DịchHàn Phong Vũ | Anh Túc team

"Nếu anh không phải Mộc Tử Hi, tôi nhất định sẽ ra sức đánh anh một trận, một điểm này tôi có thể cam đoan."

Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì siết nắm tay có chút ngứa ngáy một cái.

"Má, cậu cho tôi muốn trở thành như vầy phải không!?"

Mộc Tử Hi mắng một câu, lập tức khôi phục lại bình tĩnh nói:

"Bây giờ tôi không cảm giác được tồn tại của pháp lực, hoàn toàn biến thành một người bình thường, cậu cảm giác thử một chút xem, tôi nghĩ cậu cũng như tôi thôi."

Nghe được lời của Mộc Tử Hi, Hạ Thiên Kỳ vội vàng cảm nhận một chút, kết quả cũng không cảm nhận được tới một chút sự tồn tại của quỷ khí trong cơ thể, sau đó hắn thở dài nói:

"Tôi cũng giống vậy, lần nữa trở lại làm người bình thường."

Mộc Tử Hi nghe xong gật đầu một cái sớm có dự liệu, lại tiếp tục nói:

"Điện đàm cũng hoàn toàn mất tác dụng, quy tắc lời nguyền hạ xuống nơi này xem ra cũng không cách nào sử dụng, cho nên lúc này chúng ta cần phải tìm được những người khác trước."

Chuyện điện đàm không cách nào sử dụng này, lúc còn ở trên lầu Hạ Thiên Kỳ đã sớm thử qua, không những không thể dùng điện đàm để liên lạc với những người khác, cho dù hắn có lấy điện thoại di động gọi cho Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt bên kia cũng nhắc nhở hắn tạm thời không thể kết nối, cho nên hắn mới có thể dùng cách làm ngốc nhất, là tìm từng tầng lầu một.

Nhưng mặc kệ thế nào, ít nhất hiện tại đã tìm được một người Mộc Tử Hi, cái này có thể xác định những người khác chắc chắn cũng ở trong trường học, cho nên nếu muốn tìm được bọn họ thì cũng chỉ là vấn đề thồi gian sớm hay muộn.

"Những người khác sẽ ý thức được tình cảnh của mình rất nhanh, sau khi bọn họ nghĩ rõ ràng một điểm này, nhất định cũng sẽ thử tìm chúng ta, nên chúng ta cũng không cần biểu hiện quá mức chủ động, kiên nhẫn chờ đợi là tốt nhất."

Mộc Tử Hi nói dến đây, Hạ Thiên Kỳ lập tức biến sắc mặt, quay qua nhìn Mộc Tử Hi nói:

"Cái ý nghĩ này của anh tôi rất tán thành, vì hiện tại chúng ta cũng không biết quy tắc lời nguyền là gì, thế nhưng không thể nghi ngờ, nếu mục tiêu của quỷ vật là chúng ta, vậy thì quy tắc này nhất định chính là nhắm thẳng vào chúng ta, nếu quy tắc này giống trò trốn tìm, trong trường học ẩn giấu một con ác quỷ phân thân, chỉ cần nó tìm được chúng ta thì có thể lập tức giết chết chúng ta, như vậy nếu chúng ta biểu hiện quá mức rõ ràng, nói không chừng cũng sẽ bị phát hiện."

Hạ Thiên Kỳ nói xong, cặp mắt nhỏ kia của Mộc Tử Hi không khỏi sáng lên, gật đầu cảm thấy rất có lý:

"Tính chất của loại khả năng này quả thực rất lớn, nếu không thì trong mắt hai bên chúng ta cũng sẽ không biến thành bộ dạng sh** chó này."

"Cũng không phải chúng ta, là anh, chỉ có anh biến thành bộ mặt đầu heo mà thôi."

"Cậu cũng không có chỗ nào tốt lành, cũng là bộ mặt dưa leo thối mà thôi!"

Mộc Tử Hi không phải là một người thích cãi cọ với người khác, thế nhưng về chuyện Hạ Thiên Kỳ tấn công trên gia trị mặt mũi, hắn cảm giác mình vẫn rất có một số chủ quyền cần bảo vệ.

Hai người không còn cãi nhau vì loại chuyện như vậy nữa, sau khi lần lượt hút xong một điếu thuốc, bọn họ lại ném đầu lọc thuốc lá rồi đi ra khỏi WC.

Vào lúc này tiếng chuông cuối tiết đột nhiên vang lên, bọn học sinh bắt đầu vui mừng tuôn ra khỏi phòng học như nhà giam kia, Hạ Thiên Kỳ và Mộc Tử Hi cũng không tiếp tục đợi cùng một chỗ nữa, cho nên rất nhanh đã bị bọn học sinh khác tách ra.

Hạ Thiên Kỳ một mặt đầy tâm sự đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể tìm được những người khác tương đối an toàn, đương nhiên, loại tìm được này cũng không phải chỉ mấy người Từ Thiên Hoa, mà vẻn vẹn là chỉ Lãnh Nguyệt.

Vì ngay cả bọn họ cũng mất đi pháp lực và quỷ khí, biến thành một người bình thường từ đầu tới chân, như vậy có lẽ Lãnh Nguyệt cũng sẽ không ngoại lệ. Có điều lo lắng cho an nguy của Lãnh Nguyệt cũng chỉ là thứ yếu, thật ra hắn rất tò mò Lãnh Nguyệt sẽ biến thành cái bộ dạng xấu xí gì, có thể cũng như Mộc Tử Hi kia, biến thành một tên béo lùn thô bỉ.

Hạ Thiên Kỳ ngồi dưới cột cờ nghĩ cách tìm, chỉ là không kịp chờ mông hắn nóng lên, lại thấy hai học sinh dáo dác vừa kêu cái tên xấu hổ kia của hắn, vừa bước nhanh như chạy tới:

"Đinh Tiểu Tiễn, lần này anh thật sự là chọc cho chủ nhiệm kia tức điên, lúc nãy chủ nhiệm kia đi ra nhìn một cái, phát hiện anh không đứng trong hành lang, nói phải phản ánh tới chỗ chủ nhiệm lớp, muốn nghiêm trị anh một lần nhớ đời."

Hạ Thiên Kỳ cũng không biết hai học sinh này tên gì, chỉ đáp lại một tiếng trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, lại nghe hắn nói như thể không sao cả:

"Là tùy ông ta."

"Má nó, Đinh Tiểu Tiễn anh hôm nay làm trở nên ngạo mạng thế, mau nói thật với bọn em, có phải cha anh vừa mới gửi tin nhắn cho anh nói hắn mua vé xổ số trúng 500 vạn hay không?"

"Hai con bê các người mau cút đi cho tôi!"

Hạ Thiên Kỳ trừng mắt nhìn hai học sinh một cái, hai học sinh cười hắc hắc, xem chừng như là có quan hệ rất thân thiết với hắn.

Suy nghĩ một chút, Hạ Thiên Kỳ đảo đồng tử, quay qua nhìn hai học sinh kia nói:

"Tôi nghe nói trường học chúng ta có người xảy ra chuyện? Không biết các người có nghe nói không?"

"Xảy ra chuyện gì?" Hai học sinh nghe xong đều biến thành gương mặt hiếu kỳ.

"Người chết, nhưng tôi cũng chỉ nghe nói vậy, không biết thật giả."

"Người chết? Ngưng nói xàm, nếu thật có loại chuyện như vậy, sao bọn em có thể không biết."

Hai học sinh đều là bộ mặt không tin, Hạ Thiên Kỳ cẩn thận quan sát vẻ mặt của bọn họ một chút, rồi cũng gật đầu phụ họa nói:

"Cho nên tôi mới mắng người đã nói cho tôi biết chuyện này."

"Bây giờ anh đừng nói mấy chuyện vô dụng này nữa, chủ nhiệm thật sự đang phát hỏa, nên em nói anh nên nhanh chóng đi làm công thần nhận lỗi, nếu không ghi tội là nhỏ, gọi điện thoại cho cha mẹ anh, gọi bọn họ tới, đến lúc đó chắc chắn anh chịu không nổi."

Hạ Thiên Kỳ không nói gì thêm, mà là suy nghĩ cẩn thận trong lòng, nếu như hắn có thể lấy tư cách Đinh Tiểu Tiễn đột nhiên biến thành một cái đầu gai, vậy thì nếu quả thực có một con ác quỷ phân thân đang âm thầm tìm kiếm bọn họ, vậy thì rất có thể hắn cũng sẽ bị liệt vào trong danh sách người tình nghi.

Nên sau khi cân nhắc một chút trong lòng, Hạ Thiên Kỳ mắng chửi một câu ngoài miệng, cũng chỉ có thể chấp nhận đề nghị của hai học sinh này, lúc không ai thì đi tìm chủ nhiệm lớp đầu dầu kia thừa nhận sai lầm.

"Má nó, cũng chỉ có thể như vậy."

Thấy Hạ Thiên Kỳ đã quyết định muốn đi nhận lỗi, hai học sinh hia đều thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Hai học sinh này có đáng cho hắn tin tưởng hay không, còn phải đợi Hạ Thiên Kỳ quan sát, cho nên lúc này hắn lại đứng lên, nói với hai người:

"Thừa dịp chưa lên lớp, bây giờ tôi đi tới văn phòng tìm ông ta."

Bên này Hạ Thiên Kỳ vừa muốn đi, lại nghe một học sinh hỏi:

"Còn thuốc lá không? Của em mất rồi."

"Tôi cũng không."

Hạ Thiên Kỳ cũng không cho hai học sinh này, trái lại không phải hắn cảm thấy học sinh cao trung thì không thể hút thuốc, mà là hắn sợ nếu bản thân chia cho bọn họ hai điếu, thì trong hai ngày bản thân ở nơi này sẽ không còn để hút nữa.

Dù sao túi balo lúc đi tới nơi này cũng không thấy đâu, trên người hắn cũng chỉ còn lại một hộp có sẵn này thôi.

Không xin được thuốc lá từ chỗ Hạ Thiên Kỳ, hai người đều thở dài có chút thất vong, sau đó đi theo Hạ Thiên Kỳ trở lại tầng lầu chỗ lớp học của bọn họ.

Phòng làm việc của giáo viên nằm ở tận cùng trong tầng lầu, lúc Hạ Thiên Kỳ vừa đi tới cửa, vừa vặn đụng phải chủ nhiệm đầu dầu đi từ trong ra ngoài, hắn không khỏi dừng bước cười híp mắt nói:

"Thầy ơi, em sai rồi. Cho em xin lỗi về hành vi vừa rồi của em, sở dĩ em không phạt đứng trong hành lang, là vì bao tử quả thực quá đau, em thấy thầy ở đây giảng bài cũng không dám quấy rầy thầy, nên mới tự mình rời đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play