Dịch:Hạ Tuyết Biên:Hàn Phong Vũ

Trên một đoạn đường vắng vẻ không một bóng người qua lại, xung quanh hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, một chiếc xe tải kéo thùng hàng container chạy từ xa tới.

Chiếc xe tải chạy rất chậm, nương theo ánh đèn xe có chút nhức mắt có thể mơ hồ thấy được cảnh vật xung quanh.

Lúc này ánh đèn xe lướt qua phía ven đường, chiếu sáng một cột mốc, phía trên viết rõ ba chữ đường Thành Dương.

Đường Thành Dương có thể xem như là giao lộ giữa hai khu Thành Hoa và khu Thịnh Vượng. Dọc theo con đường này có rất nhiều nhà xưởng, phần lớn đều là xưởng chế biến thực phẩm.

Nói là nhà xưởng, nhưng thực tế lại là một loạt nhà triệt không có người ở mà thôi. Bởi vì tiền thuê rất rẻ, diện tích lại lớn, cho nên rất được một số người trong giới thương nhân ưu ái.

Chiếc xe tải đang chầm chậm lăn bánh trên mặt đường Thành Dương, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ có chút chật chội, mãi tới lúc dừng lại trước cửa một gian đại viện*.

*Đại viện: khu vực có nhiều hộ gia đình ở.

Hai gã đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi bước xuống xe, cả hai ngậm thuốc lá trong miệng, không ngừng liên tục ngáp ngắn ngáp dài, xa xa trong bóng tối truyền đến vài tiếng chó sủa.

“Mẹ nó, cái con chó chết tiệt ngày nào cũng sủa ầm ĩ, chờ ngày nào đó chọc giận tao, tao không thể không hầm nó lên!”

Người vừa lên tiếng là gã đàn ông mặc áo chẽn bó sát người, cái này cũng khiến thân thể vốn gầy nhom của gã nhìn qua càng như lung lay sắp đổ. Ngược lại người đàn ông đi cùng gã to con hơn nhiều so với gã, thân dưới mặc một cái quần cụt kẻ ca rô, thân trên mặc một cái áo thun ngắn tay màu đen.

“Màu có thể thôi đi không, không phải tao coi thường mày, nhưng với cái bộ dạng gầy nhom này, con chó kia táp vài cái là chết mẹ mày rồi.”

“Mẹ nó, mày cút ngay, tao mà không chịu nổi một cú táp sao!”

Gã ốm nhom khó chịu, đẩy tên đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen một cái, tên kia cũng chỉ nhếch miệng cười cười. Sau đó bọn gã mở cửa lớn, bước vào trong sân.

Trong sân lúc này rất trống trải, chỉ có một chiếc van* cỡ nhỏ đang đậu. Nhìn lướt qua lập tức sẽ thấy hai gian phòng vẫn còn sáng đèn, mấy người công nhân bên trong đang rất bận rộn.

*Van: là loại xe tải cỡ nhỏ, có khoang sau chở hàng chung một không gian với ghế trước chở người.

Hai gã đẩy cửa phòng, đi vào, thấy bọn họ bước vào, bốn nữ công nhân đều vô ý thức mà ngừng tay, trong ánh mắt có chút sợ hãi, len lén nhìn bọn gã.

“Mẹ nó, nhìn cái gì mà nhìn, không cần làm việc sao? Đám SB** này!”

**SB (Hán – Việt: Sa bỉ): viết tắt của từ stupid b*tch.

Bốn nữ công nhân đều là người khuyết tật, đương nhiên sẽ không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì. Tuy nhiên chỉ cần nhìn khuôn mặt hung ác bất thiện kia, các nữ công nhân lại bắt đầu bận rộn làm việc trước máy móc.

Trên thực tế đồ vật ở bên trong căn phòng này rất ít, chỉ có một chiếc tủ lạnh rất lớn cùng một cỗ máy cắt kim loại.

Máy cắt kim loại giống như đang cắt phải sắt thép, phát ra tạp âm rất lớn, nhưng thứ bị đẩy ra ngoài lại là từng khối thịt có màu đỏ sậm.

Hai nữ công nhân phụ trách khâu xử lý, dùng khăn lau sạch dịch mủ vàng trên từng khối thịt được máy cắt đẩy ra, sau đó lại bỏ chúng vào trong tủ lạnh.

Mà hiện tại ở một góc phòng, có hai cái xác chết không đầu chất đống, toàn thân trên dưới đều thối rữa nghiêm trọng.

Gã ốm nhom nhìn thoáng qua hai cái xác đặt sát góc tường, lông mày đột nhiên nhướng lên, chỉ vào một nữ công nhân đứng tuổi, ngoắt ngoắt ngón tay, lên tiếng:

“Mày tới đây cho tao!”

Nữ công nhân đứng tuổi thấy gã ốm nhom gọi mình, lập tức hoảng sợ bước tới trước mặt hắn. Sau đó gã ốm nhom lại nhìn bà ta, không khỏi chỉ chỉ vào hai cái xác ở góc tường:

“Vì sao hôm nay chỉ có hai cái, không có ai đưa thi thể đến sao?”

Nữ công nhân đứng tuổi đương nhiên sẽ không nghe thấy gã đang nói gì, nhưng lại thấy gã chỉ tay vào mấy cái xác ở sát góc tường, trên mặt lại tràn ngập nghi hoặc, bà ta lập tức hiểu gã muốn nói gì. Bà ta khẽ gật đầu, sau đó khoa tay với gã ốm nhom:

“Hôm nay không có ai đến đưa thi thể.”

“Không ai đến? Không thể nào không có ai tới, mỗi ngày lão đại đều sẽ gửi một số thi thể tới đây mới đúng.”

“Thật sự không ai tới cả, nguyên một ngày đều không thấy người lạ nào tới chỗ này.”

Nữ công nhân đứng tuổi thấy gã ốm nhom nổi giận, ngay tức thì bị dọa không nhẹ, liên tục lắc đầu.

“Mau cút cho tao! Chỉ việc nhìn thấy bọn mày đã thấy vực mình, cũng không biết lão đại tìm được đám SB này từ đâu nữa! Mẹ kiếp, ngay cả câu tiếng người cũng nghe không hiểu!”

Thấy tối nay cơn giận của gã ốm nhom rất lớn, tên đàn ông mặc áo màu đen ngắn tay bên cạnh nhịn không được khuyên nhủ:

“Bình tĩnh chút đi, hà cớ gì nổi giận với mấy kẻ điếc làm gì. Chờ thêm một lúc nữa nếu không có việc gì, anh mang chú mày tìm chỗ giảm nhiệt.”

“Tao cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, trong lòng cứ bồn chồn bất an, cũng sắp bị phiền chết rồi.

Bất quá cũng không thể là kìm nén quá lâu, hiện tại cũng nên tìm người xả ra mới được.”

“Má, mày bị anh đây nói trúng tim đen rồi.”

Tên đàn ông mặc áo màu đen ngắn tay cười ha ha một tiếng, lại lên tiếng nói tiếp với gã ốm nhom kia:

“Được rồi, tranh thủ thời gian làm việc đi, xếp đống hàng xếp lên xe trước đã rồi tính tiếp.”

“Gấp như vậy làm gì, để tôi gọi điện cho lão đại đã. Hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao hôm nay lại không gửi hàng tới!”

“Mày nhiều chuyện như thế làm gì, lão đại hôm nay không gửi hàng tới khẳng định là đã xảy ra chuyện, chúng ta là hoạt động bán người chết, ngày nào đó bị tra ra, không biết hai chúng ta bị xử bao lâu.”

“Ngậm cái miệng quạ của mày lại! Mỗi ngày lão đại đều cung cấp đồ ăn thức uống cho chúng ta, tiền cũng đã nhận hết mấy vạn, mày còn dám mở miệng trù lão đại? Con mẹ ông có chút lương tâm được không, nếu lão đại thật sự vào, hai chúng ta phải đi!”

Gã ốm nhom hướng tên đàn ông mặc áo đen ngắn tay mà mắng, tên kia xem ra cũng rất kiêng kị gã ốm nhom này, cũng không cùng gã so đo, ngược lại còn cười “hắc hắc” nói:

“Anh Sơn, tôi sai rồi. Tôi nhất định sẽ ngậm cái miệng quạ đen của mình lại, như vậy được chưa? Vậy anh cứ gọi điện cho lão đại đi.”

“Nói thế còn tạm được, mày chuyển hàng lên xe trước, bây giờ tôi đi gọi điện cho lão đại!”

Gã ốm nhom nói xong, lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại. Nhưng còn chưa đợi gã gọi qua, điện thoại đột nhiên nhận được cuộc gọi:

“Số không quen biết.”

Một dãy số không có lưu tên, đương nhiên là số lạ. Gã ốm nhom lầm bầm một tiếng, nhưng vẫn ấn nút nghe:

“Ai vậy?”

“Tôi là bạn của Trình Tiểu Long, trước đó hai chúng ta từng đi ăn cùng nhau một lần.”

“Cùng đi ăn sao? Nhưng sao nghe giọng anh rất lạ.”

“Mới ăn không tới mấy ngày, bây giờ anh ở đâu?”

“Tôi đang ở...”

Gã ốm nhom theo bản năng trả lời, nhưng vừa lên tiếng đã giật mình dừng lại, có chút nghi ngờ hỏi lại:

“Ông anh rốt cuộc là ai, quản tôi ở đâu làm gì? Trả lời mau, đừng có quanh co với tôi, nếu không tôi cúp điện thoại.”

“20 vạn.”

“Ừm? Cái gì mà 20 vạn?”

“Tôi nói tôi sẽ cho anh 20 vạn. Tôi muốn anh để tôi đại lý, tiêu thụ thịt bò với giá rẻ.”

“Anh muốn làm đại diện?”

Gã ốm nhom nghe đối phương hứa sẽ cho gã 20 vạn, đầu óc ít nhiều gì có chút mờ mịt, vì trước kia gã trước đó cơ bản chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, lão đại của bọn họ cũng chỉ để gã và tên Thôi Thần kia đi giao hàng, không hề để gã tự mình bán mấy thứ kia ra cho người khác.

“Anh biết số của tôi từ đâu?”

“Tôi nói rồi, tôi là bạn của Trình Tiểu Long, đương nhiên anh ta là người cho tôi số của anh. Việc này dăm ba câu cũng không thể nói rõ ràng, nếu không phiền, chúng ta hẹn gặp nhau ở một chỗ nào đó đi, gặp mặt rồi nói chuyện một chút, thế nào?”

“Cho tôi thời gian suy nghĩ, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với anh.”

Gã ốm nhom vừa nói xong đã trực tiếp cúp điện thoại, vô thức nhìn qua bốn nữ công đang cắt thi thể bên cạnh.

Cùng lúc đó, tên đàn ông mặc áo đen ngắn tay từ ngoài sân đi vào, thấy gã ốm nhom như có tâm sự, không nhịn được lên tiếng hỏi:

“Mày gọi cho lão đại chưa? Lão đại nói thế nào?”

“Còn chưa, bây giờ tôi lập tức gọi cho lão đại liền.”

Gã ốm nhom ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời. Lúc này gã mới tìm số của lão đại gã gọi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play