"Lý Dương" chỉ là hắn ở trường này, hoặc có thể nói là thân phận của hắn trong sự kiện đoàn thể lần này, thật ra tên thật sự của hắn là Lưu Côn, vừa mới hoàn thành sát hạch quản lý đầu tháng này, từ quản lý dự bị tấn chức làm quản lý chính thức.
Nhưng so với mấy quản lý như đám người Hạ Thiên Kỳ, loại tấn chức này của hắn hoàn toàn là bất đắc dĩ, thực lực thật sự của hắn thậm chí ngay cả cấp lệ quỷ cũng không tới, chẳng qua cảm thấy làm quản lý sẽ còn có thêm bảo chứng cho tính mạng của mình, vì vậy hắn lập tức tích lũy đủ 10 điểm vinh dự, xin tấn cấp quản lý.
Lúc đầu hắn cho tiêu hao 10 điểm vinh dự dùng để xin quản lý là có thể lập tức trở thành quản lý, nhưng sau khi hắn xin xong, lại phát hiện mình trở thành quản lý dự bị.
Lúc đó quản lý dẫn dắt hắn là Phó Hải Nghĩa, nên hắn lại đi hỏi Phó Hải Nghĩa, kết quả Phó Hải Nghĩa chỉ nói với hắn là tiếp tục chờ thêm một thời gian, đồng thời còn nhắc nhở hắn, quản lý dự bị và nhân viên phổ thông không có gì khác nhau, khi nào đồng hồ vinh dự báo đã thông qua xin lên quản lý, thì khi ấy mới là tấn chức thật sự.
Gần 4 tháng liên tục trôi qua, hắn mới nhận được tin báo thông qua xin lên quản lý, mà trong quá trình này, Phó Hải Nghĩa vốn dẫn dắt hắn do sát hạch quản lý cấp cao thất bại mà bỏ mạng, hắn tạm thời được giao phó cho Từ Thiên Hoa quản lý.
Mãi cho đến tháng này hắn hoàn thành sát hạch quản lý, mới thật sự tấn chức đến cấp bậc này.
Trong lòng Lưu Côn rất không có căn cứ, vì hắn biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, tuy nói trải qua không ít sự kiện linh dị, nhưng hắn chưa bao giờ trải qua sự kiện có lệ quỷ tồn tại.
Vốn tưởng rằng tấn chức quản lý, áp lực đối mặt sinh tồn sẽ giảm bớt rất nhiều, nhưng xui xẻo là vừa mới tấn chức đã đụng phải sự kiện đoàn thể. Nhất là khi nghe Lương Nhược Vân nói, quỷ vật trong sự kiện đoàn thể là ác quỷ, suýt nữa đã dọa hắn đến mức tè ra quần.
Bất quá hắn cũng không biểu hiện sợ hãi này ra ngoài, vì hắn biết rõ nếu hắn biểu hiện quá mức rõ ràng, nhất định sẽ bị những người khác cô lập, bị khinh thường.
Nên hắn không dám biểu hiện ra, chính là vì có thể trà trộn giữa những người khác, mặc kệ thế nào, cứ sống sót trong sự kiện đoàn thể lần này trước rồi hẳn nói.
Nếu để Từ Thiên Hoa biết, Lưu Côn làm quản lý mà ngay cả thực lực cấp lệ quỷ cũng không có, như vậy hắn chắc chắn cảm giác được, người của đệ tam Minh Phủ là có bao nhiêu thiếu thốn.
Kỳ thực lý do thật sự khiến loại tình huống này xuất hiện, là vì trong sự kiện ngẫu nhiên ở đoạn thời gian trước, đệ nhất Minh Phủ tấn công đệ tam Minh Phủ. Liên tiếp hai lần sự kiện, chết tổng cộng bốn người vừa tấn chức lên quản lý, bốn người kia chính là cấp lệ quỷ hàng thật giá thật, là dựa vào một lần lại thêm một lần sự kiện công ty ủy thác xuống mà mài luyện ra được.
Nhưng không biết bọn họ không may, hay nói đệ nhất Minh Phủ đã sớm có mưu tính, bốn người này lần lượt bị giết trong sự kiện.
Cho nên mới có Lưu Côn thượng vị.
Con người Lưu Côn này có một ưu điểm rất lớn, đó chính là hiếm khi bộc lộ tâm tư trên nét mặt, cho nên mặc dù có sợ, cũng sẽ không bộc lộ rõ ràng trên nét mặt.
Tình hình trước mắt này đối với hắn mà nói là rất gay go, vì hắn hoàn toàn không biết gì về lời nguyền, khi đó chỉ nghe Lương Nhược Vân nói qua vài câu như vậy.
Kết quả hắn vừa mới bước vào trường học, đã xuất hiện trong lớp học ngơ ngẩn, sau đó là trở thành Lý Dương trong miệng những học sinh kia.
Trước kia khi chấp hành sự kiện, hắn đều gặp phải một số quỷ mị, cho nên ảo cảnh, hay hoặc là ảo giác trong sự kiện, đối với hắn mà nói cũng không xa lạ gì.
Nhưng hiển nhiên sự kiện lần này sẽ không đơn giản như vậy, quỷ vật trong sự kiện này cũng không phải là loại vật như quỷ mị kia.
Một khi cái gì cũng không biết, bất cứ chuyện gì trong mắt của Lưu Côn đều hết sức quỷ dị.
Hắn cảm thấy tình cảnh của mình bây giờ, những quản lý khác kia cũng sẽ như mình, hẳn là đang ở ngay trong một lớp nào đó của trường này.
Đối với hắn mà nói, cách làm an toàn nhất chính là phải nghĩ cách tìm cho ra những người này, sau đó lăn lộn bên cạnh bọn họ.
Hắn cũng không muốn mượn lực lượng của người khác bảo vệ tính mạng, thế nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ai bảo thực lực của hắn không đủ.
Ngay cả một quản lý khác vừa mới tấn chức, thực lực của hắn ta cũng hoàn toàn nằm trên bản thân, cũng có thực lực cấp lệ quỷ.
Còn như mấy người Từ Thiên Hoa, Mộc Tử Hi, hắn nghĩ bọn họ đều là một số quản lý lão làng, thực lực sẽ càng mạnh hơn so với người mới.
Quyết định phải ôm bắp đùi của mọi người, như vậy nên làm thế nào tìm ra mọi người, đó chính là vấn đề hắn cần phải suy tính.
Hắn nghĩ đến biện pháp đơn giản nhất, đó là sử dụng phát thanh của trường học, tiến hành thông báo tìm người trong phạm vi toàn trường. Đây có thể nói là cách thức đơn giản lỗ mãng nhất, vì chỉ cần là người trong trường học đều có thể nghe thấy.
Bất quá hắn cũng không lập tức ra tay làm như vậy, vì trong lòng hắn có chút bận tâm, làm như vậy có đưa tới nguy hiểm gì hay không.
Nguồn gốc của loại ý niệm này hoàn toàn là vì đám người Từ Thiên Hoa cái gì cũng không làm, những người đó trong mắt hắn đều là tay lão luyện "thân kinh bách chiến"*, nếu bọn họ đã cái gì cũng không làm, vậy thì loại "không làm" này nhất định chính là đều có nguyên tắc.
*Thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận chiến.
Nên cân nhắc tới một điểm này, hắn cũng không liều lĩnh chạy tới phòng phát thanh trường học, mà là dùng cách làm ngốc nhất, chạy một vòng tất cả tầng lầu của tòa nhà giảng dạy, nhìn xem có phải những người khác cũng như mình, hoàn toàn biến thành một người khác trong mắt đối phương hay không.
Mỗi lần kết thúc một tiết, hắn đều sẽ đứng ở đầu thang lầu tầng một, sau đó làm như không có việc gì xảy ra mà quan sát mặt của mỗi học sinh.
Thế nhưng sau khi quan sát liên tục hai tiết, hắn lại cảm thấy biện pháp như thế vốn dĩ không thể thực hiện được, vì vậy hắn lại bỏ qua suy nghĩ tiếp tục, cảm thấy chi bằng mạo hiểm một chút, từng bước đi tìm tất cả mọi người đến một nơi.
Dù sao những người có kinh nghiệm kia mặc dù không cần ở cùng với những người khác, hoặc giả cũng có thể sống sót an toàn, thế nhưng loại tay mơ như hắn, nếu không kết hợp với người khác, thì rất khó sinh tồn trong sự kiện thế này.
Nên sau khi suy nghĩ cẩn thận một điểm này, vào buổi trưa, hắn lại kiên trì đi tới phòng phát thanh của trường học.
Vì là giờ cơm, học sinh và các giáo viên nếu không đến canteen ăn cơm, chính là trở lại phòng ký túc xá nghỉ ngơi, nên trong phòng phát thanh cũng không có ai ở đó, hắn tự nhiên mừng rỡ như vậy, bằng không nếu nơi này có người trông coi, hắn muốn sử dụng phòng phát thành còn phải tìm một cái lý do hợp tình hợp lý.
Nhưng vừa mới đặt tay lên tay nắm cửa phòng phát thanh, hắn lập tức cảm giác ngoài cửa phát ra một lực đẩy, hắn theo bản năng buông tay ra lui vài bước về phía sau, lại thấy một nam sinh có chút gầy yếu đi từ bên ngoài vào.
"Cậu là?"
Nam sinh vừa đi tới, lập tức có chút nghi ngờ hỏi hắn một câu.
"Tôi muốn dùng phát thanh của trường học một chút, cậu là ai?"
"Tôi phụ trách nơi này, phát âm nhạc vào giữa trưa mỗi ngày."
"Vậy có thể cho tôi sử dụng trước một chút không, tôi nói một câu là được."
"Tìm người sao?" Nam sinh nghe xong theo bản năng hỏi.
"A, có việc gấp cần tìm mấy bạn học, cho nên làm phiền cậu giúp một chút."
Lưu Côn vốn tưởng rằng còn có thể lằng nhằng với nam sinh này một hồi nữa, nhưng lúc này nam sinh lại gật đầu đồng ý, sau đó lại thấy hắn mở microphone ra, xoay đầu lại nhìn Lưu Côn nói:
"Cậu muốn nói gì, tôi giúp cậu thông báo."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT