Dịch: Tinna My | Biên: Hàn Phong Vũ

Trong căn phòng nhỏ cạnh phòng truyền dịch, ba cô y tá nhàm chán ngồi ở bên trong, trò chuyện với vẻ mặt hoảng sợ:

“Thực sự, cô gái lúc đó các ngươi đều thấy, thực sự là người sống sờ sờ, chân còn bị thương, kết quả người này hoàn toàn biến mất, camera giám sát hoàn toàn không quay được cô ta.

Trước đây tôi từng nghe người ta nói, cái gì bệnh viện ma quái, oán khí nặng, kết quả không nghĩ tới thật sự gặp quỷ.”

Lưu Huyên thì thà thì thầm với hai cô ý tá làm lâu năm hơn cô một chút, xem ra lá gan của hai người cũng không lớn, bị Lưu Huyên hù cho ôm lấy tay nhau, muốn nghe lại cũng không dám nghe nữa.

“Được rồi tiểu Lưu, em đừng nói nữa, nói xong rồi chị cũng không dám trực.”

“Quên đi, không nói nữa, kỳ thực em nhớ lại cũng sợ, thế nhưng cũng rất kỳ lạ, vậy mà lại có thể thật sự tận mắt thấy được quỷ, chuyện này đoán chừng nói ra cũng không ai tin.”

“Tại sao không ai tin, không phải em vẫn muốn nói cho Võng Hồng sao, ghi lại đoạn video kia, sau đó đăng lên trong vòng xã giao của mình, không biết chừng làm được đi.”

“Không có cách nào khác loan truyền, đoạn video kia chúng ta xem xong giống như là bị cắt mất, hoàn toàn không có quãng thời gian đó.”

Lưu Huyên nói đến đây rồi cũng không nói tiếp nữa, lúc này bên ngoài có một đôi tình nhân đi đến, nữ sinh trong đó ôm bụng, đau tới mức mặt đầy mồ hôi lạnh.

“Y tá, cho hỏi cấp cứu ở đâu?”

“Bên kia!”

Lưu Huyên lập tức đi thẳng ra hành lang.

“Đi thẳng là thấy sao?”

“Đợi một chút, tôi dẫn hai người đến đó.”

Lưu Huyên không nhịn được nói, lập tức dẫn đôi tình nhân tới phòng cấp cứu.

Trong phòng cấp cứu, Triệu Chí Hằng đang ở trong khám bệnh cho một bà cụ, một lúc sau đôi tình nhân này phản ứng, tên con trai trong đó có chút ngại ngùng, lúc kiên trì hỏi Triệu Chí Hằng đang khám bệnh:

“Bác sĩ... Bạn gái của ta nói cô ấy đau bụng, anh có thể khám giúp cô ấy được không?”

Triệu Chí Hằng giống như người điếc, vẫn nói chuyện với bà cụ trên giường bệnh, người trẻ tuổi kia thấy thế, lại lớn tiếng hỏi một câu:

“Bác sĩ, bạn gái của ta đau bụng không chịu được, ngươi không thể khám giúp sao?”

“Chờ một lát, không thấy tôi đang bận bên này sao!”

Triệu Chí Hằng không nhịn được quay lại nói với thanh niên một câu, điều này cũng làm cho thanh niên kia có vẻ rất tức giận, há mồm mắng một câu:

“Chó chết!”

“Cậu nói cái gì!”

Nghe thanh niên kia mắng chửi người, Triệu Chí Hằng nhất thời nóng nảy, thanh niên kia nhìn hắn cười lạnh một tiếng, nói:

“A, mắng anh vẫn nghe rất rõ, ở đây có hai bác sĩ, có phải một người khám, một người trang trí đúng không! Không cần các người xem, chỉ bằng thái độ chậm trễ này của anh, tôi phải khiếu nại anh.”

Nói xong, thanh niên trẻ tuổi lại ôm bạn gái của hắn, trấn an nói:

“Em cố chịu một chút, anh dẫn ngươi đi gặp thầy giáo năm hai ở bệnh viện đại học y.”

Thanh niên trẻ tuổi ôm bạn gái mới ra đến cửa, phía sau, Tiết Ngọc Dương đuổi theo, vội vàng xin lỗi nói:

“Bạn gái anh nghiêm trọng như vậy, đi tìm thầy giáo ở bệnh viện đại học y... Ít nhất... Phải mất 10 phút, ngộ nhỡ nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ. Vừa rồi là đồng nghiệp của tôi không đúng, từ hôm qua đến bây giờ hắn vẫn không chợp mắt, sở dĩ tâm tình đã không tốt, tôi khám cho bạn gái anh.”

“Tâm tình không tốt có thể mượn bệnh nhân chúng tôi giận cá chém thớt? Bệnh viện rốt cuộc là cứu người hay giết người?”

“Hiện tượng cá biệt, chắc chắn mỗi người đều không phải như vậy, cũng không có khả năng lúc nào cũng như vậy.”

Trong lòng Tiết Ngọc Dương mắng Triệu Chí Hằng đáng đời, nên để hai người kia trách cứ hắn, thế nhưng hắn chỉ là một người mới không có kinh nghiệm, còn phải dựa vào những tay già đời bảo bọc, sở dĩ những chuyện nên làm ngoài mặt vẫn phải làm cho đủ.

Thanh niên kia cũng lo lắng cho tình trạng bạn gái hắn, cho nên cũng không tiếp tục tính toán, gật đầu trở về phòng cấp cứu.

Cô gái đau bụng, chính xác là bụng, Tiết Ngọc Dương vén quần áo trên người cô gái lên, sau đó nhẹ nhàng đè, kết quả cô gái đau đớn run cả người.

“Có thể là viêm ruột thừa cấp tính.”

Tiết Ngọc Dương nghĩ chắc chắn cô gái bị viêm ruột thừa cấp tính, lại quay qua Triệu Chí Hằng vừa làm xong, nói:

“Anh khám thử đi, chắc là viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật.”

Triệu Chí Hằng bị thanh niên trẻ tuổi hù dọa một chút, lúc này cũng không dám tự cao tự đại, gật đầu qua khám, sau đó xác nhận:

“Làm thủ tục đóng tiền, đóng trước 5000, ít hơn hoàn lại.”

Thanh niên trẻ tuổi gật đầu, lập tức đi ra ngoài phòng cấp cứu đóng tiền.

“Gọi anh về được rồi, ngày hôm nay khám bệnh đặc biệt nhiều.”

Tiết Ngọc Dương vừa giúp Triệu Chí Hằng giải quyết phiền phức, lúc này nói ra những lời này cũng có chút lo lắng.

“Ừ, tôi chuẩn bị phẫu thuật một chút, anh ở lại đây. Bà cụ kia, nhắc con của bà ta đi đóng tiền truyền dịch, hẳn là nằm viện không được.”

Triệu Chí Hằng thông báo vài câu, trực tiếp đi vào phòng giải phẫu.

Tiết Ngọc Dương nghĩ dáng vẻ cô gái kia cũng rất đẹp, suy nghĩ một chút, cũng đi theo vào phòng giải phẫu đợi một lúc.

Y tá cởi quần cô gái ra, sau đó bắt đầu khử trùng vùng bụng, Tiết Ngọc Dương ở phía sau vừa nhìn thấy máu nóng đã sôi trào, lại làm việc mà hắn thường làm không biết mệt mỏi, đưa điện thoại di động len lén giấu trong tay áo, bắt đầu chụp ảnh, đến khi bên ngoài có y tá gọi, hắn mới miễn cưỡng đi ra ngoài.

Cô gái bị viêm ruột thừa tiến hành mổ rất thuận lợi, dù sao đây chỉ là một ca mổ nhỏ mà thôi, lúc trước Tiết Ngọc Dương ở đây cũng nhìn mấy người bệnh, đều là một số ca nhẹ, đa số là té ngã, hoặc là không cẩn thận làm bị thương tay chân.

Khử trùng xong, nếu không thì may đơn giản vài mũi.

Bận rộn mãi đến hơn 4 giờ sáng, Tiết Ngọc Dương cũng quên sạch chuyện cô gái biến mất kia, không có chuyện gì làm, hắn lại chạy đi tìm Lưu Huyên, tìm đủ chuyện mập mờ để nói.

Ngay từ đầu Lưu Huyên đã không phản ứng hắn, dù sao các loại biểu hiện trước đó của hắn chẳng có chút chuyên nghiệp nào, không chức tước gì không nói, cơ bản là một tên cặn bã. Thế nhưng không chịu nổi Tiết Ngọc Dương lấy chuyện trong nhà gieo cái không tưởng cho Lưu Huyên, cho nên Lưu Huyên cũng biểu hiện cái nào cũng được.

Cả đêm mệt nhọc cuối cùng cũng trôi qua, Tiết Ngọc Dương hẹn Lưu Huyên ăn điểm tâm, lúc này Lưu Huyên ngược là cho mặt mũi, hai người thay quần áo xong, lại tới phố ăn vặt cạnh bệnh viện ăn ít đồ.

Trong quá trình, Lưu Huyên lại cố tình nhắc lại, lần nữa nói tới chuyện cô gái mất tích kia:

“Thâm tâm tôi vẫn không yên, luôn cảm thấy gặp quỷ là điềm xấu, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Gặp cái quỷ gì, không chừng camera giám sát xảy ra vấn đề, trên người cô gái kia ấm nóng, điểm này tôi nhớ rất rõ ràng.”

Mặc dù Tiết Ngọc Dương cũng có chút để ý, thế nhưng hắn không xem camera giám sát, đều là nghe Lưu Huyên nói lại với hắn, rốt cuộc là thật hay giả, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút nghi ngờ.

“Làm sao anh biết trên người cô gái kia vẫn ấm nóng?”

Lưu Huyên nghe xong cố ý hỏi một câu.

“Đụng chạm lúc kiểm tra, đừng hiểu lầm, chỉ đơn thuần là kiểm tra.”

Nói đến đây, Tiết Ngọc Dương lập tức đổi chủ đề, do dự một chút hỏi:

“Lưu Huyên, thật ra anh thích em rất lâu rồi, điều kiện nhà anh em cũng biết, ba mươi tuổi, cha mẹ anh vẫn thúc giục anh tìm bạn gái kết hôn, anh hy vông em suy nghĩ một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play