Dịch: Hàn Phong Vũ

Nghe Hạ Thiên Kỳ khẽ kêu một tiếng, lúc này Lãnh Nguyệt cũng theo ánh mắt của hắn nhìn về phía một mặt sông máu, lại thấy trên sông máu đầy thi thể của mọi người trôi nổi kia, có một vật nhỏ nhìn rất giống đồng hồ vinh dự lẳng lặng trôi nổi.

"Sao càng nhìn càng thấy giống đồng hồ vinh dự?"

Hạ Thiên Kỳ cẩn thận nhìn lại một chút, sau đó nâng cổ tay lên so sánh với đồng hồ vinh dự mình đeo một chút, tiếp theo xác định vật nhỏ trôi nổi trên sông máu kia là một cái đồng hồ vinh dự.

Chỉ là khiến hắn và Lãnh Nguyệt đều cảm thấy kỳ quái là, vì sao đồng hồ vinh dự lại xuất hiện trên sông máu.

Phải biết đồng hồ vinh dự của hai người bọn họ vẫn đeo an ổn trên cổ tay, mà chuyến đi tới đệ nhị vực này là Ngô Địch sử dụng năng lực của mình, tương đương với đi cổng sau đưa hai người bọn họ vào, cho nên lẽ ra sẽ không có nhân viên nào của đệ tam Minh Phủ mới đúng.

Hơn nữa, coi như là trong bệnh viện còn có người của những Minh Phủ khác, sau khi bị ác quỷ giết chết, thì đồng hồ vinh dự đeo trên tay cũng không thể nào trôi nổi trên sông máu.

Đồng hồ vinh dự cách sông máu khoảng nửa thước, an tĩnh trôi nổi trên không, tạo thành đối lập rõ ràng với sông máu lao nhanh phía dưới.

Lãnh Nguyệt vẫn còn suy tư, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại thấy hắn nhìn thoáng qua mặt đồng hồ vinh dự trên cổ tay mình, lại thấy ở vị trí góc trên bên trái trên mặt đồng hồ vinh dự xuất hiện một cây kim đồng hồ nhỏ, vị trí mà đầu kim kia chỉ chính là vị trí của cái đồng hồ vinh dự trôi nổi kia.

"Tôi biết cái đồng hồ vinh dự kia là vật gì!"

Hạ Thiên Kỳ đảo mắt, đâu đó hiểu ra nhìn Lãnh Nguyệt nói.

"Là cái gì?"

"Chắc là phần thưởng của sự kiện, anh còn nhớ không? Lúc Ngô Địch giới thiệu đệ nhị vực, có đặc biệt nói qua một điểm, hắn nói toàn bộ phần thưởng đều không do Minh Phủ trực tiếp phát ra, mà là tồn tại ở các vị trí trong đệ nhị vực, và trong các loại sự kiện.

Bây giờ anh nhìn đồng hồ vinh dự một chút, có phải ở góc trên bên trái có xuất hiện một cái kim nhỏ không, tôi nghĩ cái kim đồng hồ này chính là đặc biệt chỉ rõ chỗ phần thưởng cho chúng ta sau khi phần thưởng xuất hiện.

Cũng không biết phần thưởng kia là điểm vinh dự, hay cho điểm."

"Là cái gì, lấy tình hình hiện tại cũng không cách nào lấy được."

Lãnh Nguyệt nghe xong lắc đầu không đồng ý, hiển nhiên là đang khuyên Hạ Thiên Kỳ bỏ cái suy nghĩ trong đầu đi.

"Bây giờ đương nhiên sẽ không cân nhắc nó, thế nhưng chờ kỳ đóng băng năng lực của chúng ta qua đi thì không nhất định."

Hiện nay phần thưởng chỉ xuất hiện một cái, mà bây giờ là hai người hắn và Lãnh Nguyệt ở đây, nếu Lãnh Nguyệt muốn có phần thưởng này, hắn tự nhiên sẽ không đi tranh giành, ngược lại, nếu Lãnh Nguyệt cảm thấy không có vấn đề, vậy thì hắn sẽ cố gắng thực hiện một chút.

Dù sao sát hạch quản lý cấp cao vô cùng cấp bách, bất cứ phần thưởng nào hắn cũng không muốn vứt bỏ.

Cuối hành lang đột nhiên vọng tới một chuỗi tiếng quỷ kêu thê lương, theo đó mà đến còn có một tiếng nổ phá vở cửa chính.

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vừa nghe đã kinh sợ, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là sông máu đã vọt vào tòa nhà khám bệnh.

Kỳ đóng băng trên đồng hồ vinh dự chỉ còn lại 2 phút cuối cùng, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lần lượt liều mạng chạy ra khỏi phòng cấp cứu, bỏ chạy một mạch dọc theo hành lang lên thẳng tới cửa thang lầu đi thông lên tầng thượng.

Khi bọn hắn vừa chạy tới cửa thang lầu, sông máu gần như đã chảy vào trong hành lang, cọ rửa cả hành lang vốn có rất nhiều thi thể nằm la liệt.

Nhảy từng bước lớn lên bậc thang của thang lầu, Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía cạnh cửa tòa nhà khám bệnh mà trong lòng còn sợ hãi, lại thấy sông máu bên ngoài đột nhiên dâng lên thành sóng lớn cao mấy thước, sau đó hung tợn đập vào.

Hạ Thiên Kỳ không dám nhìn nữa, theo sao Lãnh Nguyệt không ngừng chạy trốn tới lầu ba, chỉ là bọn hắn hoàn toàn không dám dừng lại, vì sông máu tràn vào, trong nháy mắt đã nhấn chìm cả hai tầng phía dưới.

Không dám tưởng tượng, nếu bọn họ chậm một bước nữa, có phải cũng sẽ trở thành một thành viên thi thể ngâm trong sông máu hay không.

"Tiếp tục đi lên lầu."

Hai người càng đi càng kinh ngạc, vì bất kể trên thang lầu hay trong hành lang các tầng, khắp nơi đều là thi thể tình trạng tử vong thê thảm.

Chỉ nội trước mắt bọn hắn nhìn thấy, đã có không dưới năm mươi thi thể, cái này còn chưa tính những người chết trong phòng khám bệnh, trong phòng mổ, những nơi mà bọn họ khó nhìn thấy kia.

Mặc dù thường thấy thi thể, cũng thường thấy nhân loại tuyệt vọng bị quỷ vật hành hạ đến chết, thế nhưng thấy cảnh tượng thê thảm trên đoạn đường này, vẫn khiến bọn họ cảm thấy da đầu tê dại.

Đi lên một mạch không dám dừng lại chút nào, rất nhanh bọn họ đã đi tới tầng cao nhất của tòa nhà khám bệnh, nơi này bọn họ đã sớm đi lên trước đó, đồng thời còn thấy một thi thể nữ ở một bên hành lang.

Thế nhưng cách vài tiếng sau lại đi lên nơi này, bọn họ thấy không phải chỉ một thi thể nữ, mà là chừng hơn hai mươi thi thể, thân thể nát vụn kỳ quái nằm khắp các vị trí ở nơi này.

Từng thi thể đều mở to mắt chết không nhắm mắt, ánh sáng trắng bệch rơi vào khuôn mặt biến thành vặn vẹo vì sợ hãi và đau khổ của bọn họ, khiến những thi thể này nhìn qua như lệ quỷ tràn đầy oán độc và thù hận, đang nhìn chằm chằm bọn họ vừa mới trốn lên.

Không để ý tới ánh mắt bất thiện của những thi thể này, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt sải bước nhảy qua trên người bọn họ, sau đó vòng vo một hồi, rồi cùng đi vào trong một dãy hành lang dài khác biệt.

Bên kia hẳn là nối liền với tòa nhà nằm viện, hai bên thông nhau."

Thấy biển hiệu "khu nội trú" tỏa ra ánh sáng xanh lục âm u đối diện, bước chân dưới chân Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không khỏi trở nên nhanh hơn, thế nhưng khi bọn họ đi tới cạnh cửa tòa nhà nằm viện, muốn kéo cánh cửa thép màu xám trắng ra đi vào trong, một tiếng kêu thảm thiết chói tai của phụ nữ đột nhiên vọng ra từ bên trong.

Không hề nghi ngờ, vừa rồi có một phụ nữ bị giết chết bên trong.

Tiếng thét cách bọn họ không quá xa, có lẽ chỉ cần bọn họ kéo cánh cửa này ra, tức khắc sẽ thấy một thi thể nữ chết rất thê thảm.

Có thể cô ta nằm trên mặt đất, cũng có thể tựa vào trên tường, cũng có thể bị xắt hành một đống thịt vụn, xếp ngay ngắn ngay cạnh cửa.

Hạ Thiên Kỳ làm một động tác tay dừng lại, đã có người bị giết, vậy thì chắc chắn nói rõ con ác quỷ kia đang ở bên trong, lúc này bọn họ đi vào quả thực là chịu chết.

Lãnh Nguyệt tự nhiên cũng biết một điểm này, đợi khi thân thể dừng lại, lại cảnh giác mười phần nhìn chằm chằm cánh cửa màu xám trắng trước mắt kia, trong mắt lóe ra ánh sáng bất an.

Bước chân theo bản năng lui về phía sau, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ dừng trên đồng hồ vinh dự, thời gian cách lúc năng lực của bọn họ được giải phóng còn 30 giây cuối cùng.

Trong lòng lặng lẽ đếm ngược lần cuối cùng, nhưng vào lúc đó, Lãnh Nguyệt bên kia đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh, Hạ Thiên Kỳ vô ý thức quay đầu nhìn lại, lại thấy trên cửa chính vốn là màu xám trắng, cuối cùng bắt đầu rung động.

"Trốn!"

Lãnh Nguyệt hô to một tiếng, hai người quay đầu chạy trốn không chút nghĩ ngợi, nhưng không chạy ra được bao nhiêu bước, ở một vị trí trước mắt cách bọn họ không tới một thước, một lượng lớn máu có chút gay mũi trong lúc bất chợt không ngừng cuồn cuộn rơi xuống, hoàn toàn chặn lối đi chạy trốn của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play