Dịch:Hạ TuyếtBiên:Hàn Phong Vũ

Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ

Cho nên hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình chống đỡ, không có cách nào cũng phải nghĩ ra biện pháp chịu đựng qua, mà nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi hắn còn chưa muốn chết.

“Nợ nhiều không áp thân, thích làm gì thì làm, lão đại của Đệ Nhị Minh Phủ thì đã làm sao? Cũng không tài giỏi như phân thân của hắn!”

Hạ Thiên Kỳ đã hiểu rõ, dù sao hiện tại cục diện cũng đã vô cùng rối rắm rồi, như vậy còn có cái gì lo lắng nữa. Nếu hắn thật sự đã tới số, sớm đã chết rồi, sở dĩ bây giờ hắn vẫn sống tốt, còn có thể tiếp tục đâm thọt rắc rối, đã chứng mình ngày diệt vong của hắn còn lâu mới tới.

Châm một điếu lá đưa lên miệng, Hạ Thiên Kỳ bật radio lên, thân thể bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc.

Sở Mộng Kỳ thấy bộ dáng của Hạ Thiên Kỳ như đầy máu sống lại không khác người không có chuyện gì, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút bội phục sự lạc quan này của Hạ Thiên Kỳ. Mà cũng có thể nói, nội tâm của Hạ Thiên Kỳ rất mạnh mẽ.

Nếu như đổi lại là cô, có thể đã lo lắng muốn chết, thậm chí đã sớm tuyệt vọng.

“Nhìn cái gì?”

Xuyên qua kính chiếu hậu trước mặt có thể thấy Sở Mộng Kỳ đang liếc nhìn hắn, Hạ Thiên Kỳ không khỏi quay đầu lại, có chút xấu bụng mà trêu cô nàng:

“Có phải ngửi được trên người tôi mùi thành thục rồi không?”

“Ông là đồ thối vô lại.”

Sở Mộng Kỳ trợn mắt trừng Hạ Thiên Kỳ, theo thói quen lên tiếng mắng hắn.

“Ngày nào cũng vô lại với thối vô lại, đổi thang không đổi thước, tôi thấy thiên phú của cô trên mặt cãi nhau với người khác cũng cứ như vậy.”

Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại nghe ngoài dột nhiên vang lên một chuỗi tiếng động cơ xe thể thao từ xa mà đến gần. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lập tức nhìn thấy chiếc ferrari enzo kia của Lương Nhược Vân ở vị trí cách bọn họ chỉ vài mét.

Cửa xe hai bên mở lên như chim giương cánh, sau đó Lương Nhược Vân mặc một bộ đồ jean ôm sát người, còn có Ngô Địch như đống hỗn độn, ăn mặc rất không theo xu hướng một trước một sau đi về phía bọn họ.

“Người tới.”

Hạ Thiên Kỳ ngồi trong xe quay lại nói với Lãnh Nguyệt cùng Sở Mộng Kỳ một câu, sau đó cũng vội vàng mở cửa xe bước xuống.

Đối mặt Lương Nhược Vân cao gầy lãnh diễm, trong lòng Hạ Thiên Kỳ thật sự cảm thấy, không cần nói có nhìn bao nhiêu lần đều không thấy đủ.

Ngược lại Ngô Địch đi theo phía sau Lương Nhược Vân, thì ít nhiều gì có chút phá phong cảnh, cái đầu máy bay chải rất cao, một bộ quần áo lấp lánh nhìn qua không theo xu hướng ra, lại có chút giống loại ca sĩ ca hát trên sân khấu.

“Nữ thần chờ tôi với, cô đừng đi nhanh như vậy, xung quanh đều tối đen như mực, cẩn thận vấp ngã.”

Nguyên nhân Hạ Thiên Kỳ không cho mình là diaosi*, nguyên nhân rất đơn giản, bởi trong lòng hắn loại người như Ngô Địch mới là diaosi thật sự.

*Diaosi (nguyên văn: 吊丝 – Điếu ti): Là một thuật ngữ tiếng lóng của Trung Quốc, thường được sử dụng theo cách hài hước, đề cập đến một thanh niên có ngoại hình và vị thế xã hội tầm thường. Sinh ra trong một gia đình khiêm tốn, không có xe, không nhà cửa và không có kết nối.

Lương Nhược Vân xem chừng không nghe Ngô Địch đang nói gì sau lưng, đi nhanh tới trước mặt Hạ Thiên Kỳ, mặt không đổi sắc lên tiếng nói với hắn:

“Chuyện này các anh không cần lo lắng, tôi sẽ giúp hai người giải quyết. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, nên trong khoảng thời gian này cho tới sự kiện tiếp theo của các anh tới, các anh cứ đi theo Ngô Địch.

Ngô Địch sẽ sắp xếp cho các anh.”

Lương Nhược Vân nói “các anh” tự nhiên chỉ bao gồm Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, còn về phần Sở Mộng Kỳ thì không được tính.

Chờ Lương Nhược Vân nói xong, Hạ Thiên Kỳ còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Ngô Địch vừa mới đi tới phun một tràn:

“Anh đây thật sự chỉ có một chữ “phục” viết hoa cho các chú, bản lĩnh trên gây chuyện so với anh còn mạnh hơn rất nhiều, cái gì mà đệ nhất Minh Phủ, đệ nhị Minh Phủ, một đám chó rác rưởi, muốn làm gì bọn chúng, bây giờ các chú không có sức mạnh thì đừng nghĩ tới, chờ sau này trâu bò rồi, lại đi giết không muộn.”

“Ngô Địch.”

“Đến đây, nữ thần lãnh đạo có gì căn dặn?” Ngô Địch cười híp mắt nhìn sắc mặt đang từ từ trở nên tái mét của Lương Nhược Vân.

“Không được nói bậy bạ, tôi gọi anh đi cùng không phải cho anh nói mấy điều này.”

Thấy sắc mặt của Lương Nhược Vân không tốt, Ngô Địch ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Tuy hiện tại gã cùng cấp với Lương Nhược Vân, nhưng thực tế mọi chuyện đều do Lương Nhược Vân định đoạt.

Đương nhiên ngay cả thực lực, Lương Nhược Vân cũng mạnh hơn gã rất nhiều.

Có điều nguyên nhân thực sự khiến gã với Lương Nhược Vân nói gì nghe nấy, một phần cũng là do cô là người phụ nữ mà gã yêu thích, là thần tượng của gã, nên gã hoàn toàn không nâng được chút tâm tư phản kháng nào.

Thấy Ngô Địch đã im mồm, trong lòng Hạ Thiên Kỳ không khỏi thầm than, loại người có chút máu điên này như Ngô Địch, đoán chừng cũng chỉ có Lương Nhược Vân có thể trị gã. Nếu đổi là người khác, sớm đã bị gã chọc cho phát điên, không cũng bị chọc cho tức chết.

“Lãnh đạo, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao một sự kiện phổ thông lại chọc tới người của đệ nhị Minh Phủ?”

Hạ Thiên Kỳ cũng không có ý định che giấu sự bất mãn trong lòng hắn lúc này, chỉ cố gắng khống chế giọng điệu của mình khi nói.

“Chuyện này là sơ xuất của tôi, trước đó tôi chỉ biết sự kiện lần này do người của đệ nhị Minh Phủ làm ra, biết đó là một người cấp quản lý, cho nên mới để anh tới nơi này giải quyết.

Nhưng tôi lại không ngờ lại có dính líu tới Thạch Quỳnh và Thẩm Hoành Viêm.”

Chỗ mà Lương Nhược Vân khiến Hạ Thiên Kỳ thích, ngoài khuôn mặt tuyệt mỹ và khí chất ra, là khi nói chuyện với hắn, hắn hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ cảm giác cao cao tại thượng nào.

Cô và bạn nói chuyện, hoàn toàn là đứng trên phương diện bình đẳng, trừ phi là loại chỉ huy trong sự kiện tập thể.

“Chúng tôi giết chết phân thân của người kia, chuyện này sẽ không yên ổn.”

Hạ Thiên Kỳ nói với Lương Nhược Vân một câu, muốn nghe chút ý tứ của Lương Nhược Vân.

“Thạch Quỳnh đi khắp nơi nuôi dưỡng ra rất nhiều phân thân, mục đích cũng chỉ muốn thông qua sát hạch giám đốc mà thôi. Nhưng bây giờ kỳ sát hạch đã tới gần, hắn ta hẳn sẽ dồn toàn bộ tâm tư để chuẩn bị cho sát hạch, nên sẽ không có thời gian tới đây gây phiền phức cho hai người.

Khả năng lớn nhất, là Thẩm Hoành Viêm một khi biết hai người các anh tới từ đệ tam Minh Phủ, sẽ tìm tới cửa đòi tôi giao người ra.”

Nói đến đây, Lương Nhược Vân cố ý ngừng lại, sau đó liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái mới tiếp tục lên tiếng khẳng định:

“Đương nhiên tôi sẽ không giao các anh ra, còn về phần phải đối phó thế nào, hiện tại tôi cũng chưa nghĩ ra. Tóm lại, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khoảng thời gian này các anh tốt nhất là đi theo Ngô Địch đi!”

Nói đến đây, Lương Nhược Vân còn cố ý nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ một câu:

“Mặt khác Ngô Địch cũng là ác linh thể chất, có lẽ sẽ có chút nâng cao cho anh.”

“Cám ơn, ngoài hai tiếng cám ơn ra, tôi cũng không biết nên nói gì cho phải.”

Những lời này của Hạ Thiên Kỳ không phải là đang tỏ ra vẻ khách sáo, hắn là thật tâm cảm tạ Lương Nhược Vân. Trên thực tế cho dù Lương Nhược Vân thật sự không có đến, cho dù cô có bán đứng bọn hắn, hắn cũng không nói được gì, vì lòng người hiểm ác, nhất là loại nhân vật người nắm quyền như Lương Nhược Vân, ai mà biết được trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Nhưng Lương Nhược Vân lại không làm như vậy, chẳng những đưa theo Ngô Địch tới đây, càng cho bọn họ một thái độ rõ ràng. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cô cũng sẽ bảo vệ cho bọn hắn, thậm chí còn không yên lòng mà sắp xếp bọn họ ở lại bên cạnh Ngô Địch.

Cho nên từ giờ về sau, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, phần ân tình này của Lương Nhược Vân hắn sẽ nhớ kỹ trong lòng.

“Chú mày phải cám ơn anh đây mới đúng chứ? Ngoài ra, anh còn chưa nói rốt cuộc có chứa chấp các chú hay không, cho nên đừng có hưng phấn quá sớm.”

Lúc này Ngô Địch cười đểu một tiếng, còn cố ý ám chỉ Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play