“Cái này… Tóm lại là trong lúc tôi mơ mơ hồ hồ đã dung hợp với một con quỷ anh, sau đó vô tình hấp thu được năng lực của nó. Cho nên bây giờ ngoại trừ rau quả, cà chua, dâu tây này nọ, thì đồ ăn bình thường đều cảm thấy buồn nôn.
Uống rượu, uống nước cũng không vấn đề gì. Chỉ là… Ừm… Hương vị có hơi… là lạ một chút.
Cơ mà bây giờ tôi cũng quên mất vị rượu nó ra làm sao rồi. Ha ha ha.”
Hạ Thiên Kỳ cũng không nói rõ ràng chuyện quỷ anh, chỉ nói sơ lược.
“Đúng là biến thái!”
Ngô Địch nghe xong không nhịn được chắc lưỡi, lấy làm lạ nói:
“Lúc đó kỹ năng chú chọn là dung hợp, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải dung hợp với tàn chi quỷ vương (*) trước, về sau mới có thể dung hợp với năng lực của quỷ vật, nên mới nói chú quả nhiên không giống người bình thường.”
(*) Tàn chi quỷ vương: Phần thân thể còn lại của Quỷ Vương
“Như vậy là tốt hay xấu?”
“Đương nhiên là tốt. Còn nhớ lúc trước anh đã nói không, tàn chi quỷ vương không dễ dung hợp, hết mười người thì chỉ có hai người thành công, còn lại đại đa số đều bị quỷ khí bạo ngược.
Anh là dung hợp tàn chi quỷ vương lúc đang tiếp cận cấp ác quỷ, chỗ tốt là lấy được năng lực dung hợp, đồng thời còn thành công tấn thăng tới cấp ác quỷ. Còn chỗ xấu, tí nữa thì chết toi.
Nếu như được dung hợp lần nữa, anh chắc chắn có chết cũng không dám thử.
Mà cái dạng này chú, cho dù không dung hợp tàn chi quỷ vương đã dung hợp quỷ anh, hơn nữa lại đạt được năng lực của quỷ anh. Tóm lại là không cần thiết phải mạo hiểm dung hợp với tàn chi quỷ vương làm gì.
Chỉ là năng lực thuấn di cùng nuốt chửng cậu đều có đủ, huống chi bản thân quỷ anh cũng thuộc về ngoại tộc trong quỷ vật, tốc độ phát triển nhanh không tưởng. Cho nên trước mắt cần có cách khiến lực lượng của quỷ anh biến thành lực lượng của mình, như thế mới không bị nó chi phối.”
Những lời Ngô Địch nói hắn đều hiểu, lúc trước Lãnh Nguyệt cũng từng đề cập. Hiện tại hắn cũng có chủ ý này, đều cố gắng nâng cao khả năng kiểm soát trạng thái quỷ anh.
“Sau khi dung hợp với tàn chi quỷ vương có thể mạnh đến mức nào?”
“Chẳng lẽ chú còn muốn dung hợp tàn chi quỷ vương?” Ngô Địch nghi ngờ nhìn Hạ Thiên Kỳ.
“Tôi chỉ muốn trở nên mạnh hơn trong thời gian ngắn nhất, huống chi năng lực dung hợp này cũng không phải tôi thật sự có được, chỉ là mèo mù đụng chuột chết dung hợp một con quỷ anh thôi.”
“Nửa ngón tay cực hạn của cấp lệ quỷ của chú, nếu chú có thể đụng gặp nửa ngón tay quỷ vương thì có thể thử mạo hiển. Nhưng nếu là cánh tay hoặc các phần tàn chi khác thì đừng có mơ, chết là cái chắc!
Trừ khi thực lực bản thân của chú đã mạnh, mới có thể kiểm soát được chút ý chí còn sót lại của quỷ vương, chịu đựng quỷ khí bạo ngược của nó, như vậy tự nhiên chú có thể có chỗ dựa để dung hợp một mảnh tàn chi lớn mà không lo ngại gì.
Xét cho cùng nói dưới trạng thái lý tưởng, dung hợp số lượng lớn, so với dung hợp mảnh nhỏ tàn chi sẽ có thu hoạch lớn hơn.”
Hạ Thiên Kỳ nghe xong ngẫm nghĩ một lúc, bèn hỏi:
“Nếu vậy tôi dung hợp khối nhỏ trước, rồi mới dung hợp khối lớn?”
“Chú cho quỷ vương đều giống đám quỷ khác sao? Hoàn toàn không có khả năng, trừ phi…”
Nói đến đây, Ngô Địch đột nhiên ngậm miệng. Dở khóc dở cười nhìn Hạ Thiên Kỳ đổi giọng:
“Coi như anh chưa nói gì hết, dù sao chú cũng có thể tự do chuyển đổi giữa trạng thái ác linh và quỷ anh. Nếu khẩu vị nặng thì có thể thử ăn ngang như cua xem.
Chỉ mong đến lúc đó chú chết không quá thảm thôi.”
“Tôi cũng chỉ hỏi một chút thôi, tàn chi quỷ vương cũng không phải hàng bán ven đường, nào có nhiều để tôi dung hợp chứ.”
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ cũng không đeo bám vụ tàn chi quỷ vương nữa, mà lập tức hỏi sang chính sự:
“Hiện tại tôi đang gặp một vấn đề, chính là kỹ thuật tấn công vô cùng đơn giản, chỉ dựa vào quyền cước cứng đối cứng, không có năng lực tấn công từ xa cũng không thể tấn công phạm vi lớn.”
“Chú nghĩ quỷ vật thể chất có thể tấn công như thuật pháp sư được sao?”
Trái lại, Ngô Địch vứt cho Hạ Thiên Kỳ một câu hỏi.
“Trước đó tôi nghĩ có thể, vì trong mắt tôi, quỷ khí trong cơ thể và pháp lực của pháp sư không khác nhau là mấy. Pháp lực có thể hóa thành chú thuật xuất ra thì quỷ khí ắt cũng thế mới đúng.
Nhưng mà thử nghiệm mấy lần đều không có cách nào làm được.
Sau đó tôi lại nghĩ chắc là không được thật, mãi cho đến khi nhìn thấy Giang Chấn dùng cây dù đỏ phát ra tấn công như chú thuật. Tôi mới lại cháy lên cái ý nghĩ này.
Nhưng tôi lại không biết nên làm thế nào, hoặc nói trắng ra là không biết nên bắt đầu từ đâu.”
“Không ngờ cảm giác của chú rất chuẩn, chính xác là người chủ quỷ vật thể chất quả thật giống như thuật pháp sư, phát ra uy lực tấn công rất lớn.
Giống như chú vừa mới nói, thuật tấn công này là do vận chuyển quỷ khí trong cơ thể mà thành.
Mà loại tấn công này, gọi là quỷ thuật.”
“Có thật là chúng ta có thể phóng ra chú thuật mạnh mẽ như thuật pháp sư?”
Hạ Thiên Kỳ nghe xong trong lòng không khỏi hưng phấn.
“Đương nhiên có thể.” Ngô Địch gật đầu khẳng định.
“Nhưng tôi đã thử đủ mọi cách, hoàn toàn không làm được.”
“Đương nhiên không dễ, chỉ có thiên tài thật sự mới có thể lĩnh hội được điểm này.”
“Chẳng trách tôi không ngộ ra được.” Hạ Thiên Kỳ trầm mặc.
“Ấy, chú cũng đừng quá thất vọng, dù sao thiên tài giống anh đây vạn người chỉ có một. Cậu không sánh được âu cũng là bình thường.”
Ngô Địch lại nghiêm trang ngạo mạng, nhưng lúc này Hạ Thiên Kỳ làm gì có tâm tư mà hùa theo gã, nóng nảy hỏi:
“Cái kia rốt cuộc phải làm sao mới được?”
“Cần phải đưa cái tình trạng quỷ khí từ trạng thái lộn xộn trong cơ thể chú, phát triển tới hình thành khí xoáy, đây là điều kiện trước tiên. Sau đó, cần phải chuyển hóa quỷ khí của chú thành hình thái thể lỏng.
Điểm này chú làm không tệ. Tôi chưa thấy có người nào lúc ở cấp lệ quỷ có thể ngưng thật quỷ khí thành chất lỏng, đồng thời tạo thành quỷ giáp có sức phòng ngự cực cao.”
“Chẳng lẽ chỉ cần biến quỷ khí thành chất lỏng ngưng tụ phóng ra thôi là thành quỷ thuật rồi?”
“Dĩ nhiên là không, còn cần quỷ binh để phóng thích nữa.”
Nói đến đây, sợ Hạ Thiên Kỳ không hiểu, gã lại bổ sung:
“Lấy tên sb* Giang Chấn làm ví dụ, cây dù hắn dùng chính là quỷ binh, là vũ khí thân thể quỷ vật chế thành.
*SB (Hán – Việt: Sa bỉ): viết tắt của stupid b*tch.
Đương nhiên, nếu biến thái thì chú dùng chính bản thân mình cũng được.
Cái này giống như chú thuật của thuật pháp sư vậy, nếu bọn họ muốn thi triển chú thuật, cũng cần lá bùa, hoặc là một số pháp khí thả ra.”
Hạ Thiên Kỳ nghe đến đây, hai mắt sáng bừng, xem như hoàn toàn hiểu ý của Ngô Địch:
“Nói như vậy nếu tôi sử dụng tàn chi quỷ vật, tạo ra một thanh quỷ binh, dùng chất lỏng màu đen phát. Như vậy hẳn là có thể phát ra quỷ thuật mạnh mẽ như thuật pháp sư rồi.”
“Mạnh hay không chưa chắc, nhưng cái này ít nhiều có liên quan đến thực lực bản thân và uy lực của quỷ binh.”
“À, tôi hiểu rồi.” Hạ Thiên Kỳ hiểu ra gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại đề nghị Hạ Thiên Kỳ:
“Cái kia… Ngô lão đại, có thể cho tôi nhìn quỷ binh của anh một chút được không?
“Được thôi, để tôi cho cậu mở rộng tầm mắt!”
Nói xong, Ngô Địch lại cho tay vào túi quần khiến Hạ Thiên Kỳ mờ mịt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT