BiênHàn Phong Vũ

Sau khi Hạ Thiên Kỳ nói chuyện Lưu Ngôn Mẫn đi không từ biệt cho Triệu Tĩnh Thù nghe, cô cũng rất đỗi ngạc nhiên, nhưng sau khi đọc xong bức thư Lưu Ngôn Mẫn lưu lại, thì cô không nói gì thêm nữa.

Bởi cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Lưu Ngôn Mẫn lúc đó, cứ cho quan hệ giữa bạn bè với nhau dựa vào tình hữu nghị để làm cầu nối gắn bó, không liên quan gì tới những nhân tố khác. Nhưng một khi hai người ở vị trí bất đồng, một khi sự chênh lệch này xuất hiện, tuy sự chênh lệch kia rất nhỏ khiến kẻ đứng ở vị trí cao hơn không nhận thấy, nhưng người đứng ở vị trí thấp hơn sẽ phải chịu áp lực tâm lý rất lớn.

Thật ra Lưu Ngôn Mẫn và Hạ Thiên Kỳ vốn là cùng một loại người, bọn họ đều cố gắng muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, không cam tâm làm hòn đá ngán chân người khác, đều là loại người muốn gánh vác trọng trách trên vai.

Nên việc Lưu Ngôn Mẫn đột nhiên rời đi, sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, trong lòng Triệu Tĩnh Thù cũng bình thường trở lại.

Đã là bạn bè, cô đương nhiên sẽ tôn trọng quyết định của Lưu Ngôn Mẫn, cũng rất bội phục dũng khí này của gã. Dù sao mỗi người đều có suy nghĩ và quyết định của riêng mình, việc bọn họ có thể làm cũng chỉ là tôn trọng cùng chúc phúc.

Quan hệ giữa Sở Mộng Kỳ cùng Lưu Ngôn Mẫn cũng không mấy thân thiết, nên việc gã rời đi ngược lại cũng không khiến cô nàng có cảm giác đau buồn gì. Chỉ là sau khi đã đọc hết bức thư mà Lưu Ngôn Mẫn để lại cảm thấy con người gã cũng rất được, nhịn không được cảm thán vài tiếng đáng tiếc.

Nhưng Hạ Thiên Kỳ lại khó mà tiếp nhận sự thật này, liên tục dùng đồng hồ vinh dự gọi cho Lưu Ngôn Mẫn rất nhiều lần, nhưng kết quả vẫn là không kết nối được.

Thấy Hạ Thiên Kỳ vẫn cố gắng liên lạc với Lưu Ngôn Mẫn, Triệu Tĩnh Thù lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ:

“Bình thường mặc dù Mẫn Mẫn nhìn qua có chút manh động, nhưng tôi nghĩ với chuyện thế này anh ta nhất định đã suy nghĩ rất lâu, đã là bạn bè vô luận anh ta có quyết định như thế nào đi nữa, chúng ta đều không có quyền chất vấn, mà chỉ nên chúc phúc mới đúng.

Bởi cái gọi là đối mặt hay không đối mặt, nói trắng ra chỉ là do chúng ta chủ quan phán đoán. Nếu đổi vị trí để suy nghĩ, nếu anh là Mẫn Mẫn, lấy cá tính của anh thì anh cũng sẽ làm giống vậy thôi. Với lại Mẫn Mẫn cũng không phải con nít, cũng không có lý do gì để nghĩ quẩn, vậy nên chúng ta vẫn là nên tôn trọng lựa chọn của anh ta đi.

Trừ phi anh cảm thấy nếu Mẫn Mẫn rời khỏi chúng ta sẽ sống không nổi, rời xa chúng ta sẽ lập tức đối mặt với nguy hiểm. Nếu anh đã nghĩ như vậy thì hẳn anh cũng nên hiểu lý do vì sao anh ta lại chọn cách rời đi.

Bởi thực chất trong lòng anh ta cũng không phải là người cam tâm để cho người khác bảo vệ mình. Mẫn Mẫn cũng giống anh, anh ta vô cùng khát vọng trở nên mạnh hơn...”

“Nhưng mà... nhưng mà anh ta cũng nên nói một tiếng với chúng ta chứ... Mẹ nó! Thôi, cứ tùy tên đó đi.”

Giọng của Hạ Thiên Kỳ có chút phát run, lúc này hắn đi thẳng về phòng ngủ của mình, sau đó rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.

Nằm lỳ trên giường, Hạ Thiên Kỳ ôm đầu, không ngừng ra sức gào thét, tâm tình của hắn thật sự đang rất phiền muộn.

Gào thét đến khi cuống họng hơi đau rát Hạ Thiên Kỳ mới dừng lại, thở hổn hển. Hắn trở người nằm ngửa ra giường, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn lên trên trần nhà.

Những điều Triệu Tĩnh Thù nói, hắn đương nhiên hiểu. Bởi chính bản thân hắn cũng rất rõ ràng, Lưu Ngôn Mẫn và chính hắn đều là cùng một loại người, mặc dù bọn hắn mặt ngoài nhìn qua bộ dạng đều là cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng lại vô cùng khát vọng bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Bọn hắn rất ít cân nhắc tới việc phải tìm ai đó bắp đùi to để ôm lấy, bởi bọn hắn muốn tự cố gắng trở thành loại người có bắp đùi to ấy. Tự lấy năng lực của bản thân để bảo vệ người nhà, bảo vệ bạn bè, cố gắng để cho chính mình sống tốt hơn.

Chuyện này như lúc hắn vừa mới gia nhập công ty, khi đó cả ngày đều sống dưới cái bóng của Lãnh Nguyệt, luôn được Lãnh Nguyệt bảo vệ, ngay cả Lưu Ngôn Mẫn và Nam Cung Vân lúc ấy cũng ra sức che chở cho hắn, khiến hắn thường xuyên cảm thấy tự ti. Cảm thấy bản thân mình là hòn đá vướng víu, ngoại trừ ngoài mặt mạnh miệng vài câu ra, gần như không có bất kỳ năng lực gì.

Cái loại cảm giác này thực sự rất khó chịu, nên lúc ấy hắn mới liều mạng khiến bản thân mạnh lên, hắn không muốn lại bị những người khác khinh thường.

Hiện tại, hắn và Lưu Ngôn Mẫn lại đổi vị trí cho nhau. Lưu Ngôn Mẫn biến thành hắn lúc đó, sống trong cái bóng của hắn và Lãnh Nguyệt, nên Lưu Ngôn Mẫn mới không chịu nổi mà rời đi. Gã muốn thoát khỏi hiện trạng này, để cho bản thân tự tin, ép bản thân gã phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.

Có thể thấy được để đưa ra quyết định này, Lưu Ngôn Mẫn đã hạ quyết tâm lớn tới mức nào, có lẽ gã cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi.

Nếu nếu đổi ngược lại là hắn, có thể hắn sẽ không quyết đoán như Lưu Ngôn Mẫn. Bởi so với cái gọi là tự ti kia, cô độc và bất lực mới là thứ khó đánh bại nhất.

Thấy Hạ Thiên Kỳ ôm bực bội trở về phòng, ngay cả người bình thường luôn thích châm chọc hắn như Sở Mộng Kỳ, lúc này cũng hiếm khi im lặng như vậy. Cô nàng có chút hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi Triệu Tĩnh Thù:

“Hắn ta sẽ không có việc gì chứ?”

“Không biết nữa, nhưng tốt hơn hết là lúc này cô đừng nên trêu chọc anh ta.”

Triệu Tĩnh Thù cố ý nói tình hình nghiêm trọng lên, Sở Mộng Kỳ nghe xong cũng có chút hoảng sợ mà khẽ gật đầu.

Triệu Tĩnh Thù cũng không quá lo lắng cho Hạ Thiên Kỳ, vì cô biết Hạ Thiên Kỳ là người rất kiên cường, khó khăn đến mấy hắn cũng đã từng trải qua, nên cô có lòng tin rằng, khi đối mặt với loại chuyện thế này hắn cũng sẽ dễ dàng vượt qua thôi.

Về phần Lưu Ngôn Mẫn, cô cũng không quá lo lắng, bởi cô cũng tin tưởng Mẫn Mẫn sẽ không lỡ hẹn, nhất định sẽ giống như trong thư đã viết, bọn họ sẽ lại gặp nhau vào một ngày nào đó, vì cô tin Lưu Ngôn Mẫn sẽ làm được.

“Cơm nước tính sao giờ?”

Triệu Tĩnh Thù không muốn nhắc đến những chuyện đó nữa, cô đột nhiên nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ của Hạ Thiên Kỳ, sau đó quay sang hỏi Sở Mộng Kỳ:

“Anh ta còn có tâm tình để ăn uống sao?”

“Vậy thì không tốt nha, cô có thể vào phụ tôi không, rửa rau sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Cái này thì không có vấn đề, trước kia tôi cũng từng giúp sư phụ tôi một tay, có thể nói đây là sở trường của tôi đấy!”

“Vậy chúng ta bắt đầu đi, đúng rồi, sẵn tiện cô giúp Thiên Kỳ rửa vài trái táo.”

“Tôi mới không thèm giúp hắn ta rửa táo...”

Hạ Thiên Kỳ nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, mặc dù khúc mắc liên quan tới việc của Lưu Ngôn Mẫn đã tiêu tan, hắn cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi nhưng chuyện này vẫn còn đả kích hắn.

Nguyên nhân của việc đả kích cũng rất đơn giản, Lưu Ngôn Mẫn vì muốn mạnh lên cho nên quyết tâm rời đi. Lại nói Lưu Ngôn Mẫn bỏ đi không đơn thuần chỉ là muốn chứng minh chính mình, gã là muốn bảo vệ bọn hắn, chứ không muốn phải trốn tránh sau lưng mọi người.

Hắn cùng Lưu Ngôn Mẫn thật ra là có chung một suy nghĩ, hắn muốn mạnh lên không đơn giản chỉ là vì chính mình. Vì trong nhà hắn còn có trận pháp cần giải quyết, Lãnh Nguyệt và Triệu Tĩnh Thù cũng cần hắn bảo vệ, thời gian hắn phải tham gia kỳ sát hạch quản lý cấp cao cũng đã gần trong gang tấc.

Nói không khoa trương, hắn đã không còn đường để lui. Hiện tại chỉ có thể buộc chính mình tiếp tục tiến lên phía trước mà thôi.

Có thể đi tiếp, cũng có nghĩa là hắn còn có thể sống. Nhưng một khi đã dừng lại, chờ đợi hắn phía trước chỉ có một con đường chết.

“Bây giờ mình mới phát hiện bản thân thật sự là ngu đến mức không thể ngu hơn, hiện tại mình còn có quyền lựa chọn sao? Nguyên tắc kia bây giờ còn quan trọng sao?

Là cha mẹ quan trọng hay nguyên tắc quan trọng?

Là an nguy của hai nguòi Tĩnh Thù, Lãnh Thần quan trọng hay nguyên tắc quan trọng?

Là tính mạng của chính mình quan trọng, hay nguyên tắc quan trọng?!”

Hạ Thiên Kỳ nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy cái nguyên tắc trước đây hắn cứ một mực kiên trì giữ vững kia căn bản chỉ là cái rắm chó, hoàn toàn là sự giam cầm đối với hắn.

Giờ này khắc này, hắn đột nhiên thông suốt mọi chuyện, cũng đã hạ quyết tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play