Trong lòng Mộc Tử Hi và Lãnh Nguyệt có cảm giác mà ngẩng đầu lên, phát hiện bầu trời vốn âm u ảm đạm đã xuất hiện một rặng mây đỏ.
Mây đen bao phủ trên không như bị kinh sợ, đang chạy cực nhanh về hướng xa xăm.
Mây đen tản ra, bầu trời vốn là một màu đen dần dần hóa thành một mảnh đỏ sậm, mùi máu tươi gay mũi xen lẫn trong nước mưa, rơi trên mặt đất văng lên từng tia máu.
"Lại có mưa máu."
Trong lòng Mộc Tử Hi có dự cảm rất xấu, lúc này hắn xoa xoa đồng hồ vinh dự đã bị mưa máu làm nhòe, liếc nhìn thời gian phía trên, thời gian đã trôi tới 3 giờ sáng.
"Tôi có dự cảm xấu."
Mộc Tử Hi thở dài, quay qua nói với Lãnh Nguyệt vẫn đang ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Lãnh Nguyệt nghe xong không nói gì, chỉ thu lại ánh mắt, cất bước dọc theo đường nhỏ đi thẳng tới phía trước.
Mộc Tử Hi không biết Lãnh Nguyệt muốn đi làm gì, sau do dự ngắn ngủi rồi cũng vội vàng đi theo, đuổi tới sau lưng Lãnh Nguyệt, bọn họ lại đồng thời dừng bước.
Nhìn về hướng chỗ bãi tập, Mộc Tử Hi và Lãnh Nguyệt đều không khỏi hít vào một ngụm hơi lạnh, chỉ thấy có vô số quỷ vật rậm rạp chằng chịt như thủy triều lúc này đang tuôn ra từ ký túc xá học sinh, ký túc xá công nhân viên, và tòa nhà giảng dạy gầm thét ập tới.
Hướng bọn chúng chạy tới, hiển nhiên là vị trí chỗ bọn họ.
"Mặc dù Hạ Thiên Kỳ không sao, chỉ sợ chúng ta đây cũng phải xong đời."
Nhìn đại quân quỷ vật đang nhe nanh múa vuốt ập thẳng về phía bọn họ, dù có là Lãnh Nguyệt cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại từng trận, đối mặt với đại quân quỷ vật số lượng như vậy, đừng nói hiện tại bọn họ chỉ là người bình thường, cứ coi như lúc này bọn họ đã phục hồi thực lực, sợ là cũng rất khó nói có thể chạy thoát khỏi dưới sự bao vây của đông đảo quỷ vật như vậy.
Ánh mắt kinh hãi nhìn đám quỷ vật kia, Lãnh Nguyệt cũng không muốn chạy trốn, lại thấy anh ta giơ tay lên lau máu trên mặt, khuôn mặt bình tĩnh trầm mặc.
Có thể Mộc Tử Hi cũng cảm thấy, trừ phi là Lương Nhược Vân giết trở về, nếu không bọn họ nhất định chỉ có một con đường chết, cho nên lúc này cũng yên tĩnh như Lãnh Nguyệt, nhưng Lãnh Nguyệt có thêm một chút không cam tâm.
Trong đống phế tích của canteen, Hạ Thiên Kỳ che mặt quỳ trên mặt đất, thân thể không ngừng co giật, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu không ngừng chảy xuống theo gò má hắn, có điều số quỷ khí cuồng bạo không chịu khống chế của hắn trước đó, lúc này đã không thấy ngoài cơ thể hắn nữa.
"Kiên trì... Sẽ ổn nhanh thôi..."
Hạ Thiên Kỳ không ngừng cổ vũ cho khí thế của chính hắn trong lòng, không cần biết quá trình này có gian nan đến mức nào, hắn sẽ không từ bỏ.
Khoảng cách giữa đạo quân quỷ vật và canteen chỉ còn không tới 30 thước, Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi đã không có cách nào bình tĩnh đứng tại chỗ nữa.
Mặc dù biết lúc này, bất kể có trốn hay không trốn gì cũng là một lần chết, nhưng khi cảm nhận được tiếng gọi tử thần, và do xuất phát từ bản năng nên thân thể bọn họ vẫn muốn đánh một trận cuối cùng.
Ánh mắt Lãnh Nguyệt chậm rãi nhìn về phía đống phế tích của centeen cách đó không xa, trên thực tế anh ta còn có con bài tẩy chưa từng sử dụng, đó chính là hoàn toàn tháo bỏ phong ấn quỷ vương.
Nếu anh ta làm như vậy, chính anh ta rất khó toàn mạng, thế nhưng với diệt trừ hết đám quỷ vật trước mắt này, làm hết sức tranh thủ cho Hạ Thiên Kỳ và Mộc Tử Hi, trên hết là đến khi Lương Nhược Vân quay về vẫn có mấy phần khả năng.
Nhưng anh ta sẽ không liều lĩnh vận dụng lực lượng này, vì một khi quỷ vương mượn thân thể anh ta phục sinh, coi như là không thể khôi phục tới tiêu chuẩn quỷ vương, nhưng có lẽ Lương Nhược Vân cũng rất khó chiếm được tiện nghi gì.
Nói không chừng không thể xoay chuyển tình hình, trái lại càng khiến thế cục trở nên càng thêm gay go.
Mà ngay thời điểm Lãnh Nguyệt đang do dự, một tiếng nổ vang đột nhiên vọng tới từ canteen cách đó không xa.
Tiếp theo, một một làn khói bụi chậm rãi bay lên từ đống phế tích của canteen, cùng lúc đó, bóng dáng Hạ Thiên Kỳ lại xuất hiện trên đống phế tích.
Chỉ bất quá, Hạ Thiên Kỳ lúc này lại có thay đổi rõ ràng với hắn trước đó.
Vì so với trước đó, trên đầu hắn đột nhiên có một cái mũ giáp màu đen như xương khô, mũ giáp màu đen gần như hoàn toàn che cả khuôn mặt hắn, chỉ có thể thấy một đôi mắt mày máu, dưới phụ trợ của mưa máu thấu trời mà trở nên càng thêm quỷ dị.
Trong tay nắm một thanh đoản kiếm màu đen, Hạ Thiên Kỳ nhảy xuống khỏi đống phế tích, bước chân nặng nề đi tới vị trí Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi đang ngớ ra kinh ngạc nhìn hắn.
"Cậu... Cậu đó là thứ gì?"
Mộc Tử Hi nhìn cái mũ giáp xương khô và thanh đoản kiếm màu đen kia của Hạ Thiên Kỳ, không biết Hạ Thiên Kỳ biến từ đâu ra.
"Chúng là do tôi lấy được sau khi nén và ngưng thật quỷ khí."
Hạ Thiên Kỳ dừng thân mình, sau đó không nói thêm gì với Mộc Tử Hi nữa, trong đôi đồng tử lóe ra ánh sáng đỏ rực chói mắt, hung hăng cắm thanh đoản kiếm trên tay xuống mặt dất.
Thấy Hạ Thiên Kỳ vậy mà bỏ vũ khí của hắn, điều này cũng khiến Mộc Tử Hi cảm thấy rất kỳ quái, có điều dưới loại tình huống lúc này hắn đã không có tư cách chem mồm vào nữa, chỉ có thể gửi hy vọng vào Hạ Thiên Kỳ có thể thay đổi cục diện, chuyển nguy thành an cho bọn họ.
Hạ Thiên Kỳ vừa thuận lợi nén quỷ khí cuồng bạo trong thân thể, sau đó ngưng thật thành mũ giáp hắn mang trên đầu và thanh đoản kiếm màu đen kia. Cái này có thể nói là một chuyện nhất cử lưỡng tiện, vừa tránh khỏi quỷ khí tồn trữ quá nhiều và nguy cơ nổ tung thân thể, vừa thành công biến quỷ khí thành quỷ binh có uy lực to lớn.
Chỉ có điều, cái này hắn thấy còn thiếu rất nhiều, hắn còn có cơ hội giành được nhiều quỷ khí hơn.
Miễn là trữ lượng quỷ khí đầy đủ, là hắn có thể biến chúng thành một bộ quỷ giáp hoàn chỉnh.
Đến lúc đó, bất kể trên sức phòng ngự, hay trên sức tấn công, ắt là hắn đều có thể tăng lên một nấc thang mới.
Mà cơ hội hiện tại đã đặt ngay trước mắt, mặc dù có nguy cơ khiến hắn nổ tung, thế nhưng nỗ lực và thu hoạch chính là tỉ lệ thuận, tính mạo hiểm càng cao cũng đại biểu cho thu hoạch càng lớn.
Huống chi hiện tại hắn cũng không có lựa chọn nào khác, muốn tiêu diệt đám quỷ vật này tới mức độ lớn nhất, thì chỉ có thể sử dụng năng lực nuốt chửng của quỷ anh. Nói cách khác, hắn cũng không thể cầm đoản kiếm chém chết từng con một.
Không phải hắn ngại mệt, thế nhưng lúc này Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi không cách nào chịu nổi cái nguy hiểm này.
Nên hắn chỉ có thể bất chấp thử một lần.
Dùng năng lực quỷ anh của bản thân, cố gắng lay chuyển cái lời nguyền đáng chết này.
"Nuốt!"
Theo một tiếng gầm vang lên của Hạ Thiên Kỳ, lại thấy trên bầu trời như nhuộm máu đột nhiên rách ra một vết nứt to lớn.
Đám quỷ vật vọt tới, sau khi cảm nhận được vết nứt đột nhiên xuất hiện trên bầu trời kia đều không khỏi ngửa mặt lên trời gầm thét.
Hạ Thiên Kỳ sắc mặt dữ tợn cười lớn, tiếp theo nuốt thẳng tới đám quỷ vật rậm rạp chằng chịt phía dưới một cái như trời sập.
Một ngụm này hạ xuống, Hạ Thiên Kỳ nuốt hết ước chừng một phần mười số lượng quỷ vật, còn thân thể của hắn lần nữa trở nên căng tròn, hoàn toàn biến thành một khối cầu.
"A!"
Hạ Thiên Kỳ đau đớn gầm thét một tiếng, đã không cách nào tiếp tục nuốt thêm ngụm thứ hai, thân thể béo phì không ngưng co giật kịch liệt, phần lớn quỷ khí cuồng bạo phun ra khỏi thân thể hắn.
"Hạ Thiên Kỳ anh điên rồi sao, còn tiếp tục thêm nữa anh sẽ chết!"
Thấy Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc còn muốn đến gần ngăn cản đám quỷ vật kia, Mộc Tử Hi và Lãnh Nguyệt cũng không nhịn được hô lên với hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT