Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ

“Là một mùi hôi thối rất khó ngửi, lẽ nào tự em không ngửi thấy sao?”

Diêu Trí cảm thấy gã nhất định phải nói thật với Tưởng Tiểu Ba, nếu không chờ đến ngày mai khi cô đi làm, khó nói sẽ có bao nhiêu người ghét bỏ cô.

“Anh nói trên người em có mùi thối?”

Tưởng Tiểu Ba cảm thấy Diêu Trí thật khó hiểu, cô nâng cánh tay lên, cẩn thận ngửi một lần. Nhưng chỉ ngửi được mùi thơm của sữa tắm, hoàn toàn không có mùi hôi thối như Diêu Trí nói.

“Có phải mũi anh bị hỏng rồi không, mùi hôi thối ở đâu?”

Sau khi xác định trên người mình không hề có bất cứ mùi hôi nào, sắc mặt Tưởng Tiểu Ba đột nhiên lạnh xuống, chỉ vào mũi Diêu Trí nói:

“Anh tới đây giải thích tất cả mọi chuyện rõ ràng cho tôi, nếu không nói rõ được, đêm nay anh ra ghế sô pha mà ngủ đi.”

Thấy Tưởng Tiểu Ba nói kiên quyết như vậy, Diêu Trí nhất thời quên lo lắng, vội vàng nghe lời đi tới, đợi tới khi đến gần Tưởng Tiểu Ba lại ngửi qua một lần.

Vừa ngửi ở khoảng cách gần như vậy, thiếu chút nữa là Diêu Trí phun ra, gã cố nén nước chua dâng lên trong miệng nói:

“Thật sự là có mùi thối, giống như mùi của thi thể đang thối rữa, thật sự quá thối!”

“Tôi nói là không có. Diêu Trí, có phải anh đang muốn kiếm chuyện hay không!”

“Anh không kiếm chuyện, chẳng lẽ không phải phát ra từ trên người em sao?”

Diêu Trí cũng có chút mơ hồ, vì suy nghĩ kỹ một chút, quả thực Tưởng Tiểu Ba cũng không cần thiết nói dối loại chuyện như vậy. Nếu như trên người có mùi thối gì, cùng lắm thì tắm lần nữa là được, hoàn toàn không cần thiết cãi nhau với gã.

Dù sao giữa hai người cũng không hề tồn tại bất cứ cái gì không tốt.

Máy điều hoà không mở, cửa sổ phòng ngủ đều mở ra hết, nếu mùi thối kia tản ra từ máy điều hoà, đã qua cả ngày, dù thế nào cũng phải biến mất rồi mới đúng.

“Lẽ nào là bốc lên từ gầm giường?”

Diêu Trí bảo Tưởng Tiểu Ba leo xuống khỏi giường, sau đó gã tỉ mỉ lật trên lật dưới xem xét một lần, nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì có thể tỏa ra mùi hôi thối.

Nhưng Diêu Trí không tin tà mà tiếp tục xới tung phòng ngủ lên, ngay cả ngăn tủ quần áo, gã cũng không buông tha, nhưng kết quả vẫn không có chút thu hoạch nào.

Cái nhưng khiến Diêu Trí phát điên là, cái mùi thi thể phân hủy kia vẫn còn.

“Chơi đủ chưa? Đủ rồi thì đi ngủ. Em nghĩ là cái mũi của anh xảy ra vấn đề gì rồi, chiều mai em xin nghỉ, cùng anh đến bệnh viện kiểm tra.”

Tưởng Tiểu Ba bị Diêu Trí làm cho không hiểu gì, vốn là tới kỳ nên tâm tình cô không thể nào tốt được, sau đó lại bị Diêu Trí giày vò như thế này, càng khiến cô trở nên khó chịu, hiện tại cô thật sự có cảm giác muốn đánh cho tên Diêu Trí này một trận.

Thấy Tưởng Tiểu Ba hoàn toàn tức giận, Diêu Trí cũng chỉ đành đường hoàng leo lên giường, đưa tay tắt đèn đầu giường.

Tưởng Tiểu Ba buồn bực, trong lòng Diêu Trí càng buồn bực hơn. Nếu như nói hôm qua cái mùi thi thể thối rữa mà gã ngửi thấy còn chưa quá nồng thì giờ khắc này, cái mùi thi thể thối rữa kia đã nồng đến mức có chút gay mũi, thậm chí có thể nói là tới mức khiến gã có chút buồn nôn.

Suốt cả một đêm Diêu Trí bị cái mùi thối vờn quanh kia hun đến ngủ không yên, không ngừng trằn trọc trở mình trên giường, mãi đến lúc gần tản sáng, rốt cuộc gã không chịu đựng được nữa mà xuống giường, nằm trên ghế sô pha ngủ một hồi.

Sáng hôm sau, Diêu Trí đang ngủ say, lại bị Tưởng Tiểu Ba tức giận nhéo lỗ tai hét lên:

“Anh được lắm, ghét bỏ tôi đến nỗi không tiếc ra ngủ ngoài sô pha. Từ nay về sau anh đừng cho tôi vào nhà nữa, tránh cho anh phải ngủ sô pha mỗi ngày!”

“Không phải, chắc mũi của anh hình như thật sự xảy ra vấn đề rồi, suốt đêm anh bị cái mùi thối kia hun đến ngủ không yên.”

Diêu Trí thiếu ngủ đến váng đầu, khàn giọng giải thích.

“Anh chính là đang viện cớ, nếu vấn đề là ở mũi anh, thì ngay cả ngủ sô pha anh cũng có thể ngửi được, anh đây không phải là đang thay đổi cách nói câu mùi thối phát ra trên người tôi sao.”

“Anh cũng không biết, một lát nữa anh gọi điện thoại cho lãnh đạo xin nghỉ phép, sau đó đến bệnh viện khám xem sao.”

Mặc dù Diêu Trí không cảm thấy là vấn đề ở mình, nhưng xem chừng Tưởng Tiểu Ba cũng không giống đang nói dối. Huống hồ cái mùi thi thể thối rữa kia nồng nặc như vậy, nếu có thật, thì không có khả năng đến một chút Tưởng Tiểu Ba cũng không ngửi ra.

Vì nghĩ như vậy, có thể vấn đề này thật sự xảy ra ở gã.

Tưởng Tiểu Ba cũng xin nghỉ buổi sáng, cô và Diêu Trí đón xe đi tới bệnh viện trung tâm lớn nhất thành phố Đồng Lưu.

Vì nghi ngờ mũi của Diêu Trí có vấn đề, nên hai người tới thẳng khoa tai mũi họng bốc số, vì số người lấy số không nhiều, nên không bao lâu đã đến lượt Diêu Trí.

Người khám bệnh cho gã là một bác sĩ chuyên môn, khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, đợi Diêu Trí nói rõ triệu chứng, ông cẩn thận thăm khám một hồi, sau đó lại đề nghị gã nên qua khoa nội hô hấp kiểm tra.

Diêu Trí nghe xong có chút không hiểu, lại không nhịn được lên tiếng hỏi ông ta một câu, phải chăng ông ta cũng ngửi được mùi thối trên người Tưởng Tiểu Ba, có điều vị bác sĩ kia lại lắc đầu, biểu thị trên người Tưởng Tiểu Ba không có mùi gì lạ.

Thấy chẳng có chút hy vọng gì, Diêu Trí chậm chạp ra khỏi phòng khám, Tưởng Tiểu Ba thấy tinh thần gã hết sức kém, lập tức lên tiếng an ủi:

“Đừng lo, nếu khóa tai mũi họng không khám ra, vậy chúng ta lại qua khoa hô hấp, đoán chừng chỉ chút bệnh vặt vãnh thôi.”

“Hy vọng là vậy!”

Diêu Trí nghe xong, mặt mày ủ dột, cười khổ một tiếng.

Tới lui trong bệnh viện đến tận trưa, Diêu Trí còn chụp hai lần x-quang, nhưng kết quả vẫn là không tìm ra cái gì.

Kết quả kiểm tra của gã vô luận là mũi hay đường hô hấp đều bình thường, lẽ ra sẽ không nên xuất hiện loại tình huống này mới đúng.

Cuối cùng đẩy tới đẩy lui, thậm chí còn đề nghị gã đi tìm một chuyên gia tâm lý xem một chút, tất cả đều cảm thấy có thể là do tâm lý của gã xảy ra vấn đề gì đó.

“Mẹ kiếp cái đám lừa gạt này!”

Ra khỏi bệnh viện, Diêu Trí càng nghĩ càng tức giận, chụp x-quang mấy lần, nhưng phân chó cũng không thấy, cuối cùng còn nói hắn đi tìm bác sĩ tâm lý.

“Được rồi, có lẽ vấn đề nằm ở tâm lý của anh cũng nên!”

Thấy Diêu Trí không ngừng mắng chửi ngoài miệng, Tưởng Tiểu Ba vội vàng khuyên gã một câu.

“Tâm lý của anh thì có thể xảy ra vấn đề gì chứ? Vừa rồi em cũng nhìn thấy, vừa vào phòng đã chỉ định anh chụp x-quang, sau đó cái mẹ gì cũng không có, còn không ngừng hỏi mấy vấn đề người ta trả lời đầy trên mạng, cái bệnh viện này rõ là lừa đảo rồi!”

“Lừa đảo anh cũng phải đi, không thể cứ để tới sua này cũng như vậy đi.”

“Để sau đi, quan trọng là khám ra bệnh này có ý nghĩa gì? Xem vài ngày nữa rồi nói tiếp.”

Diêu Trí nói xong, lại rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá ngậm lên môi, châm lên rồi hút mạnh vài hơi liên tục.

Thấy gã mất hứng, Tưởng Tiểu Ba cũng không nói gã cái gì, chỉ thở dài có chút bất đắc dĩ. Dù sao mặc kệ Diêu Trí có tin lời những bác sĩ trong bệnh viện kia hay không, triệu chứng này của hắn vẫn phải nghĩ cách điều trị.

_______________________

Vì không muốn tiếp tục lái chiếc BMW X5, nên Hạ Thiên Kỳ định mua một chiếc xe mới.

Lúc đầu trong lòng hắn dự định sẽ mua một chiếc siêu xe như Lương Nhược Vân, nhưng sau khi hắn dạo một vòng quanh các cửa hiệu 4S ở thành phố Phước Bình, hắn lại từ bỏ ý định này.

Vì những dòng xe cao cấp ở thành phố Phước Bình có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất nhiều dòng xe cao cấp đều cần kiểm định, sau đó mới có thể đưa vào trong tiệm để tiêu thụ.

Còn chiếc Ferrari ENZO mà Hạ Thiên Kỳ muốn mua kia, lại thuộc về loại giá trên trời, ngay cả người có tiền mua về cũng không nỡ đưa ra, chớ nói chi là bán.

Sở dĩ hắn muốn mua một chiếc Ferrari, nguyên nhân hoàn toàn là bởi vì Lương Nhược Vân mà ra. Nhưng nếu không thể mua được, Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể tùy tiện mua một chiếc khác, chờ sau này có cơ hội sẽ đổi lại sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play