Dịch: Khả Phương | Biên: Hàn Phong Vũ

Bọn người Giang Chấn ôm bộ mặt âm trầm đi ra khỏi quán bar đêm, ba tên đàn em đều giận dữ mắng chửi, khó mà nuốt xuống cơn giận này.

"Giang lão đại, vì sao chúng ta không trực tiếp xử lý bọn rác rưởi đó, cho dù Ngô Địch không chịu ngồi yên, chúng ta cũng có thể diệt hai thằng ma cà bông kia, đến lúc đó sẽ đề nghị hợp tác lại với Ngô Địch, hắn ta dám làm gì người của đệ nhất Minh Phủ chúng ta hay sao."

"Làm gì cũng phải động não một chút, đừng để người khác nghĩ người của tôi toàn là lũ đần. Ngô Địch là một gã điên, gã không do dự nhiều như Lương Nhược Vân, nếu giết chết hai tên kia trước mặt gã, Ngô Địch tất nhiên sẽ liều mạng với chúng ta.

Mặc dù tôi không sợ gã, nhưng cuối cùng trước mắt thực lực vẫn không bằng, khó tránh khỏi bị động, đến lúc đó khả năng lớn nhất chính là, tôi bị thương nặng, ba người các người không ai sống nổi."

Nghe Giang Chấn nói vậy, ba người họ mới ngậm miệng lại, nhưng sau khi suy nghĩ một chút họ vẫn nói:

"Vậy cũng không thể để đám người của đệ tam Minh Phủ sỉ nhục anh, chúng tôi thà chết chứ không thể để chuyện đó xảy ra!"

"Cái chuyện chết đi này không có ý nghĩa gì với tôi. Có điều tôi khẳng định một cái, là hai thằng oắt kia, đã chọc đến người của tôi thì tôi không để bọn họ sống yên ổn.

Nhưng hiện tại hai tên kia rõ ràng được Ngô Địch bảo vệ, chuyện lúc trước cũng doLương Nhược Vân bảo vệ nhóm của hắn thông qua việc tiếp tục cắt nhường lợi ích từ đệ tam Minh Phủ, từ đó có thể thấy được tầm quan trọng của bọn chúng với đệ tam Minh Phủ.

Đệ tam Minh Phủ mặc dù yếu, nhưng cũng không phải là không có kẻ mạnh, chúng ta không đáng đi chọn bên không quan trọng này. Tôi không tin Ngô Địch và Lương Nhược Vân có thể quan sát bọn chúng mỗi ngày, chỉ cần bọn chúng ra ngoài hoạt động, sớm muộn chúng ta cũng sẽ tìm được cơ hội.

Đến lúc đó sẽ dễ dàng giết chết bọn chúng trong bóng tối hơn, cho dù Lương Nhược Vân và Ngô Địch có tức giận, chúng ta cứ khẳng định không làm, đám người đó có thể làm gì chúng ta."

"Vẫn là lão đại suy nghĩ chu đáo." Nghe được dự định của Giang Chấn, ba người liên tục tâng bốc gật đầu.

Nhìn qua ba người đó chính là bọn a dua nịnh hót, trên khuôn mặt âm trầm của Giang Chấn lộ ra một nụ cười khó coi:

"Nhắc nhở ba người các người một câu, khi làm một chuyện gì đều có rất nhiều cách, mà bình thường quang minh chính đại là điều duy nhất không nên làm, bởi vì các người phải hiểu, đây là thế giới hoàn toàn tràn ngập đen tối, tất cả thứ gì ngoài ánh sáng đều là quỷ dị."



Cùng thời điểm đó, Hạ Thiên Kỳ và Mộc Tử Hi đã không còn chút tâm tình nào theo sau Ngô Địch đi ra khỏi quán bar đêm.

Hơn 2 giờ sáng, có thể thấy rất nhiều xe taxi xếp thành một hàng dài trên đường cạnh cửa quán bar đêm chờ đón khách.

“Bây giờ chúng ta trở về, hay thế nào?”

Hạ Thiên Kỳ không quá xác định hỏi Ngô Địch.

“Ngày mai về đi, Mộc Tử Hi, chú còn biết nơi nào chơi được không?”

Ngô Địch hiển nhiên lkhông muốn quay về đỉnh núi hoang của anh ta, lúc này nhìn qua Mộc Tử Hi một chút.

“Tôi chỉ biết những nơi thế này, cũng không nghĩ ra được nơi nào khác.”

“Thật ra tôi biết một chỗ, không biết hai người có hứng thú hay không.”

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên mở miệng nói một câu.

“Nói nghe thử xem.”

“Một con phố đánh điện tử, bên trong có rất nhiều thiết bị giải trí.”

Nơi Hạ Thiên Kỳ nói chính là Ngu Nhạc Thành.

“Nghe có vẻ hay, ở đâu, bây giờ chúng ta đến đó đi.”

Ngô Địch rất hài lòng khi nghe đề nghị này của Hạ Thiên Kỳ, mặc dù Mộc Tử Hi không hứng thú lắm, nhưng cũng không muốn làm mất hứng thú của Ngô Địch, thế là ba người đón taxi, quay đầu đi đến Ngu Nhạc Thành mà với Hạ Thiên Kỳ, là vô cùng thần bí.

Ba người xuống xe, Ngô Địch ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu neon chớp tắt ở khu giải trí kia, không nén được ngạc nhiên nói:

“Sao có thể? Bây giờ tới chỗ chơi điện tử bình thường cũng biến thành chỗ tiêu phí cao cấp rồi sao?”

“Biết làm sao được, ai bảo những kẻ có tiền như chúng ta càng ngày càng nhiều.”

Mộc Tử Hi đùa thêm một câu, Ngô Địch nhẹ gật đầu đồng tình:

“Chú em nói rất có lý.”

Về nơi này, Hạ Thiên Kỳ đã có thể xem là ngựa quen đường cũ, Ngô Địch không hứng thú với nơi khác, chỉ muốn chơi trò chơi ở đây để tiêu pha cho hết thời gian, nên Hạ Thiên Kỳ dẫn hai người đi lên lầu, tìm một phòng không có người đi vào ngồi xuống.

Ngô Địch và Mộc Tử Hi một trái một phải ngồi trên ghế sa lon, rất hài lòng với gian phòng bao nhỏ này, Dù sao đi nữa thì trong phòng bao trọn này có mâm rượu, mâm đựng trái cây, bên ngoài còn có nhân viên phục vụ chờ đợi, hai người cũng không quản Hạ Thiên Kỳ mà chơi tiếp.

Về phần Hạ Thiên Kỳ vui vẻ, vừa đi một vòng bên trong khu giải trí, hi vọng bản thân có thể gặp người đàn ông tên Tuyệt Đại kia.

Có điều đợi nhân viên phục vụ đi ngang hỏi thăm một chút chuyện, dù sao trong lòng hắn cũng hơi thất vọng, vì đã lâu Tuyệt Đại không đến nơi này.

Đưa cho nhân viên phục vụ một điếu thuốc, Hạ Thiên Kỳ cũng tìm được chủ đề để trò chuyện, có thể nghe được một chút chuyện liên quan đến Tuyệt Đại từ nhân viên phục vụ.

Bốn năm trước, Tuyệt Đại đã xây dựng Ngu Nhạc Thành này, lúc ấy ông ta và vợ mình tới chơi gần như mỗi ngày, nhưng hễ là đám người du thủ du thực đến đây kiếm chuyện, hay phía cảnh sát, không một tên nào không bị Tuyệt Đại trừng trị cho trở nên ngoan ngoãn hơn.

Chuyện này nhân viên phục vụ đã sớm biết, còn rất quen thuộc với Tuyệt Đại, đặc biệt biết Tuyệt Đại quen một người bạn, người bạn này có một cái tên rất quái lạ, gọi là Sát Bất Đắc.

*Sát Bất Đắc: giết không được.

Không biết là biệt danh, hay gì khác, bình thường Tuyệt Đại đều gọi ông ta là lão Sát.

Lão Sát nhìn qua có một khuôn mặt sát khí, dáng người cao lớn thô kệch, nhưng vợ của ông ta lại là một minh tinh trong ngành giải trí, là ngôi sao có quyền thế rất mạnh, thỉnh thoảng sẽ cùng chồng đến gặp vợ chồng Tuyệt Đại.

Nhưng hai năm sau khi Ngu Nhạc Thành được xây dựng, theo lời nhân viên phục vụ, thì vợ chồng Tuyệt Đại đột nhiên trở nên bận rộn, nhất là hai năm trở lại đây, quanh năm suốt tháng, số lần đến nơi này có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Về phần lão Sát nếu không đi cùng Lý Tâm Cơ thì hoàn toàn không nhìn thấy, trên TV có tin tức rằng Lý Tâm Cơ tạm thời tránh bóng một thời gian, cho đến năm nay cô ta mới tuyên bố quay trở lại, lần trước bốn người cùng nhau xuất hiện, cũng chính là lần mà hắn bị đuổi ra ngoài kia.

Hạ Thiên Kỳ có thể hỏi thăm ra nhiều chuyện từ nhân viên phục vụ, nhưng vẫn có những chuyện nhân viên phục vụ không biết, chẳng hạn như anh ta cảm thấy Tuyệt Đại thần bí, mà tất cả nhân viên phục vụ đều cảm thấy như vậy, cảm thấy vợ chồng ông chủ tuyệt đối không phải là người bình thường.

Vì thời gian không còn sớm, nên hắn cũng không quấy rầy Triệu Tĩnh Thù nghỉ ngơi, đợi ngày mai nhờ Triệu Tĩnh Thù thử điều tra chút chuyện liên quan đến Lý Tâm Cơ, có lẽ có thể biết được một số chuyện bí mật.

Đương nhiên, có thể điều tra ra sẽ lập tức điều tra, còn không tra được cũng không có gì, dù sao Tuyệt Đại cũng được xem là ân nhân cứu mạng bọn họ chứ không phải kẻ thù.

Hắn chỉ hiếu kỳ tại sao trên cổ tay Tuyệt Đại không có đồng hồ vinh dự, đó là điều hắn nghĩ mãi không ra.

Dù sao những cấp cao thật sự trong Minh Phủ đều ở đệ tam vực, có thể thấy thực lực của Tuyệt Đại, tuyệt đối không chỉ là giám đốc, theo đạo lý thì trước mắt có như thế nào cũng không có thời gian ngủ ngon ở nhà.

Điều này làm hắn thật sự nghi ngờ, thậm chí hắn cảm thấy ngoài Minh Phủ còn có một lực lượng khác đối kháng quỷ vật.

Mà ông chủ Tuyệt Đại của Ngu Nhạc Thành này, và người bạn hung thần ác sát kia của ông ta, có lẽ là thuộc về thế lực đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play