Thể lực của cô gái kia còn rất nhiều, ít nhất thì còn lâu mới suy yếu giống như cái bộ dạng hiện tại kia, Hạ Thiên Kỳ phải dùng một lực rất lớn mới có thể tách cổ chân mình thoát khỏi tay của cô ta.

Nguyệt Nguyệt, anh đến đây một chút.

Vừa trải qua chuyện như vậy, Hạ Thiên Kỳ quả thật không dám đến gần cô ta nữa, ai biết được có phải cô ta đến để bắt mình hay không, lỡ bắt được chỗ quan trọng của mình thì sao? Vậy nên phải cách xa cô ta một chút, hơn nữa... con người này... cũng rất không bình thường.

Trong suốt quá trình đó, Lãnh Nguyệt chỉ đứng ngoài xem, nói đúng ra hắn đã cảm giác được điều gì đó, vậy nên mới cảnh giác đứng quan sát cô gái kia. Lúc này lại bị Hạ Thiên Kỳ gọi tới, hắn ta cũng rất khó chịu với cách gọi Nguyệt Nguyệt này, nhưng cuối cùng vẫn nhăn nhó bước đến.

Cô ta buồn vui thất thường, nhiều khả năng là người điên, chúng ta còn có việc phải làm, đừng nhàn rỗi mà nhúng tay vào chuyện này, dù sao cô ta cũng tỉnh rồi.

Hạ Thiên Kỳ nói ra thái độ của mình với chuyện của cô gái kia, dù sao người đó ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, muốn giúp cô ta e rằng rất khó. Tuy nhiên, bọn họ có giúp đỡ cô ta hay không thì hắn cũng không thể quyết định được, bởi vì Lãnh Nguyệt là người rất lương thiện, đi đâu cũng giúp đỡ người khác.

Mà thực tế lại đúng với lo lắng của Hạ Thiên Kỳ, hắn vừa nói muốn bỏ mặc cô ta thì Lãnh Nguyệt đã tỏ thái độ, bác bỏ ngay lời của hắn, lắc đầu nói:

Không, tôi cảm thấy chúng ta nên quan tâm đến cô ta.

Nói đến đây, có lẽ sợ Hạ Thiên Kỳ sẽ trở mặt với mình, nên hắn ta bổ sung thêm một câu:

Tinh thần của cô gái này rõ ràng không bình thường, có thể là người trong thôn, vậy nên chúng ta có thể mượn cô gái này để tham gia vào nhiệm vụ lần này, không phải là chúng ta cần có một lý do sao?

Lời nói của Lãnh Nguyệt rót vào tai, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cũng có lý, trên thực tế quả thật hắn cũng có nghĩ đến việc này, nhưng lại không thực hiện là vì từ ngay lần đầu tiên gặp mặt, cô gái kia đã mang đến cho hắn một linh cảm rất xấu.

Cũng chính vì nguyên nhân đó mà hắn trở nên bài xích, hoàn toàn không muốn tiếp xúc với cô ta nữa.

Nhưng nghĩ đến sự bướng bỉnh của Lãnh Nguyệt, việc này hắn đã sớm lĩnh ngộ được rất rõ ràng, vậy nên hắn hiểu được, dù cho hắn có cô chấp phản đối như thế nào thì Lãnh Nguyệt nhất định cũng mặc kệ hắn, kiên trì với quyết định của mình.

Bởi vì sự lúng túng này nên cũng không thỏa hiệp thêm nữa, hắn cố ý làm mặt lạnh, nói:

Tôi cũng đã nhắc nhở anh rồi đấy, xảy ra rắc rối gì thì anh phải chịu trách nhiệm!

Hạ Thiên Kỳ ngoài ý muốn mới phải thoải mái thỏa hiệp như vậy với Lãnh Nguyệt, dù sao trong việc này, cách bọn hắn cư xử với nhau cũng rất quan trọng.

Tôi biết rồi. Hạ Thiên Kỳ hạ mình thỏa hiệp như thế, xem ra đã thành công, bởi vì Lãnh Nguyệt nghe hắn nói xong lại gật nhẹ đầu, thừa nhận hắn ta sẽ chịu trách nhiệm trong chuyện này.

Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ nhếch miệng tỏ vẻ kỳ quái, nhất thời không biết phải nói gì.

Mà trong quá trình hai người kia thống nhất với nhau, cô gái điên kia ở cách đó không xa lại nhìn chằm chằm vào bọn hắn, chẳng màng tới những giọt nước đang rơi như mưa xuống gò má.

Chúng tôi có thể đưa cô về nhà, nhưng cô phải nói cho chúng tôi biết cô là ai, nhà ở đâu, có được không?

Sau khi đến cạnh cô gái đó một lần nữa, Lãnh Nguyệt ngồi xổm xuống, rất kiên nhẫn mà hỏi cô ta.

Nghe Lãnh Nguyệt hỏi như vậy, cô ta cũng không còn ồn ào như trước nữa, mà thay vào đó là biểu tình như đang suy nghĩ, một lúc sau mới khó khăn nói ra một câu:

Đại... nhà ở..., Trần Lão Đại...

Ngôi nhà lớn? Cô nói cái nhà lớn nhất trong cái thôn này là nhà của cô sao?

Nghe xong, Lãnh Nguyệt lại thăm dò hỏi một câu.

Ngôi nhà lớn... Ngôi nhà lớn nhất... Đưa tôi về nhà đi... Đưa tôi về nhà...!

Nói xong cô ta lại trở nên điên dại, gần như lý trí đã bị mất hoàn toàn.

Hạ Thiên Kỳ vứt điếu thuốc lá đã bị nước mưa thấm ướt đi, lúc này cũng từ một bên bước đến đối diện với cô gái điên, không khỏi hỏi một câu:

Thế nào, hỏi được gì không?

Ừ, cái nhà lớn nhất trong thôn này chính là nhà của cô ta. Ngoài ra cô ta còn gọi một người tên là Trần Lão Đại, không biết có quan hệ gì với cô ta nữa.

Trần Lão Đại?

Ừm, anh biết gì sao?

Không biết, chẳng qua là tôi cảm thấy cái tên rất máu chó mà thôi.

Nói một câu rất thối, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã là 11 giờ, vậy nên hắn đành phải thúc giục Lãnh Nguyệt:

Nhìn bộ dạng đó của cô ta không thể hỏi thêm chuyện gì đâu, anh đã muốn giúp cô ta vậy thì tiết kiệm thời gian đi tìm ngôi nhà lớn nhất ở thôn này đi, nhân tiện chúng ta xin nghỉ ngơi tại đó một chút cũng được.

Ừm, chỉ có thể như vậy. Lãnh Nguyệt gật nhẹ đầu đồng ý, quyết định làm theo cách của Hạ Thiên Kỳ.

Anh cõng cô ta, bây giờ chúng ta đi tìm.

Khoan đã! Hạ Thiên Kỳ mờ mịt, không thể tin được gọi Lãnh Nguyệt lại, hỏi một câu:

Tôi có nghe nhầm không, anh bảo tôi cõng cô ta?

Không nhầm, vừa rồi đúng là tôi nói như vậy, bởi vì nhìn qua thì cô ta cũng không thể nào đi được.

Lãnh Tiện Nhân, anh dám bỉ ổi như vậy sao, muốn giúp cô ta là chuyện của anh, sao lại thành chuyện của tôi rồi?

Nhưng vết thương của tôi chưa lành hẳn, quả thật là có tâm nhưng không có sức. Tuy nhiên, nếu anh không muốn cõng cô ta thì có thể ở đây đợi tôi, sau khi tôi tìm được ngôi nhà lớn kia, sẽ gọi người đến tìm anh.

Anh muốn bảo giờ này mà tôi phải một mình ở lại đây với cô ta?

Lúc Hạ Thiên Kỳ sắp không nhịn được nữa mà nổi đóa lên, thì Lãnh Nguyệt lại kịp thời giải quyết mọi chuyện, nói:

Anh giúp tôi chuyện này, sau này tôi sẽ nghe theo sự chỉ huy của anh.

Hiển nhân đây là điều kiện Lãnh Nguyệt đưa ra, để Hạ Thiên Kỳ cõng cô gái kia.

.....

15 phút sau, hai người bọn họ đừng trước cửa của một ngôi nhà.

Chắc là nhà này rồi.

Lãnh Nguyệt khẳng định chắc nịch, ngôi nhà này chính là ngôi nhà lớn nhất trong thôn, bởi vì diện tích của nó gấp ba lần những ngôi nhà khác, chỉ nhìn qua căn nhà này đã biết chủ nhân của nó nhất định là có vai vế không nhỏ trong thôn, tám chín phần là trưởng thôn hoặc là một cán bộ trong thôn nào đó.

Bất kể có đúng hay không, xem như đã có thể xác định được danh tính của cô gái này, tôi thật sự là mệt mỏi, không đi nổi nữa.

Nói thật, Hạ Thiên Kỳ rất muốn vứt cô gái kia từ trên lưng xuống, bởi vì cơ thể cô ta lạnh như băng, hắn cảm thấy như da lưng của mình không còn cảm giác gì nữa rồi.

Tuy nhiên có một chuyện rất đáng để ăn mừng, đó chính là từ lúc hắn cõng cô gái đó trên lưng đến giờ, cô ta cũng không có lên cơn, chuyện này cứ làm hắn thấp thỏm lo lắng không ngừng, nhưng cuối cùng chuyện gì cũng không xảy ra.

Nghe Hạ Thiên Kỳ thúc giục, Lãnh Nguyện cũng không lề mề nữa, không quan tâm đến việc người bên trong có thể đã ngủ say, bèn dùng sức mà đập lên cửa, lúc này trong đêm mưa yên tĩnh lại phát ra một loạt tiếng vang quấy nhiễu người khác.

Đông đông đông...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play