"Tôi đã ra ngoài rồi, đang ở trong một câu lạc bộ cận chiến tổng hợp, mặc dù nhìn qua có chút giống quán bar miền viễn tây."
Vì bên ngoài rất ồn ào, cho nên Hạ Thiên Kỳ cố hết sức nói lớn tiếng.
"Lẽ nào cậu đang ở chợ đen?" Mộc Tử Hi nghe xong có chút ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, lẽ nào anh cũng ở nơi này?"
"..."
Nam phút đồng hồ sau, cửa phòng bao của Hạ Thiên Kỳ được chậm rãi đẩy ra, Mộc Tử Hi cười cười đi vào.
"Đây tuyệt đối là một lần vô tình gặp được, tôi còn nghĩ cậu sẽ không tới chỗ thế này đâu, xem ra là tôi tính sai rồi."
Mộc Tử Hi ngồi xuống, Hạ Thiên Kỳ đốt một điếu thuốc thơm, hút một hơi nói:
"Gần đây tôi cảm thấy cuộc sống mất đi lạc thú vốn có, nên mới nghĩ cách vui chơi buông thả một chút."
"Cậu sớm nên như vậy đi, thật ra những loại người này như chúng ta muốn tiếp nhận hoàn cảnh tàn khốc của Minh Phủ cũng không khó, thật sự hiếm thấy là sau đó cậu còn có thể quay lại cuộc sống thực tế.
Bất quá bây giờ xem ra, cậu đã bước ra bước này rồi."
"Cứ hy vọng đi." Hạ Thiên Kỳ lắc đầu một cái, trên mặt toát ra một điệu cười gượng.
Mộc Tử Hi nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, có lẽ là cảm thấy hắn có chút quá tiêu cực, lại vỗ tay một cái làm bộ bừng tỉnh nói:
"Đã tới nơi này rồi thì làm sao có thể không thưởng thức rượu vodka đặc sắc của nơi này được, mùi vị thật sự là siêu cấp độ, mỗi lần tôi tới nơi này đều uống một hai chai."
"Uống rượu sao?"
Hiện tại Hạ Thiên Kỳ không phải không thể uống rượu, chỉ bất quá rượu vào miệng rời thì tương đối đắng chát, trên cảm giác không giống như đang uống rượu, trái lại giống như đang uống thuốc đông y.
Nhưng Mộc Tử Hi hiển nhiên là người thích rượu chè be bét, trên thực tế thì ngay từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Mộc Tử Hi cũng vì trêu chọc bạn gái của một ông chú, cho nên mới đưa tới một trận xích mích.
Đồng thời còn nghe hắn mở miệng gọi Triệu Tĩnh Thù là người đẹp, đóng miệng cũng người đẹp, cũng không khó nhìn ra Mộc Tử Hi là một hoa hoa công tử.
Quả nhiên, sau khi nghe tới ngữ khí nghi vấn của Hạ Thiên Kỳ, Mộc Tử Hi tức khắc khẳng định nói:
"Đương nhiên phải uống, hôm nay chúng ta không say không về."
Gọi người phục vụ ngoài cửa vào, Mộc Tử Hi gọi không ít rượu, đến phiên Hạ Thiên Kỳ chọn, hắn chỉ gọi hai mâm trái cây.
Dưa hấu, anh đào, táo và dâu tây, đều là một số trái cây hắn có thể ăn.
Sau khi người phục vụ bưng mâm trái cây và rượu lên, Mộc Tử Hi cầm bình rượu thủy tinh, từ từ hạ xuống trước mặt Hạ Thiên Kỳ, giới thiệu nói:
"Rượu này tuy gọi là vodka, thế nhưng không quan hệ quá nhiều với rượu ngoại, đương nhiên mùi vị cũng không giống rượu trắng, mùi vị có mấy phần giống vang đỏ, nói chung mùi vị rất tuyệt là được rồi, cậu thử một chút đi."
Hạ Thiên Kỳ nửa tin nửa ngờ uống một hớp nhỏ, không hề có cảm giác đắng chát, trái lại có vị ngọt nhàn nhạt.
Thấy Hạ Thiên Kỳ sau khi uống một hớp rồi lại uống thêm một hớp, Mộc Tử Hi cười hỏi:
"Cảm giác thế nào, có phải cũng không tệ lắm hay không?"
"Uống vào ngon hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi."
Hạ Thiên Kỳ giãn hai đầu chân máy nhíu chặt ra, tán thành gật đầu một cái.
Từ lúc hắn và Mộc Tử Hi đi cùng nhau mấy lần trước, trong lòng còn có phòng bị rất lớn với Mộc Tử Hi, đồng thời cảm thấy con người Mộc Tử Hi này rất bịp bợm, cũng không đáng tin cậy.
Thế nhưng sau khi trải qua chuyện lúc trước, thành kiến của hắn với Mộc Tử Hi đã tan thành mây khói.
"Gần đây nhân viên dưới quyền tôi thương vong mấy người, đều là đám khốn nạn của đệ nhất Minh Phủ làm."
Hai người vừa uống vừa trò chuyện, lúc này cũng hàn huyên tới chuyện của Minh Phủ.
Trên thực tế thì không chỉ Mộc Tử Hi, mà ngay cả Hạ Thiên Kỳ, nhân viên dưới quyền vốn đã không nhiều rồi, nhưng đều có người mất đi liên lạc không giải thích được, hiển nhiên cũng là chuyện tốt do đệ nhất Minh Phủ làm.
"Loại chuyện như vậy khó chịu là thuộc về khó chịu, căm hận thuộc về căm hận, nhưng chúng ta quả thực không cách nào đi thay đổi gì."
Hạ Thiên Kỳ không phải không muốn ra mặt cho nhân viên dưới quyền mình, mà là hắn hoàn toàn không có biện pháp gì.
"Quy luật thì tôi đều hiểu, nhưng cho dù chúng ta bất hòa, đụng chạm tới đám khốn nạn chân ướt chân ráo của đệ nhất Minh Phủ, thì ít nhất cũng phải nghĩ cách, làm hết sức tránh cho chuyện như vậy xảy ra chứ?
Nếu không thì, cứ mặc kệ thêm nữa, mặc kệ không thèm quản, nói không chừng có một ngày, người dưới quyền đều sẽ bị giết sạch."
Những thứ Mộc Tử Hi nói này đúng là một vấn đề, đệ nhất Minh Phủ người đông thế mạnh, ỷ vào ưu thế tài nguyên, cho dù nhân viên phổ thông thì thực lực cũng mạnh hơn đệ tam Minh Phủ, thật sự nếu không làm gì, nếu cứ để mặc cho tình thế này tiến triển thêm nữa, rất khó nói nhân viên phía dưới sẽ còn lại mấy người.
"Thế nhưng cũng không có biện pháp gì hay, dù sao lực lượng của chúng ta thấp kém, loại chuyện này chỉ có thể dựa vào các quản lý cấp cao đi nghĩ biện pháp."
Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một hồi, lại một cước đá quả bóng da phiền phức này tới chỗ mấy quản lý cấp cao.
"Gần đây tôi vẫn luôn không thấy Ngô Địch và Lương Nhược Vân, dùng điện đàm gửi tin cho bọn họ cũng không thấy hồi ầm, lần này vừa vặn thừa dịp sự kiện đoàn thể để phản ánh lại cho bọn họ.
Minh Phủ là cơ cấu diệt trừ quỷ vật, nhưng phát triển đến bây giờ đã thay đổi hứng thú rồi, ba nhà Minh Phủ chém giết lẫn nhau, đã từ chiến tranh giữa người và quỷ biến thành nội đấu giữa người với người.
Nói thật, tôi thật sự cảm thấy tính người rất buồn nôn."
"Nhân loại vốn là loại động vật thích nội đấu, mâu thuẫn giữa quốc gia với quốc gia, mâu thuẫn giữa khu vực với khu vực, nhìn lại lịch sử, không cần biết ở cái thời kỳ nào, thật ra đều không tồn tại hòa bình tuyệt đối.
Có lẽ ngay từ ban đầu, cái vị nhân vật lớn sáng lập Minh Phủ kia cũng không ngờ tình hình sẽ phát trở thành cái bộ dạng này."
Hạ Thiên Kỳ ít nhiều gì cũng có chút cảm khái với chuyện này, nếu ba nhà Minh Phủ có thể đoàn kết thống nhất, nếu nhất trí đối ngoại, đệ nhị vực với đệ tam vực kia thì khó nói trước, nhưng ít nhất quỷ vật trong mảnh thế giới hiện thực này, rất có thể sẽ hoàn toàn bị quét sạch hết.
Chứ sẽ không phát triển trở thành như bây giờ, mạnh thì càng ngày càng mạnh, yếu thì càng ngày càng yếu, người mạnh tham gia sự kiện đơn giản như đi chơi trò chơi, mà người yếu tham gia sự kiện thì hoàn toàn không có hy vọng sống sót.
Đều nói kẻ mạnh là một tấm giấy chứng nhận cho thực lực của một thế lực, chỉ khi nào thăng cấp đến mức độ chiến tranh, tính chất toàn thể có vẻ sẽ đóng vai trò quan trọng.
Mộc Tử Hi này tuy nhìn qua rất biếng nhác, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ phát hiện hắn thật ra thuộc về loại người "lo nước lo dân", cuối cùng vẫn muốn trở thành người có thể xoay chuyển cục diện kia.
Trong tương lai, nếu mấy người Lương Nhược Vân, Ngô Địch đều tấn chức đến cấp giám đốc, vậy thì trong một nhóm người này của bọn họ, người có khả năng sẽ tiếp nhận quyền lực quản lý Minh Phủ nhất chính là Mộc Tử Hi.
Vì nếu cả hắn và Lãnh Nguyệt đều có thể may mắn trở thành quản lý cấp cao, thì lấy tính cách của bọn họ vốn dĩ không thích hợp, đương nhiên quan trọng nhất là, loại chuyện không mấy liên quan tới mình này bọn họ cũng không muốn tham gia.
Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ rất khát vọng trở thành quản lý cấp cao, kỳ thực không gì ngoài kéo hết mấy người Triệu Tĩnh Thù vào, thành lập một nhánh đoàn thể thật sự, chiếm lấy một chỗ đứng trong hoàn cảnh tàn khốc này.
Còn như quản lý đệ tam Minh Phủ, phân phối tài nguyên, loại chuyện như vậy hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Hai người trò chuyện rất nhiều phương diện, mâm trái cây và rượu trên bàn cũng ăn uống hết rất nhanh, ngay lúc Mộc Tử Hi còn muốn gọi người phục vụ tới gọi thêm chút rượu, lại nghe âm vang từ trong tiếng của DJ vọng tới, nhắc nhở tất cả mọi người nơi này, cuộc so tài cận chiến sắp bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT