Dịch: Tề Mặc | Beta: Yan Yan

Sau khi uống viên thuốc kia xong, Mộc Tử Hi nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đầy phiền muộn, cắn răng hỏi:

“Rốt cuộc ông muốn khống chế tôi đến khi nào?”

“Ngược lại không phải ai cũng được tôi khống chế đâu, ta chỉ muốn một ít tin tức mà ta thấy hứng thú thôi, cũng không phải là cưỡng ép...”

“Không cưỡng ép? Chẳng lẽ cho tôi uống phệ tâm cổ độc lại không phải là cưỡng ép sao? Bắt tôi điều tra Ngô Địch, bắt tôi điều tra Hạ Thiên Kỳ, điều tra Lãnh Nguyệt, Mặt Sẹo... Những người này một khi phát hiện ra, chỉ sợ tôi lập tức chết không có chỗ chôn. Bây giờ tôi đã chọc phải người của Đệ nhất Minh Phủ, rất khó có thể xâm nhập vào, ông có thể giơ cao đánh khẽ buông tha tôi được không? Ông là quản lý cấp cao, có rất nhiều chuyện điều tra nhanh hơn tôi, lại chính xác hơn tôi, muốn hỏi Hạ Thiên Kỳ điều gì, chỉ cần bắt về tự mình hỏi là được, cần gì phải lòng vòng. Muốn điều tra Ngô Địch, hai người ngồi xuống nói chuyện không được hay sao? Hà tất phải làm những việc lòng vòng không có nhiều tác dụng như vậy?”

“Tôi sẽ không ra mặt, về phần lý do thì tôi đã nói với anh từ đầu, chúng ta có mục đích giống nhau, vì thế sau này tôi sẽ giải phệ tâm cổ độc cho anh, điều kiện tiên quyết là anh phải lấy được tin tưởng của tôi.”

Người đàn ông đeo mặt nạ nói đến đây, Mộc Tử Hi không nhịn được mà ngắt lời nói:

“Tôi có thể làm tai mắt trong Minh Phủ cho ông, nhưng với điều kiện là ông không can thiệp vào cuộc sống của tôi, càng không thể vi phạm nguyên tắc của tôi, nếu không tôi thà chết cũng không thỏa hiệp.”

“Anh không có quyền cò kè mặc cả, nếu anh chết, tôi có thể tìm người khác.”

Người đàn ông đeo mặt nạ nói xong, quay về phía Mộc Tử Hi lắc đầu cười:

“Vì vậy hy vọng anh có thể thấy rõ vị trí của mình, hiểu chứ?”

Lời nói lần này của y chứa ý vị cảnh cáo vô cùng mãnh liệt, sau đó liền biến mất trước mắt của Mộc Tử Hi.

Mộc Tử Hi siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy hận ý, hận không thể có một ngày ăn tươi nuốt sống y.

Ngoài Lương Nhược Vân và Ngô Địch, người đàn ông đeo mặt nạ kia là quản lý cấp cao thứ ba của Đệ tam Minh Phủ.

Người này ở Đệ tam Minh Phủ vô cùng thần bí, ngoài Lương Nhược Vân cùng một ít người ra, thậm chí không ai biết tên hắn. Về phần dáng vẻ và thực lực, không một ai trong Minh Phủ biết.

Y không tham dự bất cứ chuyện gì của đệ tam Minh Phủ, dưới tay cũng không có bất kỳ nhân viên nào, tuy là một phần của đệ tam Minh Phủ, nhưng có cảm giác y giống như thành phần tự do ngoài Minh Phủ, căn bản là không làm việc theo điều lệ của Minh Phủ.

Môc Tử Hi chỉ thấy duy nhất trên người y là việc y rất hiếu kỳ với những việc liên quan đến Minh Phủ mà hắn không biết.

Y khát vọng làm rõ hết tất cả, giống như một nhà khoa học điên muốn hoàn thành thí nghiệm mà không tiếc nổ chết người nhà.

Về điểm này, người đàn ông đeo mặt nạ biểu hiện rất rõ ràng.

“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết ông.”

Ánh mắt Mộc Tử Hi lạnh như băng nhìn qua cửa sổ, trái tim vì phẫn nộ mà co quắp dữ dội.

- ---

Thành phố Phước Bình, sân bay Diêu Tường.

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt mới đi ra từ phi trường, đã thấy Sở Mộng Kỳ đang vui vẻ vẫy tay với bọn hắn, chính xác mà nói thì Sở Mộng Kỳ đang vẫy tay với Lãnh Nguyệt, hoàn toàn không liên quan đến Hạ Thiên Kỳ.

“Sư huynh, rốt cuộc anh đã trở về, anh không biết mấy ngày nay tôi nhớ anh cỡ nào đâu.”

Thấy Lãnh Nguyệt đi tới, Sở Mộng Kỳ chạy tới ôm lấy Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt có chút lúng túng bước lùi lại phía sau một bước, những vẫn bị Sở Mộng Kỳ chiếm được tiện nghi.

“Cô xong chưa, đừng giả mù sa mưa nữa, ánh mắt cô sớm tố cáo cô rồi.”

“Liên quan gì đến anh, đồ vô lại thối tha!”

Sở Mộng Kỳ trợn mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ, đành buông lỏng Lãnh Nguyệt ra.

“Thật sự là đáng tiếc, Tĩnh Tĩnh đi tham dự sự kiện nên không có phần của tên khốn nhà anh rồi.”

Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ buồn bực, lập tức có chút hả hê.

“Cút sang một bên, tâm tình của tôi vốn rất tốt, sao nhìn thấy anh lại phiền như vậy.”

Hạ Thiên Kỳ chẳng muốn đáp lại Sở Mộng Kỳ, liền châm điếu thuốc rồi một mình đi trước.

“Sự kiện đoàn đội lần này thuận lợi chứ?”

Sở Mộng Kỳ tò mò hỏi Lãnh Nguyệt.

“Ừ.”

“Thuận lợi là tốt rồi, hai người vừa đi thì Tĩnh Tĩnh cũng đi tham dự sự kiện, than ở nhà quá nhàm chán.”

“Ừ.”

“Tôi còn tưởng chỉ có anh trở về, còn tên thối tha vô lại kia chết ở trong đấy rồi, nhìn thấy hắn tôi lại tức giận.”

“Ừ.”

“Anh đừng có ừ ừ mãi được không, tôi sắp phát điên rồi.”

Sở Mộng Kỳ cảm thấy cô không thể nói chuyện với Lãnh Nguyệt được, không cần biết cô nói gì, tìm chủ đề gì, Lãnh Nguyệt cũng chỉ gật đầu qua loa, còn càng không nói đến việc có ý tranh cãi với cô như Hạ Thiên Kỳ.

“Sư huynh à, anh cũng trưởng thành rồi, cũng không thể để bản thân sống cô độc quãng đời còn lại, vì vậy cái tật xấu này của anh phải sửa đi, nhất là ở thời điểm đang ở cùng một cô gái trẻ xinh đẹp, chẳng những phải nói, mà còn phải hài hước, thời điểm thích hợp thì phải ti tiện một chút... Làm sao tôi càng nói càng giống tên thối tha vô lại kia rồi? Á... Ti tiện một chút coi như bỏ qua, nhưng dù sao cũng phải nói nhiều, tôi còn muốn có một chị dâu đấy!”

“Ừ.”

“…”

Gọi xe trở lại chỗ ở tại thành phố Phước Bình, vừa mở cửa bước vào, Hạ Thiên Kỳ liền liếc nhìn về phía gian phòng của Lưu Ngôn Mẫn, không khỏi nghĩ tới điều gì đó:

“Đúng rồi Lãnh thần, ba người Từ Thiên Hoa bọn họ quản lý nhân viên, có phải phân công một số cho cậu không?”

“Cậu muốn hỏi cái gì?”

Lãnh Nguyệt từ chối cho ý kiến, chỉ nhẹ gật đầu.

“Đương nhiên là Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn cũng là Đệ tam Minh Phủ đấy, nhưng hắn không có ở chỗ tôi, cũng không ở chỗ cậu, bên Mộc Tử Hi cũng không, bây giờ cũng không thấy phân hắn cho chúng ta, vậy hắn đi đâu?”

“Anh nghĩ hắn chết rồi?”

Sở Mộng Kỳ nói ra điều mà Hạ Thiên Kỳ lo lắng.

“Ngậm cái mỏ quạ đen của cô lại.”

“Tôi chỉ nói ra suy nghĩ của anh thôi, anh dám thề là trong lòng không nghĩ như vậy không?”

Sở Mộng Kỳ được nước làm tới.

Hạ Thiên Kỳ trừng mắt nhìn Sở Mộng Kỳ, sau đó dùng máy truyền tin gọi cho Lưu Ngôn Mẫn, nhưng Lưu Ngôn Mẫn không bắt máy.

“Gọi hả?”

Sở Mộng Kỳ nói móc Hạ Thiên Kỳ một câu.

“Ừ, chẳng qua không ai nghe máy.”

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Sở Mộng Kỳ toàn là nói nhảm.

“Máy truyền tin chỉ có thể gọi ra ngoài, như vậy chứng minh người vẫn còn sống. Bởi vì mã số máy truyền tin liên kết với sinh mệnh, người chết rồi thì dãy số cũng bị gạch. Anh là bạn vẫn có thể gọi lại chứng tỏ là hắn vẫn còn sống tốt, sở dĩ không nghe có thể là đang làm nhiệm vụ, hoặc không muốn liên lạc với anh. Thế nào tên thối tha vô lại, tôi nói đủ rồi chứ?”

Nghe Sở Mộng Kỳ nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức thấy yên lòng, chẳng qua cũng không đổi giọng với Sở Mông Kỳ nói lời cần nói, rồi vừa đi vừa ngâm nga về phía phòng của hắn, hoàn toàn không thèm để ý Sở Mộng Kỳ đang phỉ nhổ sau lưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play