Sau khi Sở Mộng Kỳ rời đi, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lần nữa đi vào nhà Diêu Trí và Tưởng Tiểu Ba.
Trong phòng vẫn bốc lên một mùi hôi thối ngút trời, Lãnh Nguyệt rất may mắn không ngửi thấy cái mùi thối này, nhưng Hạ Thiên Kỳ không như vậy, trong miệng hắn đầy nước chua muốn nôn khan.
Diêu Trí vẫn ôm chặt Tưởng Tiểu Ba, tình trạng hiện tại của cô ta so với trước khi bọn hắn ra ngoài cũng không thay đổi gì nhiều, ý thức tuy vẫn còn lại chút ít, nhưng cũng đã bắt đầu trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
“Anh Diêu, không biết anh đã nghĩ rõ ràng chưa? Là chọn kết quả hèn yếu của mình, hay muốn giúp chúng tôi tìm ra thứ quỷ đã hại các người thê thảm như vậy, sau đó tiêu diệt nó, báo thù cho bạn gái của anh?”
Sau khi Tưởng Tiểu Ba biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, tâm của Diêu Trí cũng trở nên nguội lạnh. Nói gã nhu nhược cũng được, không có trách nhiệm cũng tốt, gã đều chấp nhận.
Vì Tưởng Tiểu Ba là toàn bộ linh hồn của gã, một khi con người ta mất đi linh hồn, cho dù sống cũng chỉ là một cái xác không hồn, nếu đã vậy thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Nên nên thật ra trong lòng Diêu Trí đã có quyết định, nhưng lời vừa rồi Hạ Thiên Kỳ nói với gã, lại khiến gã sinh ra chút dao động.
“Các anh thật sự có thể giết chết thứ kia sao?”
Có thể nhìn ra Diêu Trí tỉnh táo hơn rất nhiều so với trước đó, nhưng biểu hiện tỉnh táo này của gã, với Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt đương nhiên không phải tín hiệu tốt đẹp. Vì lúc này Diêu Trí bỗng trở nên tỉnh táo như vậy, có thể thấy gã hiện tại bất cứ chuyện gì gã cũng không quan tâm, là hoàn toàn không có bất kỳ lưu luyến gì cái thế giới này nữa.
“Đương nhiên có thể giết chết nó, với điều kiện anh phải giúp chúng tôi tìm ra nó.”
Nghe được câu trả lời chắc chắn từ Hạ Thiên Kỳ, trên mặt Diêu Trí rốt cuộc cũng thay đổi một chút. Có thể thấy, gã hiện tại rất muốn báo thù cho Tưởng Tiểu Ba.
“Nhưng những chuyện tôi biết, đều đã nói cho các anh nghe cả rồi, tôi đã không thể giúp gì cho các anh được nữa.”
“Tôi nói có thể giúp, thì anh chắc chắn sẽ giúp được. Vậy nên anh nhất định phải suy nghĩ cho kỹ càng, hiện tại là muốn giúp chúng tôi tìm ra thứ quỷ kia, báo thù cho bạn gái của anh, hay vẫn muốn đợi ở chỗ này tự sinh tự diệt.
Anh phải biết, thời gian hiện tại rất cấp bách, nhiều nhất chỉ còn lại có một ngày. Sau đó bạn gái của anh sẽ nhanh chóng biến thành một con cương thi không có chút nhân tính, sau đó cô ta nhất định sẽ ăn sống nuốt tươi anh.”
Diêu Trí không muốn tiếp tục tranh cãi kịch liệt với Hạ Thiên Kỳ làm gì, dù sao gã cũng chính mắt nhìn thấy sự thay đổi của Tưởng Tiểu Ba. Thân thể cô lúc này đã cứng ngắc không còn mềm mại, toàn thân thối rữa, làn da cũng trở nên cứng như đá.
“Các anh thật sự có khả năng báo thù cho chúng tôi?”
Lúc này Diêu Trí mới ngẩng mặt lên nhìn Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, khàn giọng hỏi lại một lần.
“Chỉ cần anh giúp chúng tôi tìm ra nó, chúng tôi có thể báo thù cho các người. Đến lúc đó, anh có muốn chết cũng không ai cản, ít nhất anh cũng đã từng chiến đấu như một thằng đàn ông!”
Diêu Trí nghe xong, trong lòng lại lần nữa rơi vào đấu tranh. Hạ Thiên Kỳ thấy gã vẫn tiếp tục do dự, cũng lười chờ đợi thêm, lúc này cố ý nói với Lãnh Nguyệt:
“Đi thôi Lãnh Thần, cứ để tên hèn nhát kia ở chỗ này tự sinh tự diệt đi. Người bị hại nhiều như vậy, chúng ta cũng không cần treo cổ trên cái cây này*.”
(*Ý là không cần lãng phí thời gian vào hai người Diêu Trí nữa.)
Đương nhiên Lãnh Nguyệt biết Hạ Thiên Kỳ đang chơi chiêu, nên lúc này anh ta cũng rất phối hợp bày ra bộ dáng muốn rời khỏi, cùng Hạ Thiên Kỳ một trước một sau, đi tới cạnh cửa.
Mắt thấy Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt thật sự muốn vứt bỏ hắn, lúc này Diêu Trí mới quyết định, gào thét nói:
“Tôi muốn báo thù! Tôi muốn báo thù...”
Thấy Diêu Trí lần nữa khơi dậy ý chí tiếp tục sống, Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy vui mừng mà cười cười. Trên thực tế hắn lãng phí nhiều nước bọt cho Diêu Trí như vậy, không phải là thiếu đi một Diêu Trí, bọn hắn sẽ không có cách nào giải quyết sự kiện lần này, chỉ là hắn nhìn ra trên người Diêu Trí tồn tại một thứ gọi là cố chấp.
Diêu Trí cố chấp với tình cảm, cố chấp với quyết định của bản thân, thứ cố chấp này làm hắn rất tán thưởng.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ luôn có một suy tính không thể thực hiện, vì từ đầu đến cuối hắn không tìm được người khiến hắn cảm thấy tin tưởng, đồng thời có khả năng đi làm chuyện này. Nhưng trước mắt, hắn cảm thấy Diêu Trí là ứng cử viên cực kỳ tốt, hoặc giả có thể thuyết phục gã hợp tác, sau đó khiến gã thực hiện cái suy tính trong lòng của hắn.
Bất quá mấy thứ này đều là để sau tính tiếp, nói tới trước mắt, toàn bộ đều là cần nghĩ ra biện pháp tìm được chỗ ẩn nấp của con cương thi kia, sau đó giải quyết cái sự kiện lần này.
Mặc dù Diêu Trí đã đồng ý giúp Hạ Thiên Kỳ tìm ra con cương thi kia, nhưng gã vẫn không thể buông bỏ Tưởng Tiểu Ba.
Hiện tại cũng không có cách nào khác, mặc dù gã biết rõ, không bao lâu nữa Tưởng Tiểu Ba sẽ hoàn toàn biến thành cương thi, nhưng nếu Tưởng Tiểu Ba vẫn còn một hơi thở, gã làm sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi cô ở chỗ này, chớ đừng nói chi, dùng một mồi lửa thiêu chết cô.
Hiện tại trong lòng Diêu Trí rất rối rắm, rất không muốn, nhưng không có nghĩa Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt sẽ để cho gã tiếp tục cố chấp, bọn hắn không thể ở chỗ này lãng phí thời gian thêm nữa. Nói trắng ra, Hạ Thiên Kỳ vốn là có tâm tư khác, hắn không đơn thuần bị tình cảm của Diêu Trí và Tưởng Tiểu Ba cảm động.
Vậy nên lúc Hạ Thiên Kỳ biết, Diêu Trí không chịu tiêu diệt Tưởng Tiểu Ba trước khi cô ta hoàn toàn biến thành cương thi, hắn lúc này đã không còn tiếp tục kiên nhẫn được nữa, lạnh lùng lên tiếng:
“Anh còn ngây thơ tới khi nào? Anh cảm thấy bạn gái của anh hi vọng bản thân cứ tiếp tục sống với bộ dạng người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ này sao?
Toàn thân tản ra mùi thối của xác chết, thân thể thối rữa, tứ chi cứng ngắc, thần trí tán loạn, bây giờ anh vốn không phải là đang bảo vệ chị ta, mà là đang tàn nhẫn tra tấn cô ta.
Mặt khác, chúng tôi cũng không có nhiều thời gian dây dưa với anh, một khi bạn gái của anh biến thành cương thi, chỉ e rằng những hộ gia đình đang sống ở tầng này đều sẽ bị tấn công, vậy nên vô luận anh có đồng ý hay không, chúng tôi cũng không thể không tiêu diệt cô ta!”
Tuy Hạ Thiên Kỳ nói rất rõ ràng, nhưng Diêu Trí vẫn không có chút nhượng bộ, không muốn từ bỏ mà ngoan ngoãn ra ngoài.
Trên thực tế, lần này trong lòng Hạ Thiên Kỳ đã sớm có cân nhắc, biết Diêu Trí sẽ không ngoan ngoãn đi ra ngoài, nên hắn cũng không tiếp tục lãng phí nước bọt nữa, đôi mắt đột nhiên hiện ra từng điểm màu đỏ tía, khí tức khủng bố tiếp cận ác quỷ trong thân thể ầm ầm tràn ra.
Nhìn thấy thân thể Hạ Thiên Kỳ vậy mà thay đồi bộ dạng trong nháy mắt, chẳng những thân thể to ra gần gấp đôi, trên mặt cũng giăng đầy những đường vân màu đỏ vô cùng kinh khủng. Diêu Trí theo bản năng kêu to một tiếng, ấn tượng trước đó với Hạ Thiên Kỳ ngay lập tức triệt để sụp đổ.
Thật sự mà nói, Hạ Thiên Kỳ nếu muốn giết một người chưa biến thành cương thi, thì hoàn toàn không cần lệ quỷ hóa. Làm ra hành động phô trương như thế, nhưng để Diêu Trí có thể hiểu thêm về năng lực của hắn, cho nên lúc này mới trang bị thêm một chút.
Vì Hạ Thiên Kỳ đã nén quỷ khí trong thân thể ngưng thật thành chất lỏng đen, sau đó lại sử dụng những chất lỏng đen này ngưng hóa thành quỷ giáp. Vậy nên hắn hiện tại nếu muốn lệ quỷ hóa, cũng chỉ có thể để bản thân tiến vào trạng thái quỷ anh.
Một bộ khô lâu quỷ giáp, phát ra ánh kim loại đen nhánh, lẳng lặng trôi nổi trên thân thể Hạ Thiên Kỳ, khiến hắn giờ này khắc này, nhìn qua giống như một Tà Thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT