Dịch: Hàn Phong Vũ

Nói đến đây, Lý Vưu cũng chợt nhớ lại chuyện trong nhà Tùy Kim Hỉ, không khỏi thương cảm nói:

"Đứa nhỏ tiểu Thụ này thật ra không có thói xấu nào khác, ngoại trừ hơi ham chơi một chút, chỗ khác đều rất tốt. Hôm nay là thất đầu của con mình, đốt cho con mình ít tiền, cũng đừng cố chấp với bản thân.

Tuổi lớn quá rồi, thường chuyên chăm sóc thân thể nhiều hơn, số mạng chính là như vậy, luôn sẽ có chuyện không tốt ập xuống, có thể ập xuống trên đầu người khác, cũng có thể ập xuống trên đầu chúng ta, dù sao rất nhiều chuyện đều không phải loại dân chúng bình thường như chúng ta đây có thể kiểm soát."

"Ai, chỉ là hay quan tâm vậy thôi, gần đây quả thật mắt tôi có hơi mờ, đến khi không nhìn rõ nữa thì năm nay tôi cũng không nhảy ra làm gì, cứ đường hoàng lui xuống, thì còn có thể sống được thêm mấy năm nữa."

Tùy Kim Hỉ nói xong cũng cười khan một tiếng đầy khổ não, không ai đáng mỉa mai hơn so với chính ông ta, ngày ngày đều nghĩ phải làm thế nào xây dựng thôn thật tốt, cho người trong thôn được sung túc, kết quả bận rộn cả đời, không có gì khởi sắc thì không nói, ngay cả con trai mình cũng chưa từng dạy dỗ hiểu biết.

"Anh đấy, cứ nghĩ quá nhiều lên, rồi cuối cùng tự tạo áp lực cho mình, được rồi, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà nói đi, vừa vặn tôi ở nhà Vương lão tam cũng chưa căn cơm, nói em dâu anh xào ít thức ăn, hai anh em ta uống một chút, cho anh giải khuây."

Mặc dù biết Lý Vưu là người trong ngoài bất nhất, lời nói ngoài miệng chưa chắc là lời trong lòng hắn, thế nhưng Tùy Kim Hỉ nghe vào tai quả thật cũng rất thoải mái, ít nhất là so với một số người ngay cả lời nói suông cũng không muốn nói.

Nhà Lý Vưu và nhà Tùy Kim Hỉ nổi danh là lớn, nói riêng về diện tích gần như là gấp hai nhà những thôn dân khác.

Bất quá nhà này trái lại cũng không phải chính bọn họ dùng tiền mua được, mà là trong thôn cấp cho bọn họ, mấy năm nay ông ta vẫn luôn ở nơi này, còn thôn trưởng của mấy nhiệm kỳ trước, thì sau khi thăng cấp đều dọn tới thị trấn hoặc huyện thành khác, không bao nhiêu người còn bằng lòng ở lại trong thôn sau khi thăng chức rất nhanh.

Vợ của Lý Vưu là một phụ nữ nội trợ tiêu chuẩn, bình thường vẫn hay ra ngoài làm việc, dáng vẻ không đen hơn bao nhiêu so với Lý Vưu, lúc đi đường thịt thừa trên bụng lắc qua lắc lại.

"Anh hai Tùy, tới nhà rồi thì mau ngồi xuống, em nấu cho anh ít nước, ăn cơm không?"

Tuy nói dáng vẻ người phụ nữ này không được quá dễ nhìn, nhưng có phẩm chất thật thà chất phác, không giống người miệng lưỡi trơn tru như Lý Vưu kia, Tùy Kim Hỉ lộ ra nụ cười hiếm thấy, khéo léo từ chối:

"Không cần khách khí, tôi ngồi một chút sẽ đi."

"Đi cái gì mà đi, uống vài ly rồi lại nói, nhanh đi xào vài món cho anh hai, chúng tôi muốn uống một chút. Chút khả năng phân biệt này cũng không có sao?"

"Ông xem ông một chút, còn hung dữ với tôi, không sợ anh hai Tùy chê cười hay sao, chờ chút, tôi đi xào thức ăn ngay."

Ngừ phụ nữ nói xong, lại ra sức nhéo lỗ tai của Lý Vưu một cái, cái này cũng khiến Lý Vưu đau tới mức nhe răng toét miệng một lúc lâu, liên tục nói lầm bầm:

"Dáng vẻ không đẹp, nhưng ngược lại tương đối có sức lực toàn thân đi."

"Con người tiểu Thúy này thật tốt, anh đã thấy thỏa mãn chưa, ngày đêm phục vụ anh tốt như vậy."

"Bình thường đều là tôi phục vụ bà ấy, Đây cũng chính là do anh đã đến rồi, tôi có thể ra vẻ một hồi."

Lý Vưu cười nói xong, lại hỏi tới nguyên nhân Tùy Kim Hỉ đến tìm hắn:

"Được rồi, tìm tôi là có chuyện gì bàn bạc sao?"

"Chính là chuyện trước kia, có liên quan tới chuyện phát triển ngành du lịch trong thôn, tôi nghĩ chúng ta cần tìm hiểu thêm một chút, sau đó sẽ tìm ban lãnh đạo trao đổi một chút, chuyện này cấp trên đã bàn giao được một thời gian rồi, chúng ta cũng không thể luôn trì hoãn không làm."

Nghe Tùy Kim Hỉ nói tìm hắn là muốn nói chuyện phát triển ngành du lịch, Lý Vưu cười cười nói thẳng:

"Chuyện này không quá mức khó khăn vậy đâu, phát triển ngành du lịch rất dễ dàng mà, xin thị trấn cấp kinh phí, chúng ta xây dựng ít cảnh vật nhân tạo không phải là xong rồi sao, nếu không chỉ lác đác vài người chúng ta đây, lại nghĩ biện pháp tốt cũng không thực hiện nổi, nếu không có tiền thì anh nghĩ thực hiện kiểu gì?"

Hai người bàn bạc náo nhiệt, người phụ nữ cũng bưng cơm nước lên rất nhanh, hai món thịt một món salad, một chai nhị oa đầu* hơn năm mươi độ.

*Nhị oa đầu: (Hán tự: 二锅头): một loại rượu độc đáo của các huyện vùng cao phía Bắc Bắc Kinh, Trung Quốc. Tên gọi của nó có nghĩa là "chưng cất rượu lần thứ nhì". (Internet)

Ngay từ đầu Tùy Kim Hỉ còn từ chối không uống, nhưng lại khó từ chối thịnh tình của Lý Vưu, nên chỉ chốc lát sau hai người lại uống.

Rượu vừa vào người, nói cũng nhiều hơn so với trước, hai người vốn bàn bạc chuyện trong thôn, cuối cùng nói tới nói lui vẫn quay về chuyện trong nhà của Tùy Kim Hỉ.

"Tôi thật khôi hài, bây giờ nghĩ lại một chút, tôi thật sự cảm giác mình sống tới một nắm tuổi rồi đều sống uổng.

Anh nói đây là vì cái gì chứ, lúc còn trẻ bận rộn làm việc, già rồi còn bận rộn làm việc.

Tôi đây do bận mà mất con, do bận mà vợ ngã bệnh, có ý nghĩa gì? Vốn không có ý nghĩa gì."

Tùy Kim Hỉ càng nói lại càng khó kìm nén bi thương trong lòng, hai mắt không khỏi trở nên mơ hồ, nước mắt già bắt đầu trào ra.

"Sao lại vô nghĩa? Người trong thôn, bao gồm cả tôi đây có ai không tôn trọng anh, ai không tin anh? Nhà nào không biết cuộc sống tốt như bây giờ là công lao của người nào?

Anh hai, anh đừng tự ti nữa, như tôi nói với anh trước đó, có một số việc kỳ thật không cách nào tránh được, nghĩ thoáng một chút đi, mọi việc đều do số mệnh, anh không thể khống chế được."

Lý Vưu bên cạnh khuyên một lúc lâu, nhưng cái khuyên bảo này gần như là chuyện vô ích, nhất là với người ngoan cố như Tùy Kim Hỉ này mà nói thì càng như vậy.

Cho nên sau khi chỉ nói mấy câu mang tính tượng trưng, Lý Vưu lại làm người nghe thuần túy, chỉ nghe mà không phát biểu bất cứ quan điểm nào.

Mà đúng lúc này, đột nhiên lại nghe một chuỗi tiếng gọi cửa.

"Có ai ở nhà không?"

Tùy Kim Hỉ đang khóc mãnh liệt, nên cũng không nghe được gì, trái lại Lý Vưu đáp lại theo bản năng, lại bước nhanh ra khỏi gian nhà.

Có điều lúc hắn đi vào trong sân, tiếng kêu cửa ngoài cửa đã biến mất, cứ như hắn nghe lầm vậy.

"Còn tưởng là có người chứ."

Lý Vưu lầm bầm mấy tiếng, rồi lần nữa quay lại trong nhà.

"Ai ngoài cửa vậy?"

Thấy Lý Vưu nhếch môi quay lại, vợ hắn không nhịn được hỏi một câu.

"Không thấy có người, có thể là nghe nhầm."

"Vừa rồi tôi cũng nghe được, có điều âm giọng này cũng có chút giống anh hai Tùy."

Sau khi nghe được lời của người phụ nữ, Tùy Kim Hỉ không khỏi ngẩng đầu lên, như thể nghĩ tới điều gì mà bừng tỉnh.

- ---

Thời gian hai ngày chớp mắt trôi qua, theo sau khi Lãnh Nguyệt tiến vào sự kiện ngẫu nhiên, Hạ Thiên Kỳ cũng ngồi tàu hỏa đi tới nơi chấp hành nhiệm vụ đoàn thể lần này của hắn - Thôn Tường Phượng.

Nhắc tới thì ngoài đường xe quá dài khiến hắn cảm thấy hơi nhàm chán ra, suốt đoạn đường này, hắn có nhiều cảm khái trở lại hơn.

Vì không lâu trước đó, hắn vẫn còn là nhân vật tiểu tốt tham gia sự kiện đoàn thể e sợ Từ Thiên Hoa sẽ gây khó dễ cho hắn, mà lúc này hắn đã thay thế Từ Thiên Hoa, cũng như Từ Thiên Hoa trước kia, sắp dẫn thủ hạ của mình tham gia vào sự kiện.

Vì không ngồi xe đi thẳng tới thôn Tường Phượng, nên sau khi xuống xe lửa, Hạ Thiên Kỳ không thể không bắt một chiếc xe bus. May mà thôn Tường Phượng cũng không quá hẻo lánh, nên có rất nhiều xe bus đi đến nơi đó, không đến nỗi như khi hắn và Lãnh Nguyệt đi thôn Hồ Lô, phải tự thân mình đi trèo đèo lội suối.

Ngồi xe bus gần hai tiếng, sắc trời sắp vào lúc chạng vạng tối, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc bước lên mảnh đất của thôn Tường Phượng.

Cũng trong lúc đó, vị trí của những nhân viên khác trên đồng hồ vinh dự của hắn cũng thay đổi thành điểm sáng, biểu hiện rõ ràng trên mặt đồng hồ vinh dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play