Triệu Tĩnh Thù đã mở miệng nói, vậy chuyện này không còn là việc không liên quan tới mình nữa.

"Được, vậy chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, thời gian trễ chút rồi quay lại."

Hai người hạ quyết tâm, sau đó rời khỏi phố mỹ thực, không biết có phải bị khẩu vị thịt viên người của cửa tiệm kia đánh gục hay không, dọc theo đường đi tâm tình của Triệu Tĩnh Thù đều không tốt lắm, vẻ mặt có vẻ có chút tối tăm, hiển nhiên là bị cách làm của hắc điếm chọc giận.

Triệu Tĩnh Thù không có tâm tình đi dạo, Hạ Thiên Kỳ tự nhiên sẽ không thu xếp, đầu tiên là hai người đi tới Ngu Nhạc Thành chơi game một hồi, sau đó quay lại khu bên cạnh phố mỹ thực, tìm một quán cà phê, mỗi người gọi một ly cà phê, rồi mãi tới rất khuya mới rời đi.

Bán thịt người, ăn vào không chết, cũng không biến dị, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mặc dù có liên quan với người của Minh Phủ, cũng chưa chắc là những quản lý, hay hoặc là quản lý cấp cao kia làm ra.

Mà đám tiểu lâu la kia, với hắn hiện tại mà nói, vốn là lũ con kiến vỗ tay một cái là có thể đập chết, nên cũng không có tính nguy hiểm gì.

Cũng chính là lo lắng tới điểm này, hắn mới chịu đồng ý giúp Triệu Tĩnh Thù hiểu rõ, bằng không hắn có thể cản lại trước, đợi đến khi hắn hoàn thành sát hạch mới quay lại ứng phó với chuyện này.

Đến 10 giờ đêm phố mỹ thực mới ngừng kinh doanh, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù ngồi trong quán cà phê tới 10 giờ rưỡi, mới ra ngoài theo bảo an cùng chạy vào trong phố mỹ thực.

Rất nhiều quán ăn đều chuẩn bị đóng cửa, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù trốn trong hẻm nhỏ nằm ở góc xéo đối diện hắc điếm kia, nhìn ông chủ tiệm bên trong cùng mấy người phụ việc giúp dọn dẹp hàng quán.

Ông chủ để đầu đinh, dáng người hơi mập, đôi mắt gian xảo, vừa nhìn đã biết đầu óc rất nhiều, chưa chắc là thứ tốt gì.

Vì cái gọi là tâm sinh tướng, một người thế nào, ánh nhìn đầu tiên là có thể nhìn ra đại khái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play