Nghe tiếng Lữ Nhữ Nham, mấy người Giang Chấn đều theo bản năng không nói gì thêm, nhìn Lữ Nhữ Nham bước nhanh ra khỏi biệt thự.
Trong garage ở sân trong, Lưu Ngôn Mẫn vẫn bị mười mấy cây đinh thép đóng trên vách tường hơi nghiêng của garage, tứ chi của hắn sưng tấy nghiêm trọng, hiển nhiên coi như bây giờ đưa hắn đến bệnh viện điều trị, kết quả bảo thủ nhất cũng là tháo đi tứ chi để bảo toàn tính mạng.
Lưu Ngôn mẫn nhắm mắt lại, vết máu trên người đã khô cứng từ lâu, thương thế nghiêm trọng sớm đã khiến hắn đau đến tê dại.
Đồng hồ vinh dự của hắn vang lên từng tiếng tút tút tút, tiểu Ngũ dáng người nhỏ thó mặt không thay đổi ngồi đối diện hắn, ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm Lưu Ngôn Mẫn đang gần như mê man hết sức chăm chú.
Lữ Nhữ Nham sải bước đi vào, nói với tiểu Ngũ:
"Làm nó tỉnh dậy."
Tiểu ngũ gật đầu, lúc này đi tới bên người Lưu Ngôn Mẫn, sau đó lại hung hăng tung một quyền thẳng vào một vết thương mới trên người Lưu Ngôn Mẫn.
Lưu Ngôn Mẫn đau đớn nhếch môi, nhưng vẫn là một tiếng kêu đau đớn cũng không hề phát ra ngoài, một đôi nó mắt nặng nề từ từ mở ra, biểu tình oán độc nhìn hai người Lữ Nhữ Nham gần trong gang tấc.
"Nói cho mày biết một tin tức tốt, mày sắp được giải thoát nhanh thôi."
- --
Hạ Thiên Kỳ gọi cả hồi lâu cũng không thấy đối phương nghe, sắc mặt của hắn cũng theo thời gian trôi qua mà trở nên ngày càng khó coi.
Lãnh Nguyệt và Triệu Tĩnh Thù trong lòng cũng thấp thỏm kịch liệt, ngay cả Lãnh Nguyệt trong thời gian gần đây vốn không bộc lộ tình cảm gì cũng lộ ra biểu tình muốn giết người hiếm thấy, hai nắm tay siết chặt đến mức vang lên từng tiếng răng rắc, mỗi người trong phòng đều có thể nghe được rõ ràng.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang định ngắt điện, sau đó khi gọi qua lần nữa, trong điện đàm rốt cuộc có giọng nói vọng ra:
"Cho anh ba mươi phút, anh trái lại rất đúng giờ, cũng không biết là trong ba mươi phút này anh đã chuẩn bị được gì. Thật ra tôi trái lại rất hiếu kỳ, rốt cuộc có thể có người cùng anh đến đây hay không?"
"Tôi cần biết Mẫn mẫn còn sống hay không." Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
"Đương nhiên anh ta còn sống, anh yên tâm là con người của tôi rất nhân từ, nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng gặp nhau của các người.
Nói với bạn bè tốt của anh vài lời đi, hắn sẽ nhanh chóng tới đón anh về nhà."
"Đông Thiên Kỳ, con mẹ ông nếu như còn là bạn bè của tôi thì đừng có... A...!"
Lời của Lưu Ngôn Mẫn còn chưa nói hết, lại nghe một tiếng hét thảm vọng ra từ điện đàm, Triệu Tĩnh Thù nghe xong mí mắt thoáng chốc đỏ lên.
"Chuyện này không liên quan gì tới hắn, có phải tôi đi thì các người sẽ thả hắn không?"
Vấn đề này mặc dù nghe vào rất ngây thơ, nhưng trên thực tế cũng là kế hoãn binh của Hạ Thiên Kỳ, ít nhất hắn phải bảo đảm tận khả năng Mẫn Mẫn có thể kiên trì đến khi bọn họ kịp đến nơi.
"Đó là đương nhiên, dù sao người tôi muốn là các người, không phải anh ta."
"Anh ở nơi nào?" Hạ Thiên Kỳ đã không muốn chờ đợi thêm nữa.
"Khu Phú Nguyên, đường Kinh Thập, số 6..."
Hỏi ra vị trí của đám người từ trong miệng Lữ Nhữ Nham, Hạ Thiên Lỳ lại trực tiếp cúp điện, quay đầu nói với mấy người Lãnh Nguyệt:
"Tình hình gì mọi người cũng nghe được rồi, chú ý Lữ Nhữ Nham này đánh kỳ thật rất đơn giản, là muốn cho tôi tự chui đầu vào lưới, từ đó lại lợi dụng tôi đi uy hiếp mọi người.
Mặc dù tôi không phải rất xác định, thế nhưng hắn vẫn nghĩ không ra chúng ta sẽ có nhiều người như vậy."
"Hắn chắc không nghĩ tới, thế nhưng mặc dù chúng ta có xuất hiện nhiều người như vậy, có lẽ hắn cũng sẽ không có quá nhiều bất ngờ."
Nghe lời nói của Mộc Tử Hi, Hạ Thiên Kỳ vô ý thức nhìn anh ta một cái, sau đó hỏi:
"Khu Phú Nguyên này tôi biết, nơi ấy gần giống với chỗ ở của chúng tôi, đều là một khu biệt thự, là một góc tương đối vắng vẻ, chúng ta phải làm sao cứu người, anh có ý tưởng gì không?"
"Khu Phú Nguyên đường Kinh Thập, số 6 đúng không, tôi cố định vị trí trước xem sao."
Mộc Tử Hi dùng đồng hồ vinh dự xác định địa điểm, sau đó phóng lớn cảnh tượng chung quanh, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Không cần biết Lữ Nhữ Nham có nghĩ tới hay không nghĩ tới chúng ta có nhiều người như vậy hay không, cậu đều phải lấy tư cách tiên phong xung phong đi đầu, dù sao cậu là người duy nhất bị bại lộ ra mặt, còn như mấy người chúng tôi thì lẻn vào biệt thừ từ mấy phương hướng khác, cùng cậu nội ứng ngoại hợp.
Dĩ nhiên, tất cả chuyện này đều phải coi tình hình mà định."
- --
"Tiểu Ngũ, kế tiếp cậu cần phải làm chính là sử dụng quỷ nhãn của cậu bao phủ cả căn biệt thự này và khắp bốn phía xung quanh vào trong, chắc chắn không thể để đối phương có chỗ sơ hở để chui vào, nếu có phát hiện gì thì cứ trực tiếp dùng điện đàm liên lạc với tôi."
Lữ Nhữ Nham sắp xếp cho tiểu Ngũ ra ngoài, hắn lại quay đầu liếc nhìn Lưu Ngôn Mẫn đang nhìn mình đăm đăm đầy oán độc, hung ác cười nói:
"Nếu không phải vì để cho mày xem một vở kịch hay, tao đã sớm móc mắt mày xuống, chờ xem, nhất định sẽ còn đau thấu tim gan hơn so với trong tưởng tượng của mày."
Nói xong Lữ Nhữ Nham lại quay về phía cửa lớn garage, nhìn về phía mấy người đang ở trong biệt thự hô lên:
"Người đã tới rồi, mọi người tới bên này trước một chuyến. Giang lão đại nếu không có hứng thú, có thể ở lại trong biệt thự nghỉ ngơi."
Lời nói sau của Lữ Nhữ Nham chính là tìm một bậc thang xướng cho chính hắn, đương nhiên cũng xem như thổi phồng Giang Chấn, dù sao thực lực của Giang Chấn bày ra rất rõ ràng, thái độ làm người càng vui giận khó lường, cho dù hắn là thần toán tử có chút danh tiếng trong Minh Phủ, nhưng trên thực lực tuyệt đối trước mắt, bất kỳ vật gì cũng không gây được tác dụng.
Trên thực tế cũng đúng như những gì Lữ Nhữ Nham nghĩ vậy, sau đó người vào garage chỉ có đám người lão Quỷ, Giang Chấn vẫn ở lại trong biệt thự không ra ngoài.
Chiến lực trước mắt bên bọn họ lúc này có tổng cộng năm người nếu không tính Giang Chấn, hắn, Hầu Tử, lão Mập, lão Quỷ, và tiểu Ngũ.
Trong năm người này, hắn là Trận pháp sư trên phòng ngự có thể đưa đến tác dụng rất lớn, trên thực tế thì bên ngoài biệt thự, bao gồm cả trong garage này đều đã bị hắn bố trí trận pháp, đối với người có quỷ vật thể chất mà nói thì tuyệt đối cũng xem là cơn ác mộng.
Hoặc giả cũng không cần bọn họ ra tay, chỉ dựa vào trận pháp cũng đủ để đối phó Hạ Thiên Kỳ.
"Tôi đã bố trí trận pháp trong biệt thự này, chỉ cần bọn chúng đi vào cũng đừng nghĩ sẽ ra được, cho dù có thuấn di ở chỗ này của tôi cũng vô dụng.
Tôi có thể làm chính là vây khốn bọn chúng ở mức lớn nhất, nhưng mà chuyện giải quyết bọn chúng, nói cho cùng còn phải do các người hoàn thành."
"Một mình tôi đủng đủ để giải quyết hết bọn chúng!"
Sau khi nghe được lời nói của Lữ Nhữ Nham, lão Mập ưỡn bụng ra vô cùng khinh thường nói.
Trong lòng khinh thường thuộc về khinh thường, nhưng mà thực lực của lão Mập quả thực cũng rất mạnh, vẫn có bản lĩnh nhất định.
"Nếu ông đã lợi hại như vậy, vậy thì một hồi nữa cứ để cho ông giải quyết là được, vừa vặn bớt đi khí lực của chúng ta."
Lão Quỷ trái lại rất vui lòng để lão Mập ra tay, dù sao chuyện tiết kiệm thể lực có ai không muốn làm chứ.
Lão Mập trái lại cũng không suy nghĩ những điều này, rất sảng khoái nói:
"Được, nhìn tuổi tác một bó to kia của ông, với cả bộ xương già cũng nhanh chóng rệu rã hết kia, quả thật tôi cũng không đành lòng để ông ra tay."
Lão Mập đáp lại châm chọc lão Quỷ xong, lại cười ha hả thô lỗ, khiến lão Quỷ rất không thoải mái.
Lữ Nhữ Nham không muốn mấy người bọn họ đây xảy ra đấu khẩu không cần thiết, cho nên lúc này hắn đưa trọng tâm câu chuyện về lần nữa:
"Nói chung, chúng ta đều vẫn là cẩn thận là tốt hơn, như vậy chúng ta không còn nỗi lo về sau, sau này cũng tiết kiệm chuyện đi lại làm phiền các anh, nhất cử lưỡng tiện."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT