Dịch: Tiểu Bạch | Biên: Hàn Phong Vũ​

Tiết Ngọc Dương là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện nhân dân Phụ Chúc, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, mặc dù đã bước vào đầu tuổi trung niên, nhưng trên thực tế, đây là năm đầu tiên đến bệnh viện công tác.

Là một bác sĩ mới ra trường, công việc của hắn ở bệnh viện này chủ yếu vẫn là học tập làm chính, đi theo những bác sĩ có kinh nghiệm để học tập. Mặc dù không giống y tá, làm tất cả các việc nhỏ nhặt có liên quan, nhưng thực sự hắn không khác gì một phụ tá đưa kéo, dao phẫu thuật và vân vân.

Nói đến việc được vào một bệnh viện lớn thế này, ngoại trừ việc phải cảm tạ lựa chọn mình đưa ra ban đầu, Tiết Ngọc Dương còn cảm ơn số phận đã ưu ái hắn, quan tâm đến hắn, vì số phận đã cho hắn được sinh ra trong một gia đình tương đối giàu có, trong nhà có không ít người có chức quyền, nên sau khi học hết năm thứ ba ở học viện y học, hắn được trực tiếp điều đến nơi này làm việc.

Với Tiết Ngọc Dương mà nói, ngày hôm nay đối là một ngày có tính khiêu chiến, vì hôm nay hắn làm việc cùng một bác sĩ phụ trách cấp cứu.

Ngồi suốt trong phòng cấp cứu có chút nhàm chán,Tiết Ngọc Dương vừa có ý định ra ngoài đi lòng vòng làm điếu thuốc, lại thấy một y tá trẻ tuổi đi tới, nhìn thấy y tá này, Tiết Ngọc Dương nhất thời cười xấu xa hứng thú buông lời trêu chọc:

"Người đẹp, em và bạn trai gần đây vẫn tốt chứ?"

"Cũng không có gì mới lạ, mỗi ngày điều chỉ biết chơi game và không có chí cầu tiến."

Y tá lắc đầu có chút bất đắc dĩ, giống như đang cố ý nói cho Tiết Ngọc Dương nghe.

"Thanh niên có thể chơi game thì không được, thanh niên phải biết nỗ lực phấn đấu, có điều đàn ông mà, luôn luôn ham chơi, em cũng phải hiểu điều này."

Về chuyện Tiết Ngọc Dương đánh tiếng với cô y tá này đã không phải là ngày một ngày hai nữa, mà là từ lúc hắn bắt đầu làm việc tại đây, cô y tá này đã liếc mắt đưa tình với hắn, thế nhưng hắn đã nhiều lần thử hẹn, thế nhưng không biết là y tá này trì hoãn đi ăn với hắn, hay từ đầu cô hoàn toàn không có ý định kia đối với hắn, vẫn không đồng ý ra ngoài đi ăn với hắn.

Y tá tên là Lưu Huyên, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, điều kiện cũng không tốt, còn sống cùng một đối tượng học sinh ngày ngày chỉ biết chơi game.

"Tôi cũng biết điều đó, tôi hoàn toàn không thấy được chút hy vọng nào ở hắn. Tiền lương của tôi mỗi tháng điều phải chi ra một phần cho hắn. Ai. Không nói đến hắn ta nữa, nhắc đến là tức cành hông."

Lưu Huyên nói xong, lại bước đến ngồi ở vị trí đối diện Tiết Ngọc Dương, xem ra là muốn ở lại phòng cấp cứu.

Lúc này Tiết Ngọc Dương đứng dậy đi qua ngồi, đợi sau khi hắn ngồi xuống, Lưu hỏi hắn một câu.

"Hôm nay sao chỉ có mình anh trực ở đây?"

"Trong nhà Triệu Chí Hằng có việc, đã về rồi, nhà hắn cũng gần đây nên hắn bảo đến tối nếu đông thì gọi hắn về."

"Thật ngưỡng mộ những người làm bác sĩ như các anh, rất tự do, không quá nhiều gò bó. Anh nhìn y tá chúng tôi xem, suốt ngày bận rộn,mệt như con chó."

"Đừng nói như vậy, điều giống nhau cả thôi, dù sao tuổi của em bây giờ vẫn còn nhỏ. Tương lai còn dài, chờ tới tuổi tác của anh, ít nhất cũng lăn lộn lên tới y tá trưởng. Bi kịch của những người học y như chúng ta, là sau khi ra trường rồi thì tuổi tác cũng đến gần trung niên."

"Kiếm được tiền là tốt, anh nên hài lòng với những gì đang có đi. Nhìn tôi đây này, không tiền không quyền, không chừng làm cả đời cũng vẫn dậm chân tại chỗ thôi, không có khả năng gì nổi trội."

"Em biết anh không phải dựa vào quan hệ sao? Chú anh và viện trưởng là bạn từ nhỏ, đợi đến khi nào em có nhiều kinh nghiệm, anh sẽ nói với chú anh một tiếng, tiến cử em với viện trưởng."

Tiết Ngọc Đương đảo mắt, cố ý nói như vậy.

Lưu Huyên nghe xong sáng mắt, có chút ngạc nhiên nói:

"Thật không nhìn ra, anh còn có mối quan hệ lớn vậy, chuyện sau này của tôi có thể nhờ vào anh rồi."

Hai người càng nói càng mập mờ, Tiết Ngọc Dương càng nói càng hăng, nhưng đang nói đến thời điểm quan trọng thì nghe cửa phòng cáp cứu có người gõ:

"Bác sĩ, bác sĩ, nhanh nhanh kiểm tra xem cô ấy bị làm sao."

Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên đang ôm một cô gái toàn thân đầy máu, hình như chân của cô gái bị thương, rũ xuống không chút sức lực.

"Đặt lên giường, Lưu Huyên mang thuốc sát trùng đến đây."

Trong lòng Tiết Ngọc Dương có chút khẩn trương, vì hắn chưa bao giờ một mình nhận bệnh nhân tình trạng như thế này. Nhất là khi hắn nhìn qua cô gái kia, quả thật dáng dấp rất xinh đẹp.

"Anh có quan hệ thế nào với cô ấy? "

Tiết Ngọc Dương kiềm chế chút xao động trong lòng, xoay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng hỏi.

"Tôi với cô ấy không quen biết, lúc tôi đi xuống lầu, thấy cô ấy hôn mê bất tỉnh ở đó, cả người đầy máu, vì nơi đó cách đây không xa nên tôi ôm cô ấy chạy đến đây."

"Vậy anh có liên lạc với người nhà của cô ấy chưa?"

"Tôi làm sao biết cô ấy là ai? Làm sao liên lạc."

Người đàn ông trung niên đã nghe được ý của Tiết Ngọc Dương. Rõ ràng là muốn mình đóng viện phí.

"Trên người cô ấy có di động hay giấy tờ gì không?"

Tiết Ngọc Dương quan sát toàn thân cô gái một lượt, trên người cô ấy chỉ mặc một bộ váy trắng bằng voan mỏng, hoàn toàn không có túi tiền hay điện thoại.

"Anh có đồng ý thanh toán tiền viện phí giúp cô ấy không? Chờ đến khi chúng tôi liên lạc được với người nhà cô ấy, anh có thể bảo họ thanh toán lại cho anh."

"Tôi chỉ có trách nhiệm đưa tới đây, tôi cũng không có tiền, bệnh viện của các anh không thể cứu người trước, rồi đợi đến khi liên lạc được với người nhà cô ấy tới trả viện phí sao."

"Đây là quy định của bệnh viện."

Tiết Ngọc Dương tỏ thái độ như đây là đương nhiên

Người đàn ông trung niên cũng không nói gì thêm, chỉ liếc mắt khinh bỉ nhìn Tiết Ngọc Dương một cái, sau đó không nói tiếng nào bỏ đi thẳng, chỉ để lại Tiết Ngọc Dương có chút ngạc nhiên há hốc miệng nhìn người vẫn nằm bất động trên giường bệnh.

Lưu Huyên lúc này đi đến, mang theo thuốc khử trùng và bông băng:

"Kiểu này là phải khâu lại rồi, vết thương nằm ở vị trí phía trong bắp đùi. Anh quả thật may mắn, còn gặp một đại mỹ nhân nữa."

"Đây mà là may mắn sao? Người đưa cô ta đến đây không hề quen biết cô ta, tôi còn chưa từng may vết thương bao giờ."

"Chắc chắn phải may rồi, chờ cô ấy tỉnh lại rồi bảo cô ấy đóng tiền là được. Anh nhanh kiểm tra xem còn có chỗ nào bị thương không?"

Tiết Ngọc Dương nghe xong gật đầu, lập tức bế cô gái trẻ tuổi vào phòng giải phẫu.

Sau khi đi vào, Tiết Ngọc Dương làm một vài thao tác đơn giản, sau đó hoàn toàn cởi hết đồ cô gái ra.

Nhìn cô gái đang nằm bất động trên giường bệnh, ánh mắt Tiết Ngọc Dương nóng lên. Lại nói đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn chọn làm nghề bác sĩ

Trên thực tế, có một người trong ký túc xá hắn từng ở có đề cập lý do vì sao muốn làm bác sĩ, không phải muốn chữa bệnh cứu người, mà là làm nghề này có thể nhìn thấy thân thể của các cô gái một cách tỉ mỉ, có thể kiếm được rất nhiều tiền, quan trọng là còn được mọi người tôn sùng.

Có thể nói, nghề nghiệp này không hề thua kém so với những người đi con đường chức quyền.

Lưu Huyên nhìn bộ mặt háo sắc của Tiết Ngọc Dương, không khỏi nhắc nhở hắn một câu:

"Anh còn chút y đức nào hay không vậy, nhanh giúp cô ấy xử lý các vết thương đi, xem phải may bao nhiêu mũi?"

"Anh không nhìn gì hết, may thì càng ít càng tốt."

Nhìn Lưu Huyên đi ra ngoài, Tiết Ngọc Dương lập tức lấy điện thoại di dộng ra, quay vài đoạn video ngắn, chụp vài tấm hình của cô gái. xong xuôi hắn mới lưu luyến cất điện thoại vào túi.

Trong quá trình, hắn lại vô sỉ sờ mó cô ấy vài lần, cho đến khi Lưu Huyên quay lại, hắn ta mới giả bộ nghiệm trang rửa vết thương.

Với loại bác sĩ như Tiết Ngọc Dương này, từ lâu Lưu Huyên đã xem như thấy nhưng không thể làm gì được, cô thấy bọn đàn ông toàn một đám không có đức hạnh, một số chuyện bẩn thỉu cũng không thấy bọn họ nói ít đi.

Lưu Huyên đứng bên cạnh hỗ trợ, Tiết Ngọc Dương may vết thương có chút khẩn trương, nhưng khi may, lại nghe Lưu Huyên đột nhiên kêu một tiếng:

"Anh mau nhìn xem! sao trong mắt cô ấy lại chảy máu thế kia?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play