Vì mấy hôm trước không được nghỉ ngơi tốt, nên Hạ Thiên Kỳ ngủ một giấc này thật sự rất thoải mái. Khi hắn tỉnh dậy thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng làm hắn hầu như không thể mở mắt ra được.
Nếu đổi lại thường ngày, đoán chừng hắn còn phải ngủ nướng thêm một lúc, cũng không vội vàng dậy. Nhưng nghĩ đến Ngô Địch còn đang ở trong căn phòng sát vách. Mà cái người tên Ngô Địch này lại là một kẻ điên, ai biết sau khi thức giận tên kia có bỏ bọn hắn lại một mình rời đi không chứ.
Vậy nên hắn cũng không dám nán lại trên giường nữa, thậm chí cũng không rửa mặt, Hạ Thiên Kỳ vội vàng xỏ dép lê chạy ra khỏi phòng ngủ.
Gõ cửa căn phòng sát vách, thế nhưng đợi một lúc cũng không nghe thấy tiếng trả lời.
"Không phải Ngô Địch đã đi thật rồi chứ."
Suy nghĩ một chút, Hạ Thiên Kỳ lại vội vàng chạy đến trước của phòng Lãnh Nguyệt. Thế nhưng cũng giống như bên phía Ngô Địch, Lãnh Nguyệt hình như cũng không có ở trong phòng, vì cơ bản là không có ai đáp lại hắn.
Đang lúc Hạ Thiên Kỳ muốn dùng điện đàm gọi cho Ngô Địch và Lãnh Nguyệt thì nghe "ding" một tiếng, thang máy mở ra. Sau đó Lãnh Nguyệt và Ngô Địch cùng bước ra ngoài.
"Làm tôi sợ hết hồn, còn tưởng hai người định bỏ tôi lại đây đi trước đấy."
Thấy Ngô Địch và Lãnh Nguyệt vậy mà cùng đi đến, Hạ Thiên Kỳ ít nhiều có chút ngoài ý muốn.
"Sao chú biết bọn này bỏ chú để đi trước? Thật thần thánh!"
Ngô Địch nghe xong lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, xem ra không phải giả vờ. Hạ Thiên Kỳ im lặng cười khan một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác:
"Hai người vừa mới đi ăn?"
"Nói nhảm, bằng không chú nghĩ bọn này đi đâu?"
Ngô Địch nói xong không nhịn được mà ngáp một cái, lầm lầu bầu nói:
"Ài, thật sự muốn trẻ tuổi một chút, mệt mỏi quá."
"Nếu anh còn muốn ngủ thì về phòng ngủ tiếp đi, không thì ở lại khách sạn một đêm."
Hạ Thiên Kỳ vội đuổi theo:
"Đi đi, chú tranh thủ thời gian thay quần áo đi, bây giờ chúng ta sẽ trở về."
Hạ Thiên Kỳ thay xong quần áo thì rửa mặt, ngay lúc hắn trả phòng xong xuôi thì cùng hai người Lãnh Nguyệt bước ra khỏi khách sạn.
Ngồi vào trong xe, Hạ Thiên Kỳ giống như là một tài xế chuyên nghiệp vậy, hỏi Ngô Địch:
"Đi đâu đây?"
"Đi thẳng về hướng đông."
Nghe Ngô Địch nói đi về phía đông, Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi rõ địa điểm cụ thể, dù sao thành phố Phước Bình hắn cũng khá quen thuộc, phía đông vùng ngoại thành có một khu biệt thự, vị trí có thể nói là rất chếch.
Cứ như vậy, Hạ Thiên Kỳ lái xe suốt hơn một giờ thì đi vào một khu biệt thự ở phía đông. Vốn tưởng rằng Ngô Địch sẽ ở lại đây thế nhưng hắn ta lại bảo hắn tiếp tục đi về phía đông, mãi đến khi rời khỏi khu biệt thự chừng hai mươi phút đồng hồ, gần như sắp chạy khỏi thành phố Phước Bình thì Ngô Địch mới bảo Hạ Thiên Kỳ đỗ xe lại.
"Chính là nơi này, đưa xe sang đỗ bên kia là được."
Hạ Thiên Kỳ nhìn xuyên qua cửa xe, cẩn thận đánh giá bốn phía, nơi đây nghiễm nhiên là một ngọn núi hoang, cỏ dại mọc um tùm, dùng để làm nơi chôn cất là thích hợp nhất.
"Anh sẽ ở chỗ này sao?"
"Không thì ở đâu? Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian xuống xe đi."
Ngô Địch có chút không kiên nhẫn, nói xong vội bước xuống xe, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng lần lượt mở cửa xe bước xuống.
Sau khi đỗ xe, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt bước theo Ngô Địch đi đến ngọn núi hoang phía trước, mãi đến khi đi xuyên qua ngọn núi kia rồi mới thấy được một kiến trúc na ná tứ hợp viện*.
*Tứ hợp viện: là một loại kiến trúc hợp viện phổ biến, “tứ” chỉ tứ phía là “đông, tây, nam, bắc”, “hợp” tức là phòng ốc ở bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, hình thành nên một kết cấu hình chữ “khẩu” (“口”).
"Nhìn thấy chưa, cái tòa nhà xa xa kia là chỗ ở của anh."
"Cái kia... Ngô lão đại, cũng không phải tôi chê anh ở chỗ xa đâu, quan trọng là anh ở chỗ này sinh hoạt sẽ rất bất tiện."
"Anh không thường xuyên về đây, tình huống bình thường đều ở chỗ này tập luyện. Hoặc muốn tìm nơi thanh tịnh mới trở về. Cảnh giới của anh rất cao, chú không hiểu là chuyện bình thường."
Ngô Địch thuận miệng trả lời Hạ Thiên Kỳ một câu, mà Hạ Thiên Kỳ cũng chẳng nói gì chỉ là trong lòng thì thầm cười "ha ha" một trăm lần.
Sau khi đi vào tự viện này của Ngô Địch, Hạ Thiên Kỳ đi lòng vòng trong sân, phát hiện chỗ này không khác gì với những ngôi tứ hợp viện khác. Không, nói đúng ra thì không khác gì tứ hợp viện phong cách cổ đại cả, vì hoàn toàn không tồn tại thứ dụng cụ nào liên quan đến điện.
"Chẳng lẽ nơi này không có điện sao?"
"Đương nhiên là không, nơi này là dưới chân một ngọn núi hoang, công ty điện lực nào rãnh rổi đến mức chạy đến nơi hoang vắng này mà lắp đặt chứ, huống hồ chỉ có mình anh ở."
Ngô Địch nói đến đây thì chỉ đến hai gian phòng ở phía nam, nói:
"Hai người các chú mỗi người một gian, vấn đề đồ ăn cứ giao cho tôi, hai người chịu trách nhiệm chế biến."
Ngô Địch càng nói thì giọng điệu càng nhỏ, cũng liên tiếp ngáp lên mấy cái, nói xong lời cuối cùng rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa:
"Không được rồi, anh mệt, hai người các người muốn làm gì thì làm đi, anh về phòng ngủ đây."
Để lại những lời này, Ngô Địch nhanh chóng bước nhanh về gian phòng của gã. Khi tên kia đi rồi, Hạ Thiên Kỳ mới nói ra một câu oán hận với cái hoàn cảnh sinh sống gần như đoạn tuyệt với nhân thế này:
"Thật không nghĩ quản lý cấp cao lại ở chỗ này, tôi còn nghĩ phải giống như hoàng cung."
"Nơi đây không tồi, là một nơi không ai quấy rầy rất hợp để luyện tập."
Lãnh Nguyệt cũng không cảm thấy nơi đây có gì đoạn tuyệt với trần gian, dù sao từ nhỏ anh ta cũng đã sống trong hoàn cảnh như vậy. Vậy nên trong lòng cũng chẳng có gì khó chịu ngược lại còn tỏ ra hoài niệm.
"Nơi đây hoàn toàn rất phù hợp để tập luyện đấy."
Nghĩ đến bọn họ đến đây để trốn kẻ thù, lại được Ngô Địch ra tay trợ giúp, nội tâm Hạ Thiên Kỳ trở nên thư thái hơn rất nhiều. Rút một điếu thuốc ngậm lên môi, sau đó bước vào gian phòng Ngô Địch vừa chỉ cho hắn.
Trong phòng khá giản dị tự nhiên, ngoài một cái giường lớn còn có một cái tủ quần áo cũ nát, ngoài ra không hề có bất kì bàn ghế nào. Hạ Thiên Kỳ phủi phủi bụi bặm bám trên giường, sau đó sửa sang lại một chút mới ngồi xuống giường. Lấy hai quả cà chua trong balo, bắt đầu ăn.
Thoáng một cái đã qua hết ba ngày, trong ba ngày này Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt khô cằn chờ đợi một ngày thì bắt đầu tự mình tập luyện, ai cũng không quan tâm đến người khác.
Trong quá trình này Sở Mộng Kỳ cũng gọi điện thoại đến cho bọn hắn. Nói với bọn họ chuyện ở thành phố Đồng Lưu đã giải quyết xong, Hạ Thiên Kỳ lại nhận thêm được mười điểm vinh dự.
Trong điện thoại cảm ơn Sở Mộng Kỳ một phen, hắn cũng không biết nói gì hơn nữa, chỉ là nhắc nhở Sở Mộng Kỳ và Triệu Tĩnh Thù trông nom nhà cửa cho kỹ, đợi bọn hắn tránh khỏi trận gió này sẽ trở về.
Về phần Ngô Địch, trong đoạn thời gian này khá là thần thông, sau khi sắp xếp cho bọn hắn ở lại thì hầu như hôm nào Ngô Địch cũng chạy ra ngoài, căn bản không hề giống những gì gã đã nói, gì mà ưa thích thanh tịnh, ưa thích luyện tập gì đó.
Hạ Thiên Kỳ cũng không vạch trần gã, chỉ là suy nghĩ sẽ làm thế nào trêu chọc Ngô Địch, thế nhưng cũng không tìm được cơ hội tốt để mở miệng.
Dùng mười điểm vinh dự vừa thu được để quỷ hóa cường hóa lên cấp một.
Sau khi tăng lên, hắn thình lình phát hiện trong cơ thể hình thành một luồng khí xoáy trụ mạnh gấp đôi, đồng thời trữ lượng quỷ khí cũng tăng lên, đáy lòng hắn lại sinh ra một cảm giác kỳ quái.
Cảm giác này khác với lúc trước, thế nhưng cụ thể khác ở đâu hắn cũng không rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT